Tùy Xán Nùng muốn cho Kỷ Linh thấy an toàn hơn nữa, anh cũng không quan tâm người khác thấy thế nào, anh chỉ muốn nói cho mọi người biết rằng Kỷ Linh là bạn đời của anh mà thôi.
Ban đầu Kỷ Linh hơi ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó ánh mắt cậu cũng trở nên kiên định hẳn. Cậu đáp “Ừ” thật khẽ, rồi nắm lấy tay Tùy Xán Nùng.
Tùy Xán Nùng nghe tiếng Thomas hít hà rất rõ, nhưng cả hai người họ đã không còn để tâm đến ánh mắt của người khác nữa rồi. Nhìn nhau mấy giây, Tùy Xán Nùng cười nói: “Cứ theo nhịp của anh là được.”
Ánh đèn và bầu không khí buổi vũ hội rất tuyệt, tay nắm tay mắt chạm mắt, quả thực lãng mạn vô cùng.
Nhưng chỉ chưa đầy năm phút sau, Tùy Xán Nùng đã đoán được lí do Kỷ Linh chưa bao giờ tham gia vũ hội. Một điệu nhảy cùng lắm cũng chỉ mấy phút, vậy mà trong thời gian đó Tùy Xán Nùng đã bị Kỷ Linh dẫm lên chân tổng cộng không dưới hai mươi lần.
Suốt quá trình đó người Kỷ Linh cứng đơ, là trường hợp tay chân không chịu phối hợp điển hình. Vì vậy Tùy Xán Nùng cũng không ép cậu nhảy nữa, anh kéo Kỷ Linh rời khỏi đám đông, hai người đi ăn hết tất cả những món ngọt có trong hội trường mỗi món một lần.
Thật ra sau khi công khai, Tùy Xán Nùng nhận được nhiều thiện ý hơn anh đã tưởng nhiều.
Thomas trở thành người ủng hộ số một cho tình yêu của họ, và đôi khi tình cờ gặp các giáo viên khác trên sân trường, họ cũng đều sẽ gửi Tùy Xán Nùng một lời chúc phúc.
Mà yêu đương với Kỷ Linh thực tình là một chuyện rất thú vị.
Cách chăm thầy Tiểu Kỷ thật ra rất đơn giản, chỉ cần một ít nước, một ít phân bón và một ít ánh sáng do con người tên Tùy Xán Nùng cung cấp là đủ.
Kỷ Linh vẫn rất chấp nhất với kế hoạch dài hạn của mình, bây giờ kế hoạch mà cậu kiên trì đánh dấu đã trở thành “danh sách đánh dấu hẹn hò”, cậu còn yêu cầu Tùy Xán Nùng giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.
Kỷ Linh nói: “Cuối tuần này đi xem phim không?”
Thế là cuối tuần hai người cùng nhau đi xem phim kinh dị, vẫn là rạp chiếu phim lần trước, vẫn là suất bắp rang cầu vồng lần trước, nhưng tâm trạng của cả hai đã thay đổi rất nhiều.
Kỷ Linh chọn một bộ phim kinh dị Thái Lan với chủ đề là vụ tự tử của một nữ sinh đại học. Nếu là trước đây, có khi Tuy Xán Nùng sẽ cảnh giác cao độ đến mức thậm chí còn bắt đầu bấm huyệt nhân trung.
Nhưng bây giờ nhớ lại, Tùy Xán Nùng chỉ thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Từ đầu đến cuối bộ phim Kỷ Linh xem rất tập trung, mắt còn không buồn chớp, trong khi xuyên suốt quá trình ấy Tùy Xán Nùng lại nhắm chặt mắt, bịt kín tai, chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.
Tùy Xán Nùng căn bản không xem được mấy.
Bầu không khí của buổi xem phim cũng không kém khi trước là mấy, Tùy Xán Nùng sợ thì sợ thật, nhưng cũng không nghiêm trọng như những gì anh thể hiện ra, chẳng qua là anh muốn kiếm cớ để dính lấy Kỷ Linh mà thôi.
Sau đó trong khi phim chiếu, hai người còn trộm hôn nhau.
Kỷ Linh ăn rất nhiều bắp rang, lúc hết phim, Tùy Xán Nùng trầm ngâm nhìn hộp bắp rang rỗng không, hỏi: “Lần này không chụp ảnh nữa à?”
Kỷ Linh lắc đầu.
“Bởi vì sau này chúng ta có thể mỗi tháng đi xem phim một lần.” Kỷ Linh nói, tràn trề khát khao, “Em đã tra rồi, rạp này chiếu rất nhiều phim, tháng sau sẽ chiếu lại một bộ phim kinh dị tiểu chúng Hàn Quốc…”
Tùy Xán Nùng: “…Mỗi tháng xem phim một lần thì anh không ý kiến, nhưng chúng ta có thể chọn thể loại phim khác để xem được không?”
Tháng năm, tháng sáu là mùa chia tay, những kì thi quan trọng của các học sinh đều đã kết thúc rồi, giờ đến mùa tốt nghiệp.
Sherry với Cindy còn một năm học nữa mới tốt nghiệp cấp ba, nhưng vì bố mẹ hai em có những thay đổi trong công việc nên hai cô bé phải về Nhật học tiếp.
Ngày thường Tùy Xán Nùng hay thích đấu võ mồm với các em cũng thấy lưu luyến hai cô nhóc này. Anh tặng cho hai chậu cà chua nhỏ cho hai em, cùng với hai túi hạt giống rau củ nữa.
Sherry và Cindy cũng tặng Tùy Xán Nùng móc chìa khóa mình tự tay bện, nói: “Bọn em cũng tặng cho thầy Kỷ một chiếc cùng loại nhưng khác màu.”
Tùy Xán Nùng: “Hả?”
Sherry nói: “Nên thầy với thầy Kỷ nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.”
Tùy Xán Nùng: “…?”
Cindy nói: “Không sao đâu, hai đứa em biết rồi.”
Tùy Xán Nùng lặng người: “Khoan khoan… Sao hai em lại biết?”
Sherry nói: “Bởi vì hai thầy hay sang phòng nhau ạ.”
Đương nhiên Tùy Xán Nùng không tin cái lí do đó, vì vậy sau một thoáng do dự, cuối cùng Cindy khai: “Thật ra là vì hôm nọ bọn em vô tình nhìn thấy hình nền điện thoại của thầy Kỷ.”
“Hình nền điện thoại của thầy ấy… Là ảnh thầy.” Cô bé nói.
Tan học, Kỷ Linh tới phòng Tùy Xán Nùng để sắp xếp lại đống cây cỏ.
Phòng của Tùy Xán Nùng thuộc dạng bừa bộn một cách có trật tự, nhưng nhiều chủng cây bề bộn, Kỷ Linh lại có chứng OCD nhẹ, lúc nào nhìn cậu cũng thấy rất khó chịu.
Thế là hôm nay Kỷ Linh đã chuẩn bị để dọn dẹp một góc phòng cho Tùy Xán Nùng.
Cậu thấy cái chậu hồi trước dùng để đựng nấm, phát hiện ra bên trên vẫn dán ghi chú “Mr.Ji” mà Tùy Xán Nùng tự tay viết. Trên chậu hoa nguyệt quý cậu tặng cho Tùy Xán Nùng cũng còn dán tờ ghi chú “Mr.Sui” đã ố vàng.
Kỷ Linh không nhịn được cười.
Lúc đứng dậy, Kỷ Linh thấy có hai em học sinh rụt rè đứng đằng sau, đều là gương mặt mới, chắc là học sinh khóa mới. Trong tay hai đứa trẻ là quyển sách hóa còn mới tinh.
Học sinh hỏi: “Thầy Tùy ơi, thầy Thomas không ở trong phòng, thầy ấy bảo bình thường nếu có vấn đề gì bọn em có thể sang đây hỏi thầy luôn.”
Kỷ Linh còn chưa kịp nói gì, hai học sinh ấy đã mở sách giáo khoa ra, hỏi: “Thầy có thể giải thích cho chúng em saturated ở đây nghĩa là gì không ạ?”
Kỷ Linh thường xuyên qua phòng Tùy Xán Nùng, chắc hai học sinh này mới vào trường nên không biết thật ra cậu là giáo viên vật lý, hẳn đã nhận nhầm cậu là Tùy Xán Nùng.
Kỷ Linh hơi do dự, cuối cùng cũng không sửa lại cho hai đứa nhóc.
Saturated nghĩa là bão hòa, Kỷ Linh xem sách của hai đứa, nhận ra đó là một số kiến thức hóa học cơ bản khá đơn giản về dung dịch và dung môi.
Vì vậy, Kỷ Linh cũng giải thích một cách rõ ràng: “Dung dịch được tạo thành từ dung môi và chất tan. Khi ở trong nhiệt độ cố định và chất tan không thể tiếp tục tan trong lượng dung môi nhất định nữa, chúng ta sẽ nói dung dịch này đang ở trong trạng thái bão hòa, ấy chính là saturated mà ở đây đang nói tới.”
Sau đó Kỷ Linh trơ mắt nhìn vẻ mặt của học sinh đang từ hoang mang trở thành hoang mang tột độ.
Kỷ Linh mím môi, đang nghĩ xem nên đổi cách nói thế nào cho học sinh hiểu được thì thấy Tùy Xán Nùng cầm tập bài mới in bước vào.
Chạm mắt Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
Kỷ Linh do dự thuật lại câu hỏi của học sinh, Tùy Xán Nùng bật cười.
“Lấy một ví dụ đơn giản nhé.” Tùy Xán Nùng nói với học sinh, “Ví dụ như khi em rất thích một đôi giày thể thao, em chỉ thích mỗi nó thôi và trong mắt em cũng chỉ có duy nhất đôi giày đó thôi, những đôi khác dù kiểu dáng và màu sắc như thế nào cũng không thể lọt vào mắt em được nữa, như vậy có thể nói trái tim em đã rơi vào trạng thái bão hòa vì đôi giày thể thao ấy.”
“Nếu nói nước muối đã bị bão hòa… thì em có thể hiểu là bây giờ nước đang rất thích muối, trái tim nó đã bị muối lấp đầy, vậy nên những loại muối khác không thể tan trong nước được nữa.” Tùy Xán Nùng cười tủm tỉm, “Hơn nữa, nếu thầy nhớ không nhầm thì nồng độ để nước muối bão hòa hẳn là vào khoảng . mol/lít, các em có thể xem trước phần tổng kết trong sách…”
Năm phút sau, hai học sinh lộ ra cái vẻ vừa được khai sáng, cả hai cảm ơn Tùy Xán Nùng rồi cùng rời khỏi phòng học.
Tùy Xán Nùng dọn dẹp đồ vật trên mặt bàn, thấy Kỷ Linh đã tưới nước cho cây xong hết rồi thì cùng cậu đi tới bãi đỗ xe. Thế nhưng lúc kéo cửa xe ra, Tùy Xán Nùng lại phát hiện Kỷ Linh trông không được vui cho lắm.
Lúc Tùy Xán Nùng khởi động xe, anh nghe Kỷ Linh rầu rĩ: “Thật ra lúc ấy em đã giải thích cho hai đứa nhỏ nghĩa của từ bão hòa rồi, nhưng mà các em ấy không hiểu cách giải thích của em.”
Tuy lúc đó Tùy Xán Nùng không có mặt, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh lúc ấy kết hợp với cách nói chuyện thường ngày của Kỷ Linh là anh đã có thể lờ mờ đoán ra chuyện gì đã xảy ra vào khi đó.
Tùy Xán Nùng dở khóc dở cười: “Không sao đâu, chỉ là một phần kiến thức nhỏ thôi mà.”
Kỷ Linh trầm mặc giây lát, lại nói: “Mặc dù cách chúng ta giải thích kiến thức đó khác nhau, nhưng em cũng nói rất rõ ràng mà, tại sao mấy em ấy lại không hiểu em nói gì…”
Tùy Xán Nùng ho hắng, vội thay đổi đề tài: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Kỷ Linh tạm dừng lại, chẳng mấy chốc đã bị Tùy Xán Nùng làm phân tâm, cậu nói: “…Muốn ăn bún, hoặc là mì nước.”
Tùy Xán Nùng suy xét đến số nguyên liệu còn trong nhà, ước chừng có thể nấu mì nước cà chua, bèn đáp “Ừ”. Đoạn, anh lại hỏi: “Giờ ăn tối nay muốn xem gì?”
Kỷ Linh nghĩ ngợi, rồi cậu đáp: “Hôm nay là thứ nắm, chắc blogger làm sữa chua cuộn kia sẽ đăng video mới đấy.”
“Được thôi.” Kỷ Linh nói, “Đánh cược trước không, lần này anh cược anh ta sẽ làm năm cuộn sữa chua, em thì sao?”
Kỷ Linh nói: “Nhưng em nhớ trong tháng này đã mười bốn lần làm năm cuộn rồi, nên lần này em cược bốn cuộn.”
Tùy Xán Nùng nói: “Được rồi, quyết định thế nhé, không được thay đổi đâu.”
Hai người rơi vào yên lặng, cùng lúc ấy Tùy Xán Nùng cũng lái xe vào khu dân cư.
“Sao hai em ấy không hiểu cách giải thích của em nhỉ?” Kỷ Linh vẫn canh cánh mãi, “Hơn nữa với nồng độ bão hòa của nước muối thì nhiệt độ cũng là một biến số rất quan trọng, thế nên con số mà anh nói đến khi nãy thật ra không chính xác đâu nhé ——”
Tùy Xán Nùng đỗ xe vào vị trí, sau đó anh tháo dây an toàn ra.
Kỷ Linh không kịp nói cho hết câu, bởi vì Tùy Xán Nùng đã quay sang, trao cho cậu một nụ hôn bất chợt.
Kỷ Linh bị Tùy Xán Nùng đè xuống chỗ ngồi, thoạt tiên cậu hơi ngây người, sau đó cũng ngước lên, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn.
Hơi thở ấm áp của hai người xen lẫn vào nhau.
“…Tha cho anh đi mà, thầy Tiểu Kỷ.” Một lúc sau Tùy Xán Nùng đứng dậy, giọng khàn khàn, “Khoa học là thứ quá phức tạp và có quá nhiều biến số, ai có thể đưa ra một đáp án chính xác tuyệt đối được cơ chứ.”
Kỷ Linh lắc đầu, cười nói: “Em biết, em chỉ ——”
Nửa câu sau chưa kịp trọn vẹn, Tùy Xán Nùng đã ngắt ngang lời cậu. Anh nói: “Nhưng có một điều anh rất chắc chắn.”
Áng mây ngoài cửa sổ ráng cam, hoàng hôn ấm áp, đôi mắt của Tùy Xán Nùng sáng ngời. Anh nhìn Kỷ Linh, đáy mắt đong đầy ý cười kiên định và rực rỡ.
“Đó là dù ở bất cứ nhiệt độ hay điều kiện nào.” Tùy Xán Nùng nói, “Để Tùy Xán Nùng bão hòa, chỉ cần mol nồng độ Kỷ Linh là đủ rồi.”
Kết thúc.