Editor: May
Sau khi Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân chụp ảnh xong, mỗi người cầm lấy một sổ tay tuyên thệ, biểu tình nghiêm túc đọc tuyên ngôn kết hôn của bọn họ.
“Chúng tôi tự nguyện kết làm vợ chồng, từ hôm nay trở đi, chúng tôi cùng gánh vác lên trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân giao cho chúng tôi: Trên hiếu kính với cha mẹ, dưới dạy dỗ con cái, kính trọng yêu thương nhau, tin tưởng khuyến khích nhau, bao dung nhường nhịn lẫn nhau, tương cứu trong lúc hoạn nạn, yêu thương nhau cả đời! Sau này, vô luận lúc thuận lợi hay là nghịch cảnh, vô luận giàu có hay là bần cùng, vô luận khỏe mạnh hay là tật bệnh, vô luận trẻ tuổi hay già yếu, chúng tôi đều sẽ cùng hội cùng thuyền, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, trở thành người bạn cả đời! Chúng tôi sẽ giữ vững lời thề hôm nay, chúng tôi nhất định có thể giữ vững lời thề hôm nay!”
-
Ở trong quá trình Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm chậm rãi độc tuyên ngôn, cửa sổ gọi đến phiên Tần Dĩ Nam và Trình Thanh Thông.
Hai người ngồi vai sóng vai ở trước cửa sổ, nhân viên làm việc giao tất cả tài liệu của bọn họ lên thẩm tra một lần, giải quyết việc chung hỏi: “Các người xác định muốn ly hôn?”
“Xác định.” Tần Dĩ Nam hồi đáp muốn bao nhiêu rõ ràng liền có bấy nhiêu rõ ràng.
Mắt Trình Thanh Thông không dám nhìn nhân viên làm việc, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Xác định.”
Nhân viên làm việc không có chút xíu chần chờ cầm dấu chạm nổi lên, nhấn “mất hiệu lực” ở trên hai bản kết hôn màu đỏ. -
Tống Thanh Xuân kéo cánh tay Tô Chi Niệm, cười khanh khách giơ bản kết hôn đỏ rực, đi ra từ trong cục dân chính.
Ánh mặt trời sau giờ trưa đúng lúc rơi xuống bậc thềm cửa chính của cục dân chính, Tô Chi Niệm bỗng nhiên gọi tên Tống Thanh Xuân: “Đình Đình.”
Tống Thanh Xuân dừng bước theo Tô Chi Niệm, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Mắt Tô Chi Niệm nhìn cô chăm chú, yên tĩnh hô một tiếng: “Bà xã.”
Mặt Tống Thanh Xuân hơi đỏ lên, quay đầu, đi về phía xe ngừng lại, Tô Chi Niệm theo kịp, giành trước một bước thay Tống Thanh Xuân kéo cửa ra.
Trước khi Tống Thanh Xuân lên xe, kiễng chân lên, hôn gò má Tô Chi Niệm một chút, sau đó nhỏ giọng gọi một câu bên lỗ tai anh: “Ông xã.”
Mặt Tô Chi Niệm bỗng mềm mại thành một mảnh, trước khi cô gái cúi người lên xe, anh kéo cô lại, ấn ở trên xe, ngăn chặn môi cô.
Ánh mặt trời mùa xuân, quá tươi đẹp.
Thế giới của bọn họ, quá ôn nhu.
Anh và cô đều biết, mỗi một ngày trong tương lai của bọn họ đều là một ngày tốt đẹp.
Trên đời này, luôn có một loại tình yêu, sẽ không bị cô phụ.
Cũng giống như là, cuối cùng người cả đời mà mình muốn tìm, cũng chỉ là một người mãi mãi sẽ không buông bỏ mình.
Mà anh và cô trùng hợp, rất trùng hợp.
Anh vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ cô, cô cũng sẽ luyến tiếc anh.
-
【 Trình Thanh Thông: Xin đừng đối tốt với tôi như vậy, tôi sợ lúc tôi muốn lấy thân báo đáp, anh lại không cần tôi 】
-
Cùng vào cục dân chính, giấy chứng nhận ly hôn vừa phát xuống, Tần Dĩ Nam tùy ý lật hai cái, quăng một cái của Trình Thanh Thông tới trước mặt cô, liền sải bước dẫn đầu đi ra cục dân chính.
Trình Thanh Thông không thể đón lấy được giấy chứng nhận ly hôn, giấy chứng nhận ly hôn đập ở trên tay của cô, rơi xuống đất.
Lúc cô cúi người nhặt lên, đúng lúc bắt gặp ba chữ “Giấy ly hôn” kia, cô sững sờ động môi, ngây ngốc ngồi xổm ở trên mặt đất một hồi lâu, mới đứng lên.
Đứng ở cửa cục dân chính, Trình Thanh Thông theo thói quen nhìn thoáng qua phương hướng Tần Dĩ Nam đỗ xe, trong chỗ xe của anh đã đổi thành xe khác.
Anh đã đi rồi...
Trình Thanh Thông cúi đầu, dùng sức nắm lấy giấy ly hôn, giẫm bậc thềm, đi xuống từng bước một.