Tim Tống Bảo Ninh đập nhanh hơn, cô lờ mờ cảm thấy thứ bên trong chiếc hộp là váy cưới của mình.
Chung Thành từng nói, cô đã không mặc áo cưới lúc kết hôn lần đầu, lần này cô nhất định phải mặc, làm cô dâu xinh đẹp của anh.
Cô nhìn anh, hiện thực và ký ức đan xen, dường như cô lại nhìn thấy Chung Thành nho nhã mà ôn tồn đứng trước mặt cô của năm cô mười tám tuổi ấy. Khi đó ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại từ chối anh, quay sang thích gã cặn bã kia, còn cắm đầu vào cuộc hôn nhân, để rồi bị thương mất nửa cái mạng mới trèo ra được.
Sau khi gã kia chết, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại quãng thời gian đó, lần nào hồi ức cũng lan tràn đến nỗi không kìm được mong muốn quay về quá khứ, bóp chết cái đứa ngu xuẩn và cố chấp là chính mình kia.
Cô sống trong vòng tay êm ấm của bố mẹ quá lâu, chưa từng biết sự hiểm ác của bên ngoài, chẳng để vào tai những lời khuyên của người khác, một lòng một dạ coi gã chồng cũ đểu cáng là anh hùng.
Bây giờ đối mặt Chung Thành, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy hối hận, hối hận bản thân năm đó chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, không thấy được chỗ tốt của anh, không thấy được nhược điểm trong tính cách của mình.
“Thừ người nghĩ gì đấy?” Chung Thành lại hôn cô, giọng điệu trịnh trọng chưa từng có: “Bảo Ninh, chúng mình đều đã trải cuộc sống hôn nhân, không có vấn đề ai không xứng với ai ở đây cả. Nghĩ kỹ ra nếu năm ấy chúng ta nên đôi ngay từ đầu thì anh chưa chắc đã có được thành tựu của ngày hôm nay, chúng mình cũng chưa chắc đã có thể bên nhau đến bạc đầu.”
Với mức độ yêu thương con gái của bố Tống, chỉ sợ hồi đó anh cũng không lọt được vào mắt người bố vợ này. Đoán chừng, tình cảnh cuối cùng mà anh phải đối mặt chẳng khác với chồng cũ của cô là bao.
Trong tình cảm, một khi một bên bỏ ra quá nhiều, cũng phải là chuyện tốt trong những năm tháng tuổi trẻ bốc đồng, mà trái lại sẽ trở thành xiềng xích.
Ngày tháng ngọt ngào êm đềm thì sẽ không cảm thấy vậy, nhưng một khi xảy ra cãi vã thì những gì đã bỏ ra sẽ biến thành xiềng xích trói buộc nửa kia.
Anh không có ý phán xét hành động của gã chồng cũ của Tống Bảo Ninh. Với bản thân anh mà nói, anh rất yêu cô, anh có thể mãi mãi không nhắc tới cái gọi là “bỏ ra”, nhưng Tống Bảo Ninh thì sao?
Cô là người tinh tế, nhạy cảm lại rụt rè, sau khi cắt đứt quan hệ với bố mẹ mình, cán cân cảm xúc sẽ không nghiêng về chồng cũ mà là hoàn toàn bị đảo lộn.
Cô chỉ có mình anh, loại bất an chôn sâu trong nội tâm đó sẽ khiến cô mất đi cái tôi của bản thân, mất đi sự đơn giản dịu dàng vốn có của cô.
“Em cũng đã từng nghĩ về vấn đề này, thật ra chúng ta đều có lỗi, cũng bị tính cách đôi bên liên lụy đến nhau.” Tống Bảo Ninh ngập ngừng hôn lên môi Chung Thành, hai má liền đỏ ửng, mỉm cười nói: “Em không cho rằng mình không xứng với anh, mà là cảm thấy hơi hối tiếc. Nhưng vừa rồi nghe anh nói như vậy, em đã không còn hối tiếc gì nữa.”
Sau khi trải qua nỗi hoang mang và đau khổ, lại được ở bên anh, đó là may mắn của cô.
Cô muốn nắm chắc may mắn này, không để nó tuột khỏi tay nữa.
“Anh cũng không hối tiếc.” Chung Thành trao cho cô một nụ hôn thật sâu, tiếp đó lại giục cô mở quà.
“Để hai hôm nữa hẵng mở! Anh yên tâm, em sẽ không nhìn trộm đâu.” Tống Bảo Ninh vùi đầu vào ngực Chung Thành, nghĩ thầm từ sau, lúc gọi điện thoại cho Hứa Thanh San, cô nhất định phải tránh anh mới được.
Hứa Thanh San là người biết rõ nhất chuyện này nên làm thế nào để không ngượng ngùng nữa.
Chung Thành đã ngoài ba mươi, cho dù là thể lực hay tinh lực thì đều đang trong thời kỳ sung mãn. Anh lại rất yêu cô, sau khi kết hôn cũng không thể nhịn được chuyện “sinh hoạt vợ chồng”.
“Nghe em. Ngủ thôi, đã muộn lắm rồi!” Chung Thành cười, ôm Tống Bảo Ninh nằm xuống giường.
Hôm sau, hai người cùng trợ lý của Tô Nhiễm dẫn các em học sinh dạo chơi một vòng những địa điểm nổi tiếng. Hôm sau nữa, họ đến thăm quan hai trường đại học nổi tiếng nhất trong nước. Ngày kế tiếp, có thông báo về vòng tiếp theo của cuộc thi, Tống Bảo Ninh bắt đầu dẫn các em học sinh chuyên tâm luyện tập. Chung Thành cũng bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Sau khi bộ phim của Tô Nhiễm đóng máy, cô ấy nhận được rất nhiều cuộc phóng vấn, cũng bận túi bụi. Tập trung với nhau lần nữa đã là hôm thi vào vòng trong.
Dưới bàn tay của nhà tạo mẫu, Tống Bảo Ninh mặc một bộ đồ trắng, buộc tóc lên, trang điểm trông rất tươi mới, ngồi sau dàn trống, vừa đẹp lại vừa “ngầu”.
Cô soi gương, mặt mày rạng rỡ, quyến rũ và cuốn hút không thể tả, “Chị suýt thì không nhận ra mình.”
“Người đẹp à, anh Chung Thành nhà chị còn chưa tới đâu, chứ anh ấy mà nhìn thấy chị thế này, phỏng chừng sẽ muốn ‘ăn’ chị luôn đấy.” Tô Nhiễm cố ý trêu Tống Bảo Ninh: “Khi nào ấn định thời gian tổ chức lễ cưới, nhớ báo em nhé!”
Hai má nóng bừng, Tống Bảo Ninh hờn dỗi lườm Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm cười to, quay sang cổ vũ các em học sinh. Có thể vào được tới vòng này trong cuộc thi đã là rất giỏi. Tuy chỉ chiếu trên kênh thiếu nhi nhưng nó là cuộc thi mang tầm cỡ quốc gia.
Các em học sinh đều không ý thức được đây là một cuộc thi tài, bởi lẽ từ đầu chí cuối Tống Bảo Ninh nói với các em ấy rằng, chỉ đến để biểu diễn, có điều sẽ có những thầy cô khác nhận xét cho các em.
Tống Bảo Ninh quay đầu, vô tình nhìn thấy Chung Thành đang đứng ở cửa phòng hóa trang, cô không khỏi sửng sốt, trong mắt dâng lên niềm vui chứa chan.
Chung Thành đi vào, nghiêng người, hôn lên đỉnh đầu cô một cái: “Xinh quá!”
Lúc mới ly hôn, Tống Bảo Ninh nặng hơn cân, sau một thời gian bị trầm cảm, đã nhảy luôn xuống còn cân. Từ đó tới nay, cô gầy đi một cách nhanh chóng, khí sắc cũng ngày càng tốt hơn. Lúc không nói chuyện, bảo cô mới ngoài hai mươi tuổi cũng chẳng ai nghi ngờ.
“Cảm ơn anh.” Tống Bảo Ninh cười thật tươi, chủ động nắm lấy tay Chung Thành.
Những đốt ngón tay của anh rất mạnh mẽ, ngón tay thon dài sạch sẽ, khi nắm tay anh có cảm giác cực kỳ yên tâm.
“Chắc chắn sẽ được vào vòng trong.” Chung Thành lại hôn cô, sau đó không kìm lòng được bèn lấy di động chụp cho cô một tấm.
Sau nửa tiếng, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. Tống Bảo Ninh dẫn các em học sinh đi tới sau cánh gà, Chung Thành và Tô Nhiễm đi xuống hàng ghế khán giả, hồi hộp chờ mấy cô trò lên sân khấu.
Đội của Tống Bảo Ninh rút thăm được số bốn. Lúc biểu diễn, cô tự tin, hào hứng gới thiệu về thời gian thành lập ban nhạc, ngoài ra không nói kể lể một lời dư thừa.
Tô Nhiễm dựa vào lưng ghế, thấp giọng nói nhỏ với Chung Thành: “Anh có phát hiện ra không, vừa rồi, trên người chị Bảo Ninh có mấy phần ung dung và thần thái của chị San.”
Chung Thành mỉm cười lắc đầu: “Trước đây cô ấy chính là như vậy, chẳng qua về sau đã thay đổi đấy thôi.”
Tống Bảo Ninh mà anh thích thuở ban đầu đã trở lại, và còn nhanh hơn nhiều so với sự mong đợi của anh.
Anh vốn định bên cô một, hai năm, cho dù giấu kín tình cảm mình dành cho cô, cũng không sao hết.
“Nếu trước kia chị Ninh đã thế này thì em không tò mò là tại sao chị San lại quan tâm đến chị Ninh như vậy nữa.” Tô Nhiễm vô cùng ngưỡng mộ: “Gặp được một người bạn tốt hợp tính nhau, không phải là chuyện dễ.”
Chung Thành nở nụ cười. Thấy trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, ánh mắt anh bỗng trở nên chăm chú.
Ca khúc mà Tống Bảo Ninh chọn vẫn được Tô Nhiễm nhờ người cải biên, trong tiếng hát non nớt trong trẻo của các em học sinh, lại mang theo sự hồn nhiên chân chất. Giây phút kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Điểm số nhanh chóng được đưa ra, đội của họ đạt số điểm cao nhất, đã đánh bại ba đội trước.
Ban giám khảo hỏi Tống Bảo Ninh tại sao không nhắc đến chuyện thành lập ban nhạc khó khăn ra sao, tập luyện vất vả như thế nào.
Tống Bảo Ninh nhìn quanh một vòng, lặng lẽ nhìn Chung Thành và trả lời: “Lên sân khấu biểu diễn, những chuyện nằm ngoài phần biểu diễn đều không quan trọng. Quan trọng là các em học sinh của tôi đã đứng trên sân khấu này, và trong tương lai sẽ còn có những sân khấu lớn hơn. Những câu chuyện chung quy chỉ là câu chuyện, đơn giản chỉ là đề tài trò chuyện mà thôi. Tôi thì lại quan tâm đến thực lực của họ hơn.”
Chung Thành vỗ tay, những khán giả khác cũng vỗ tay theo.
Tống Bảo Ninh đỏ mặt dẫn các em chào khán giả, đi vào trong cánh gà, đợi phần thi của các đội còn lại.
Kết quả cuối cùng là đội của Tống Bảo Ninh đã tiến vào vòng chung kết với thành tích đứng thứ ba. Lúc rời khỏi trường quay, Tống Bảo Ninh vẫn còn hơi ngẩn ngơ. Cô dắt tay các em học sinh, tươi cười rạng rỡ.
Để thưởng cho đám trẻ đã luyện tập vất vả, cả nhóm đã đến một quán lẩu ăn khuya.
Thừa dịp Chung Thành đi gọi món, Tô Nhiễm không nén nổi, lại ngồi “buôn” chuyện với Tống Bảo Ninh về việc rốt cuộc khi nào hai người họ tổ chức đám cưới, đã sắp hết kỳ nghỉ hè rồi.
Lại phải chờ Quốc Khánh mới được nghỉ dài, tới lúc đó đâu đâu cũng thấy người. Tô Nhiễm quả thực thấy hơi hoảng.
“Sau trận chung kết chị sẽ nói cho em biết câu trả lời.” Tống Bảo Ninh mặt đỏ như gấc, ánh mắt dịu dàng đến độ như mọng nước.
Nghe thấy vậy, Tô Nhiễm cũng không tiện truy hỏi nữa, ăn xong liền trở lại phim trường.
Hôm diễn ra trận chung kết cuộc thi, Tô Nhiễm lại xin nghỉ để về xem, đồng thời mở chế độ livestream trên điện thoại, thông báo trên Weibo rằng các bạn nhỏ của ban nhạc đã lọt vào trận chung kết.
Tiếc là kết quả có phần không được như ý, đội của họ không giành được vị trí quán quân, mà vẫn xếp thứ ba.
Tống Bảo Ninh không hề có bất cứ cảm giác thất vọng nào, cô cảm thấy kết quả này đã tốt lắm rồi. Chung Thành cũng nghĩ thế.
Tô Nhiễm bận không dứt ra được, thấy toàn đội không bị đả kích gì trước kết quả đó, thì chẳng kịp ăn đã phải chạy đi luôn.
Trở lại khách sạn, Chung Thành phải đi gặp một khách hàng, Tống Bảo Ninh đưa các em học sinh về phòng, lo cho chúng đi ngủ rồi mới về phòng của mình, gọi điện cho Hứa Thanh San.
“Xếp thứ ba cũng không tồi. Cậu đừng buồn, tương lai sẽ giành được hạng nhất thôi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói mang theo ý cười của Hứa Thanh San đã truyền tới: “Thế nào, Chung Thành không bắt nạt cậu chứ?’
Tống Bảo Ninh “ừ” một tiếng, tiếp đến thì nói ra phiền não của mình, sau đó hỏi Hứa Thanh San có cách khắc phục không?
“Uống tí rượu vào, thường bảo uống rượu vào gan to lên mà. Đừng uống say là được.” Hứa Thanh San cười phớ lớ: “Cậu đừng uống một mình, cả anh ấy cũng phải uống một chút.”
Tống Bảo Ninh xấu hổ đến mức hận không thể chui luôn vào lỗ nẻ. Cô cúp máy, gọi cho lễ tân của khách sạn, bảo họ đưa lên phòng ba chai rượu vang.
Tửu lượng của cô cũng bình thường. Lúc còn làm giáo viên, gần như không tiệc tùng xã giao gì, thỉnh thoảng liên hoan, mội người cũng đều giữ ý, chưa bao giờ uống nhiều.
Về sau từ chức, đổi sang công việc mới cũng làm ở vị trí không cần phải xã giao. Tửu lượng của cô trước sau vẫn dừng mở mức một ly.
Một mình cô đã uống hết hơn nửa chai rượu vang mà Chung Thành vẫn chưa về. Tống Bảo Ninh đặt ly xuống, nhớ ra món quà anh tặng vẫn luôn để trên va li hành lí, cô đứng lên, loạng choạng đi tới mở ra.
Quả nhiên là áo cưới... Hốc mắt Tống Bảo Ninh phiếm hồng, cô nhịn cảm giác nôn nao váng vất, mặc áo cưới lên người.
Lúc Chung Thành làm xong việc trở về, vào đến cửa liền nhìn thấy Tống Bảo Ninh đang mặc áo cưới anh đã mua tặng cô. Mặt cô đỏ lựng, đôi mắt ngây ngốc nhìn anh, miệng nở nụ cười.
“Em uống rượu à?’ Chung Thành lấy làm lạ.
Tống Bảo Ninh đứng dậy, hai tay nhấc váy cưới, đi về phía anh, sắc mặt hồng nhuận: “Em đã uống một tẹo.”
Chung Thành căn bản là không tin. Lúc bị cô đè lại hôn một hồi, anh chợt nghĩ “uống nhiều thì uống nhiều thôi…”
Có lẽ do cồn quấy phá, Tống Bảo Ninh nhiệt tình đến độ anh gần như không chống đỡ được, “vào ngõ” mà chẳng hề tốn sức. Quấn quýt suốt một đêm, khi thức dậy, ánh nắng rọi vào qua cửa sổ. Tống Bảo Ninh mở bừng mắt, thấy Chung Thành cũng đã tỉnh, cô liền đỏ mặt thẹn thùng: “Chung Thành.”
“Lát về thành phố B một chuyến.” Chung Thành lật người phủ lên người Tống Bảo Ninh, thơm nhẹ lên môi cô: “Đi đăng ký kết hôn.”
Tống Bảo Ninh chớp chớp mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh, trên mặt là nụ cười vừa xấu hổ vừa bực bội: “Em là ai?”
“Bà Chung…” Chung Thành khẽ cười, lại “vào ngõ” lần nữa…