Editor: May
Mẹ Tô bị chấn động đến hoàn toanf không phát ra được âm thanh nào.
Bí mật này ngoại trừ bà, cũng không có người nào khác biết nữa, rốt cuộc con trai bà biết được từ khi nào?
Bà thật rất muốn mở miệng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, nhưng bà lại không nói ra được cái gì.
Tô Chi Niệm chậm rãi kéo tầm mắt về, yên tĩnh rơi ở trên mặt mẹ Tô, anh thấy làn môi mẹ run rẩy không thôi, im lặng không một tiếng động mím môi một chút, sau đó lên tiếng, cho bà một lời an ủi: “Mẹ yên tâm, con sẽ không nói với bất kỳ ai.”
Đúng... Anh sẽ không nói với bất kỳ ai, hơn nữa sau khi anh biết được bí mật này vào sáu năm trước, cho tới nay cũng chưa từng nói qua với bất kỳ ai.
Cũng không phải là nói anh không muốn nhận lại cha ruột của mình, mà là anh muốn tôn trọng mẹ của anh.
Thật ra sáu năm trước, anh thật sự ở dưới tình huống ngẫu nhiên, mới biết được bí mật này.
Lúc đó anh bởi vì Tống Thanh Xuân vì Tần Dĩ Nam thất hẹn với anh, nên uống say khướt, sau khi về nhà, anh mất đi lý trí, cưỡng ép ngủ với cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, anh liền bắt đầu tìm cô khắp toàn thế giới.
Dù anh có siêu năng lực, nhưng khi một người tận lực đi tránh né một người khác, nếu muốn tìm được, thật sự rất khó.
Anh tìm cô ba ngày ba đêm, đều không có chợp mắt, lúc đó anh rõ ràng mệt chết, lại không có chút xíu buồn ngủ.
Thể xác và tinh thần anh đều mỏi mệt, lúc đi qua cửa bệnh viện, nghĩ đến mẹ bệnh nặng, cũng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi ngắn ngủi một lát, cho nên liền vào bệnh viện.
Tất cả giống như trời cao đều đã an bài tốt, sau khi anh ra khỏi thang máy, liền nghe thấy đối thoại của mẹ và Tống Mạnh Hoa.
Lúc đó mẹ của Tống Thanh Xuân vừa đi không lâu, mẹ anh đang an ủi Tống Mạnh Hoa, cụ thể tán gẫu chuyện gì, lúc đó anh cũng không để ý nghe, sau đó liền quên, anh chỉ nhớ được lúc cuối cùng, mẹ hỏi Tống Mạnh Hoa một câu: “Hiện tại anh cũng không lớn, có nghĩ tới kết hôn lần nữa không?”
Lúc đó anh thật cảm thấy vấn đề hỏi này của mẹ mình có chút quá không lễ phép.
Ngược lại Tống Mạnh Hoa cười ha ha lên, sau một lát, nói: “Kết hôn cái gì mà kết hôn, tôi đã từng đáp ứng với Khương Nhu, cả đời này ngoại trừ cô ấy, sẽ không cưới ai nữa.”
Lúc đó anh đã đi đến cửa phòng bệnh, anh cách thủy tinh, có thể nhìn thấy sau khi mẹ mình nghe xong câu nói này của Tống Mạnh Hoa, biểu tình có vẻ hơi ngưng trệ, chẳng qua mẹ che giấu được rất tốt, rất nhanh liền cười nói: “Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, anh vẫn như vậy.”
Anh gõ cửa vào, mẹ và Tống Mạnh Hoa cũng liền chuyển đề tài, không lâu sau, mẹ liền nói bà mệt mỏi, bảo Tống Mạnh Hoa về sớm một chút.
Anh tiễn Tống Mạnh Hoa rời đi, lúc về lại trong phòng bệnh lần nữa, mẹ đã nằm ngủ, lúc anh đắp chăn cho mẹ, mới biết thật ra bà không ngủ, mà là đang nhớ lại chuyện cũ lúc trẻ tuổi.
Anh biết mẹ và Tống Mạnh Hoa là bạn đại học, nhưng anh không biết, hóa ra mẹ thích Tống Mạnh Hoa.
Nhưng Tống Mạnh Hoa thích bạn tốt ngủ chung phòng với bà, Khương Nhu, cũng chính là mẹ đẻ của Tống Thanh Xuân.
Thật ra Tống Mạnh Hoa quen mẹ anh trước, về sau thông qua mẹ anh, quen biết Khương Nhu, sau đó liền triển khai theo đuổi Khương Nhu.
Tính khí của mẹ luôn rất yếu đuối, trong lòng Tống Mạnh Hoa có chủ, khiến cho tình yêu của bà chỉ có thể lén lút giấu ở đáy lòng.
Lúc gần tốt nghiệp đại học, một nhóm bạn học trong lớp của Tống Mạnh Hoa và mẹ tụ tập cùng uống rượu.