- ăn xong rồi nghỉ ngơi đi nghe, mai chúng ta sẽ về
- dạ!
Bảo rời khỏi phòng, tôi cảm thấy mình là người còn gái hạnh phúc nhất thế gian này. a a thích quá đi thôi hhii. Mai chúng tôi phải rời khỏi xứ sở xinh đẹp này rồi, với những kỉ niệm khó quên ở đây. Không hiểu sao tôi có một chút gì bồn chồn, hụt hẫng. Nhưng đã đến lúc tôi phải trở về vời đg, với bạn bè còn cả trường học nữa, đối diện với những khó khăn trước mắt. Mạnh mẽ lên nào.
Sáng sớm mai chúng tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc
- em xong rồi chứ???
- rồi, Vân và Nam đâu nhỉ??/
- nè, aanh đi đứng phải cẩn thận đi chứ, làm tôi bẩn hết giày rồi nè
- cô đấy con gái gì mà, đi đứng không chịu nhìn vậy??
- cái gì?? anh còn nói tôi à?? Người có mắt đàng trước thì phải tự nè người không có mắt đàng sau chứ
- con gái con nứa gì mà mạnh mồm vậy??? cô định không lấy chồng luôn đúng không?? Con gái như cô không biết thằng nào xấu số mơi vơ vào
- giaaaaa!!! Anh trù tôi không lấy được chồng á hả??? anh tin là tôi cho anh không còn hàm để nói chuyện không?? Còn hơn anh á, con trai gì mà ích kỉ, xấu xa. Tôi xinh đẹp rạng ngời thế này, anh nào lấy được tôi là may mắn đó, nghe chưa hả??
- may mắn hay là đen đủi tôi không giám chắc à. Loại con gái như cô đến sư tử còn phải sợ mà
- nè, tôi giết anh
Bảo nhìn qua tôi khẽ cười
- họ đúng là vẫn như hôm nào, mình đi trước thôi
Chúng tôi về lại đất nước xinh đẹp của mình, nghỉ ngơi một ngày rồi đi bắt đầu đi học lại. Một buổi sáng thật đẹp. Bảo đến nhà kêu tôi đi học
- hả?? một sự nhạc nhiên cho tôi. Anh đi xe đạp sao??
- ừ, thay đổi một chút. Em lên chứ??
- đương nhiên rồi, hihi. Có vẻ sau chuyến đi này anh đã không còn là Bảo kênh kiệu nữa rồi ha
- nè, e đang chửi xéo anh đó hả??
-a .. cà phê
- em muốn uống chứ?? Mình vào đi
- ừ ^-^
- cho em campuchino ạ
- hiểu em ghê á
- sao em lại thích vị đắng này chứ??
- em cũng không biết nựa, như thói quen của em vậy. gần đên kì thì rồi, phải chăm chỉ học thôi^^
- anh văn hả??
- ừ.
- vậy thì cắp xách đi học anh đi. anh sẽ bỏ chút thời gian quý báu của mình để dạy cho em
- nè, em không học nữa
- thôi, anh dạy, được chứ??
- hahah, em đùa mà. học nhóm đi ha
- sao cung được, chiều em hết
- thôi, mình đi thôi, trễ giờ mất
Đúng như tôi dự đoán, tôi và Bảo trễ học.
- lại leo tường nữa sao??? – Bảo hỏi
- chứ sao?? Lại đến muộn rồi
Tôi và Bảo leo qua tường , còn một chút nữa là tôi đặt chân xuống đât. Bụp.... Á..á...tôi té bổ nhào lên người Bảo. mắt nhìn nhau không chớp. Bình tĩnh lắm tôi mới tự đứng dậy được
- em không sao chứ?? Có bị thương chỗ nào không vậy???
- em không sao? Còn anh?? có bị thương chỗ nào không đó
- anh thì bị gì được, nhanh vào lớp thôi
Cũng mai tôi vào Bảo chưa bị cô giáo phạt. Giờ ra chơi đến
- Bảo?? Tay cậu chảy máu kìa??
- sao??
Cả lớp ồ lên
Một bạn nữ lên tiếng : để em băng bó cho nhé
- không cần đâu, chỉ bị xước ngoài da thôi mà
Tôi kéo Bảo ra ngoài
- xuống phòng y tế với em đi
- anh không sao mà
- anh định để mấy cô đó băng bó cho đúng không??
- em đang ghen đó hả??/
- đ...â...u.làm gì có. Thôi anh đưa tay đây nào
Bảo ôm tôi vào lòng. – yên tâm đi, anh chỉ có mình em thôi. Chỉ cần thế này là đủ rồi
- nè, đang ở trường đó. để em băng lại cho nào
- hihi,, được rồi
Băng bó cho bảo xong thì chúng tôi về lớp