Mới ra Tết, showroom ô tô S vắng vẻ lạ lùng, ngoài Hứa Thanh San cũng chỉ có một vị khách hàng khác.
(Mô hình showroom S là mô hình: Sales - Bán hàng; Service – Dịch vụ bảo hành; Spare parts - Phụ tùng chính hãng và System - Phản hồi đánh giá)
Nhân viên tiêu thụ giới thiệu mẫu xe đã tạm thời ra ngoài, Hứa Thanh San đứng một lúc cảm thấy nhàm chán liền nhún vai chuẩn bị rời đi. Khoảnh khắc quay lưng, có tiếng người nói chuyện điện thoại truyền tới.
Chất giọng trầm khàn, cực kỳ dễ nghe.
Tiếc rằng hắn nói mỗi câu rồi đi ra xa, xa đến nỗi chẳng nghe thấy gì nữa. Hứa Thanh San tiến lên mấy bước, ngón tay trái gõ gõ lên cái di động cầm đã phát nóng, ngóng theo hướng giọng nói ban nãy.
Tiết xuân se lạnh, người nọ mặc áo thun cổ tròn màu xám bên trong, bên ngoài là áo khoác có mũ màu xanh đậm, phía dưới mặc một chiếc quần bò giặt đã bạc phếch, đôi chân dài thẳng tắp.
Ánh Mặt Trời vừa vặn chiếu vào bị chữ Phúc to tướng bằng giấy, cắt vụn thành những dải ánh sáng.
Người nọ được bao trùm trong dải ánh sáng, thảnh thơi cúi đầu, hai tay đút vào túi áo khoác, tay áo xắn tới khuỷu, để lộ cánh tay màu nâu đồng cực kỳ khỏe khoắn; nửa khuôn mặt giấu trong bóng râm, nên không thấy được biểu cảm.
Em gái nhân viên bán hàng trẻ trung xinh đẹp thẳng sống lưng, đường cong vòng một ưỡn lên mãnh liệt, gần như sắp dính vào người hắn. Cô nàng mỉm cười, nói năng rõ nhỏ nhẹ.
Lúc sau, hắn nhận tài liệu đối phương đưa cho rồi mở cửa xe, lưu loát ngồi vào ghế lái.
Tiếng khởi động động cơ vang lên, sườn mặt in nghiêng bị cửa sổ xe che khuất. Loáng cái, cả chiếc xe đã biến mất.
Hứa Thanh San thoáng ngẩn tò te. Không đợi nhân viên bán hàng quay lại, cô vội vàng lượn qua những chiếc xe trưng bày trong sảnh, ra khỏi cửa, ngồi lên xe của mình, nổ máy đuổi theo.
Trên đường, Quan Hoài gọi điện tới, Hứa Thanh San không bắt máy. Nhưng anh ta lại cố chấp gọi tiếp. Đến lần thứ ba, thực sự quá phiền, bấy giờ cô mới đeo tai nghe bắt máy: "Công ty có việc gấp, em phải tăng ca. Đổi sang hôm khác chọn xe đi!"
Quan Hoài bảo muốn tặng cô một chiếc xe hơi, hẹn gặp nhau tại showroom S.
Mục đích tặng xe là muốn chính thức "qua lại", Hứa Thanh San biết cái kiểu nhắm đến chuyện kết hôn ấy, cũng ngầm hiểu hôm nay anh ta sẽ "tỏ tình" với mình. Kết quả hay rồi, cô ở cửa hàng ngắm hơn một tiếng đồng hồ, nhân viên bán hàng cũng phát chán, vẫn chưa thấy bóng anh ta đâu.
"Có ông bạn có việc gấp tìm anh. Thế này đi, chiều nay anh đưa xe đến công ty em, buổi tối cùng ăn cơm nhé!" Giọng Quan Hoài nôn nóng: "Ra khỏi cửa chưa được bao lâu thì gặp tai nạn nên tắc đường. Anh không cố ý đến muộn thật mà."
"Nói sau đi, bên này em đang bận." Hứa Thanh San nhấp môi, kết thúc cuộc gọi.
Quan Hoài rất được, mặt mũi sáng sủa, tính tình cũng dễ gần, trên người mang vẻ nho nhã của kẻ có học, cũng lẫn vài phần mánh khóe con buôn của thương nhân.
Anh ta khôn khéo nhưng lại không để lộ ra ngoài, cái gì cũng tính toán rõ ràng tận xương cốt, cân đo đong đếm chuyện kết hôn với cô. Song, bề ngoài thì cho con người ta một thứ ảo giác anh ta coi trọng người chứ không phải thứ khác.
Mặc dù đã cam đoan với ông nội Hứa lần nữa, cuối năm sẽ dẫn cháu rể về nhà cho ông, nhưng trong lòng Hứa Thanh San không nghĩ vậy.
Cô hết sức mong đợi, có một người có thể khiến cô hăng hái quên mình, cùng nhau trải qua những buồn vui thăng trầm của cuộc sống chứ không phải tuần tự theo từng bước, đến lúc cưới thì cưới.
Quan Hoài không phải người đó, anh ta thả thính cô, cô cũng thả thính anh ta. Đôi bên không chọc thủng sự mập mờ, và cũng sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Chuyện hôm nay có phần ngoài ý muốn nhưng sẽ không ảnh hưởng gì.
Đuổi theo một mạch đến cảng Thanh Ấp, xa xa Hứa Thanh San trông thấy đuôi chiếc xe Ford Explorer đã vào ngõ Chim Én, cô nhấn chân ga.
Chiếc Ford Explorer mới tinh dừng trước cổng một ngôi nhà tầng. Hứa Thanh San tắt máy, rút chìa khóa, đổi sang giày cao gót rồi mở cửa xuống xe.
Hơi thở xưa cũ nồng đượm cảm giác tháng năm toát ra, cưỡi ánh Mặt Trời xộc tới. Sâu trong con ngõ, gió thổi đến, phảng phất lẫn thêm chút ấm áp.
Ánh nắng chênh chếch chiếu xuống nóc những căn nhà xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây đan xen, để lại trên mặt đất một vệt ánh sáng uốn lượn, chia con ngõ thành hai nửa, nửa tối nửa sáng.
Hứa Thanh San ổn định nhịp tim, dựa vào thân xe, lòng bàn tay hơi ướt.
Sườn mặt của người đàn ông lần nữa lướt qua tâm trí, cảm giác rất quen thuộc. Tuy nhiên, cô không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp ở đâu...
Đến thành phố B được một năm, Hứa Thanh San khẳng định mình không quen biết người đàn ông nào dáng đẹp và tuấn tú thế này. Bằng không, đâu có chuyện Quan Hoài Quan Hiếc gì chứ.
Cúi đầu mở túi xách, cô lấy hộp xylitol ra, dốc một viên bỏ vào miệng, từ từ nhai, híp mắt nhìn về phía cánh cửa lớn sơn màu đỏ son đằng trước.
Bên trái bức tường gạch đỏ treo một tấm bảng gỗ lâu đời, trên đó khắc hai hàng chữ: SỐ NGÕ CHIM ÉN, NHÀ ẤM.
Dưới tấm biển dán tờ quảng cáo, bên dưới nữa là hộp thư bằng gỗ, trên viết: Chuyển phát nhanh đưa sang xóm ký nhận.
Dây thường xuân từ trong sân nhà bò ra còn chưa đơm chồi. Những thân dây leo màu nâu chằng chịt trên tường, nhe nanh múa vuốt.
Trước kia cảng Thanh Ấp là bến tàu ngoại ô, về sau bến tàu dời đến địa điểm mới, bến tàu cũ được san bằng, vô số những căn nhà tầng kiểu tây mọc lên, một đám tư bản dọn vào thành phố B ở sớm nhất.
Tới nay, các nhà tư bản đã bỏ không nơi này, còn những ngôi nhà tầng kiểu tây sơn đỏ là một trong những điểm du lịch nổi tiếng của thành phố B. Ngõ nhỏ yên tĩnh, một năm bốn mùa luôn có du khách nghỉ chân chụp ảnh lưu niệm.
Miệng thở ra một hơi, Hứa Thanh San đang muốn tiến lên gõ cửa thì lại có một chiếc Land Rover lái vào trong ngõ, biển số xe quen thuộc đến chói mắt.
Hứa Thanh San giật mình, khẽ ho vài tiếng, tay trái buông thõng khẽ phủi vạt áo, bình thản nhìn Quan Hoài mở cửa xe bước xuống. Cô hỏi: "Sao anh lại tới đây. Chẳng phải có ông bạn tìm anh à?"
Quan Hoài vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Giây tiếp theo, vẻ tươi cười trên mặt tan biến, anh ta nghi hoặc: "Nhà cậu ấy đây. Không phải em về công ti tăng ca sao?"
Người kia thế mà lại là bạn thân của Quan Hoài! Hứa Thanh San suýt bị sặc chết bởi nước bọt của mình. Cô nhanh chóng lấy khăn giấy, nhổ bã kẹo xylitol trong miệng ra.
Hứa Thanh San hắng giọng, híp đôi mắt hoa đào quyến rũ, bước tới khoác tay Quan Hoài, nhướng môi: "Em đi gặp khách hàng. Có khi chính là bạn anh đấy. Cùng vào đi!"
Cô chưa từng gặp người nào trong đám anh em bạn bè của Quan Hoài, trong lòng dâng lên sự tò mò, đồng thời cũng muốn xác minh, quẻ thẻ xóc bừa được lúc trước "Bất niệm cựu nhân, cầu nhĩ tân quân" (Không nhớ nhung cuộc hôn nhân/chuyện tình cảm cũ, cầu mong gặp được người chồng/ người yêu mới), có chuẩn thật không.
"Ừ." Quan Hoài rút tay về. Anh ta quay lại mở cửa xe, cầm chai nước, xoay cái nắp rồi đậy lại, đóng cửa xe, khóa vào, đoạn đưa nước cho Hứa Thanh San, tiếp đấy lấy chìa khóa ra mở cửa: "Chiều nay cậu ta phải đi xa. Công ty bọn em hợp tác với cậu ta à?"
"Có dự án mới cần hỏi thăm anh ta một số chi tiết." Hứa Thanh San cong khóe môi, vẻ mặt không hề chột dạ. Nhận chai nước khoáng Quan Hoài đưa cho, cô mở nắp, ngẩng đầu uống một ngụm.
Quan Hoài mỉm cười, không hỏi thêm.
Ánh mắt Hứa Thanh San rời khỏi mặt anh ta, nhìn đi chỗ khác.
Rốt cuộc có phải người quen không, sẽ mau chóng rõ cả thôi. Đến lúc đó lại tìm một lý do rời đi là được. Dẫu sao, cũng chẳng ai biết cô thấy giai đẹp nên nổi hứng đuổi theo đến đây
Bước qua cổng lớn, một cái sân rộng tiêu điều, ánh nắng còn chưa rọi vào, trong không khí ngập tràn hơi lạnh.
Cửa phòng khách khép hờ, bên trong loáng thoáng vọng ra tiếng người nói chuyện. Trầm thấp và khàn khàn, giọng điệu giận dữ: "Tôi về lấy xe. Nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế nấy, tôi chịu trách nhiệm. Các anh yên tâm làm việc đi. Khỏi nghĩ nhiều."
Hứa Thanh San thong thả theo sau Quan Hoài, tâm tư bị tiếng nói trong nhà dắt đi, mơ hồ nghĩ giọng này quen tai quá, chắc chắn cô đã từng nghe thấy.
Trong nhà im ắng, di động lại đổ chuông, nghe thấy người nọ cất tiếng: "Chốc nữa gửi tài liệu vụ kiện qua đây."
Hứa Thanh San ngừng bước, trong đầu lóe lên một bóng dáng lờ mờ. Cô liền thầm kêu khổ, sao lại là hắn...
"Thanh Sơn." Quan Hoài đẩy cánh cửa phòng khách ra. Rồi, như thể nghĩ tới điều gì đó, anh ta đứng khựng ở cửa, ngoảnh đầu, trên mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Tên hai người đọc giống nhau, họ cũng giống nhau này."
Hứa Thanh San: "..."
Lịch vạn sự nói hôm nay mọi việc không hanh thông, cô không nên đồng ý đi chọn xe với Quan Hoài, càng không nên nóng đầu đuổi theo tới đây.
Năm trước, cô quen Hứa Thanh Sơn ở Lâm Châu. Hắn cho cô ấn tượng ngoài hiền như khúc gỗ và nghèo rớt thì sót lại chính là không biết ý...
Bọn họ gặp nhau trước sau tổng cộng ba, bốn lần, lần nào cũng là lúc cô hẹn gặp Bành Văn Tu. Cô mong sao hắn biến đi, ai còn cố tình nhớ xem hắn thế nào.
Hơn nữa, khi ấy bị ma xui quỷ khiến, cảm thấy Bành Văn Tu quả là do ông Trời đặc biệt sắp đặt cho mình, trong mắt, trong lòng cô chỉ có gã, những người đàn ông khác chỉ là mây bay.
Ai mà nghĩ tới một năm sau, cả người Hứa Thanh Sơn lột xác, không kể đến vẫn ăn mặc giản dị, vẫn gương mặt đó nhưng gợi cảm quyến rũ bất ngờ.
Hứa Thanh San lùi lại một bước, tính rời đi thì Hứa Thanh Sơn đã ra cửa đón. Hắn thờ ơ liếc nhìn cô, hỏi Quan Hoài: "Bạn gái cậu à?"
Hứa Thanh San ngẩng đầu, Hứa Thanh Sơn vừa vặn nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, sự chột dạ trong đáy mắt cô không kịp cất đi, bị nhìn thấy rõ. May thay, dường như hắn không có ý muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Cô ấy là... một người bạn tốt của tôi." Quan Hoài cười gượng. Cái thằng, biết rõ không phải còn cứ hỏi câu này.
"Đã lâu không gặp." Hứa Thanh San thu lại vẻ ngượng ngùng, nở nụ cười giả tạo tươi như hoa, chào hỏi trước.
Nghe vậy, tầm mắt Quan Hoài quay lại trên mặt cô. Anh ta ngạc nhiên, nhìn sang Hứa Thanh Sơn: "Hai người biết nhau à?"
Hứa Thanh Sơn gật đầu, ánh mặt quét một vòng trên mặt Hứa Thanh San, hờ hững xoay gót.
Lúc hắn đi lấy xe, Quan Hoài gọi điện thoại bảo cũng muốn đến showroom S đó, chuẩn bị chọn xe để đi thổ lộ chính thức, tiếc rằng bị tắc đường. Hắn không hỏi tên nhà gái. Lúc ấy, trong cửa hàng chỉ có mình Hứa Thanh San, cho nên ngoài cô ra thì còn ai vào đây.
Mà ánh mắt vừa rồi của cô cũng đã gián tiếp nói rõ sự thật: cô không nhận ra hắn, cũng không phải đến cùng Quan Hoài. Tìm được tới đây, chỉ có một khả năng: Cô theo dõi hắn.
"Em vào phòng khách chờ tí, anh nói riêng với cậu ấy mấy câu đã." Quan Hoài ngoảnh đầu mỉm cười rồi đi vào cùng Hứa Thanh Sơn.
Hứa Thanh San vào theo sau vẫn đang đứng yên. Một tay cầm chai nước, tay kia đút trong túi áo khoác, vô thức cào cào, ra vẻ đủng đỉnh thăm quan.
Ngôi nhà ba tầng, trần nhà để ngỏ đến tận tầng ba. Nửa trần nhà gắn nút bần, nửa kia là thủy tinh trong suốt, chùm đèn màu trắng ngà dạng ống tạo hình đơn giản rủ xuống.
Thiết kế để lấy ánh sáng đặc trưng, căn nhà tông màu đen xám lạnh lẽo, bất ngờ nhiều thêm sắc ấm. Phong cách tổng thể mạnh mẽ lại mang theo hơi thở hoang dã cuốn hút, cực kỳ phù hợp với khí chất bây giờ của Hứa Thanh Sơn.
Ngắm một lượt, Hứa Thanh San lướt mắt qua hai bóng lưng đang nói chuyện ở đầu cầu thang, trong lòng lại sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.
Cô đứng xa, nên không nghe thấy họ đang nói gì. Rút tay ra, uống một hớp nước nữa, chợt tiếng Quan Hoài bay tới: "Thanh San, chẳng phải em có chuyện muốn tìm cậu ấy à, đi ăn chung bữa cơm đi!"
"Cũng được." Hứa Thanh San bị sặc nước, sau lưng thoáng chốc toát một lớp mồ hôi mỏng. Thoát không nổi rồi, cô phải nghĩ xem nói dối thế nào cho giống thật đây.
Giây phút nghiêng đầu, Hứa Thanh Sơn đúng lúc nhìn qua. Đôi mắt đen thẫm hệt đầm sâu, phản chiếu ánh sáng nóc nhà thủy tinh rắc xuống, tối tăm lững lờ, không thấy rõ được cảm xúc của hắn.
(Tác giả: Viết tác phẩm mới Truyện này không có âm mưu, chỉ có yêu đương, đại khái sẽ ngọt ngào nhỉ? Tam Tố không dám đảm bảo đâu, nội dung xem như rất phong phú, nhưng có vài chỗ cần sửa. Ngoài ra, có lẽ sẽ được xuất bản, để cho may mắn, tán lộc một đợt như cũ... Cảm ơn các bạn đã yêu thích.
P/S: Quẻ xăm là quẻ Nguyệt lão, lời giải: Không nhớ nhung nhân duyên cũ đã qua nữa, cầu mong có được cô dâu mới. Dùng với Hứa Thanh San chính là không nhớ tình yêu cũ nữa, theo đuổi hạnh phúc mới.)