Nông Gia Độc Phi​

chương 29: 29: kiếm một chút tiền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không biết là Lăng công tử định bán phương pháp chế biến mứt trái cây này như thế nào?"

Một lát sau, khi bốn người an ổn ngồi xuống ghế, Trương chưởng quầy vừa mở miệng đã nói thẳng vào chủ đề, nhưng mà Lăng Kính Hiên chỉ mỉm cười lắc đầu: "Ta chỉ bán mứt trái cây mà thôi, không bán phương pháp chế biến nó.

"

Bộ tưởng y là đồ ngốc hay sao, chuyện mổ gà lấy trứng này bảo y làm sao làm được?

"Ta có thể ra giá cao để mua phương pháp chế biến từ Lăng công tử, ngài nếu không ngại thì có thể suy sét kỹ lưỡng một chút.

"

Chân mày không tự chủ được mà nhíu lại, Trương chưởng quầy không ngừng nỗ lực thuyết phục Lăng Kính Hiên.

"Ha.

.

ha Trương chưởng quầy là đang lo lắng về sau ta sẽ bán mứt trái cây này cho người khác đúng không, với kỳ hạn bảo quản của mứt trái cây này thì ngài có thể an tâm, mứt trái cây ta chế biến ra bao nhiêu thì sẽ bán bấy nhiêu, các người chỉ cần bảo quản chúng nó trong hầm băng thì trong dòng ba đến năm tháng chúng cũng sẽ không bị hư được, đồng thời ta cũng có thể cùng ngài ký một phần khế ước, nói rõ mức trái cây ta làm ra chỉ có thể bán cho các ngài, nếu như ta bán cho người khác thì các ngài có thể cầm khế ướt đến quan phủ kiện ta, không biết làm như vậy là có thể khiến cho Trương chưởng quầy an tâm rồi chứ?"

Lăng Kính Hiên cũng là một người thông minh, sao lại không hiểu được nổi lo lắng của Trương chưởng quầy chứ? Thật ra chính hắn cũng có chủ ý, loại mức trái cây này nha, càng ít thì mới càng quý chứ, nếu như để bán tràn lan, giá tiền cũng sẽ hạ thấp, cho nên nếu Lăng Kính Hiên không đề cập tới chuyện này thì chắc Trương chưởng quầy cũng sẽ chủ động muốn ký khế ước buôn bán độc quyền với y mà thôi.

"Vậy tốt, Lăng công tử dự tính sẽ bán loại mức này như thế nào?"

Sau khi Trương chưởng quầy trầm tư suy nghĩ một lát thì cuối cùng cũng đồng ý với lời đề nghị của Lăng Kính Hiên, món ăn kia thật sự rất hấp dẫn, tuy rằng chỉ có thể bán vào mùa hè thôi, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để bọn họ kiếm được một mớ tiền lớn rồi.

"Một lượng bạc một bình.

"

"Cạch!"

Lăng Kính Hiên vừa dứt câu, người mua mứt còn chưa kịp phản ứng lại thì hai tiểu bánh bao đã một trước một sau giật mình ngã khỏi ghế dựa, hai đôi mắt nhỏ đầy khiếp sợ mà trừng lớn, đặt biệt là Đại bánh bao, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt nhìn cha mình như đang nhìn một con quái vật đáng sợ vậy, mức trái cây kia rõ ràng là dùng quả dại trên núi hái về chế biến thành mức, căn bản là không tốn một văn tiền nào, nhiều lắm thì chỉ tốn tiền mua bình mà thôi, thế mà cha lại đem nó bán với giá một lượng bạc, lão cha nhà mình điên rồi sao?

"Ha ha.

.

Ngại quá, hai đứa nhỏ này là lần đầu tiên đi họp chợ cho nên chúng vẫn luôn trong trạng thái hồi hợp đó.

"

Lăng Kính Hiên xấu hổ cười cười, không nhịn được đen mặt đỡ hai tiểu bánh bao nhà mình dậy, ở góc độ mà Trương chưởng quầy không nhìn thấy được mà lặng lẽ ra hiệu cho bọn nhỏ, thật là, đừng có phá đám cha đang làm ăn chứ, cha còn đang muốn dựa vào chuyện làm ăn lần này để kiếm tiền nha.

"Ha ha.

.

không sao, không sao, hai đứa nó còn nhỏ mà, chẳng hay hiện giờ trong nhà của Lăng công tử có còn mức trái cây hay không vậy?"

Trương chưởng quầy rất hào sảng mà cười giải vây cho ba cha con đang xấu hổ, sau đó chuyển chủ đề vào trọng tâm chính, chuyện làm ăn lần này là hợp tác lâu dài thì tốt hơn, nếu hiện giờ Lăng Kính Hiên chỉ có vẻn vẹn hai bình mức trái cây này mà thôi, thì kể cả có phương pháp chế biến, ông cũng không có hứng thú mua đâu.

"Nếu như Trương chưởng quầy có thể chấp nhận giá cả mà ta đưa ra, thì tự nhiên ta sẽ có mức trái cây mà ngài cần thôi.

"

Nói cách khác thì nếu ông không đồng ý giá cả mà ta đưa ra thì chuyện làm ăn này không cần thiết phải thương lượng nữa, Trương chưởng quầy cũng là một người khôn khéo, vội vàng nói: "Giá một lượng bạc một bình tuy có hơi cao thật nhưng vẫn nằm trong phạm vi ta có thể chấp nhận được, chỉ là số lượng mứt trái cây ta muốn cũng không phải là ít, Lăng công tử xác định có thể đáp ứng được nhu cầu của ta sao?"

Thức ăn ở tửu lâu Hâm Nguyên làm sao mà giống với thức ăn ở nơi khác được, món ăn bình thường đã là một cho đến hai lượng bạc, thậm chí có giá mấy chục lượng bạc một món của có, một lượng bạc đối với ông thật sự cũng không nhiều lắm.

"Đại khái thì ngài muốn đặt số lượng bao nhiêu?"

Kế hoạch phát tài của Lăng Kính Hiên y cần có số tiền vốn đầu tư rất lớn, cần sự hợp tác trợ lực của tửu lâu Hâm Nguyên! Hiện giờ trên núi Nguyệt Hoa có rất nhiều quả dại, chưa kể đến việc không chỉ có nho dại mới làm được mứt trái cây nha, nhưng mà dù sao lên núi cũng có chút nguy hiểm, trước mắt thì y không có dự định đi sâu vào núi.

"Cũng không giấu gì Lăng công tử, tửu lâu Hâm Nguyên của ta là tửu lâu đệ nhất Thanh triều, có chi nhánh trãi rộng khắp Thanh triều, hiện tại loại thức ăn này trong mùa hè tuyệt đối là một sự hấp dẫn rất lớn đối với khách nhân ghé vào tửu lâu Hâm Nguyên, đặc biệt hiện tại lại đang là tháng sáu, là tháng nóng nhất trong năm, không chừng khi chúng ra đẩy món này vào thực đơn sẽ xảy ra tình trạng cung không đủ cầu, ít nhất thì hai ba tháng sắp tới tuyệt đối sẽ bán rất chạy, chỉ căn cứ vào chi nhánh ở Đại Đồng này thôi, thì chỉ sợ mỗi tháng cũng cần đến mấy chục bình, chờ ta thông báo đến các huyện, các châu, các phủ, chỉ sợ sẽ số lượng mức trái cây cần đến sẽ nhiều hơn nữa, Lăng công tử tốt nhất là nên cho ta một con số cụ thể chính xác.

"

Trượng chưởng quầy nhìn Lăng Kính Hiên thận trọng nói, ông có dự cảm, khi món ăn này được tung ra bán chỉ sợ là so với dự đoán của ông sẽ càng đắt hàng hơn nhiều.

"Ừm.

.

Như vầy đi, Trương chưởng quầy, hôm nay ta chỉ mang theo hai bình mức trái cây này thôi, ngài cứ bán trước xem coi tình hình khả quan không, nếu tốt thì ngày mai ngài có thể phái người đến Lăng gia thôn lấy thêm mức về bán, hiện tại nhà của ta vẫn còn một trăm bình, về sau nếu như ngài cần nữa thì hãy cho người thông báo một tiếng cho ta biết trước để ta chuẩn bị, nhưng mà trái cây chín cũng có số lượng có hạn, món băng kia cũng chỉ thích hợp bán vào mùa hè mà thôi, cho nên ta cũng chỉ bán ba tháng mà thôi, đến tháng chín trời lạnh thì không thể bán được nữa, Trương chưởng quầy ngài xem như vậy có được không?"

Trên mặt Lăng Kính Hiên tràn ngập sự nghiêm túc, cẩn thận, nhưng thật chất trong lòng y đã sớm cười tươi như hoa rồi, vào mùa hè thì món nào mà bán chạy bằng băng chứ? Lần này nếu như không kiếm được một khoản tiền lớn thì kiếm một khoảng tiền nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề đi.

"Tốt, vậy bây giờ chúng ta liền ký khế ước đi.

"

Chưởng quầy cũng là một người rất sảng khoái, thuận tay lấy giấy bút tới bắt đầu viết khế ước, Lăng Kính Hiên nhìn nhìn nội dung trên khế ước, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì liền dứt khoát ký tên của mình lên, thuận tiện lăn tay luôn.

"Tốt, đây là tiền của hai bình mức trái cây hôm nay, Lăng công tử có muốn lấy trước tiền cọc của số mức trái cây kia không?"

"Không cần, chúng ta cứ một tay đưa tiền một tay lấy hàng thanh toán sòng phẳng là được.

"

Tiếp nhận hai lượng bạc vào tay, Lăng Kính Hiên thuận tay liền ném cho Đại bánh bao vẫn đang chìm vào trạng thái ngốc lăng bên cạnh.

"Cha?"

Ngây ngốc mà cầm hai lượng bạc trong tay, Lăng Kính Hiên ngẩn đầu lên, ánh mắt phức tạp mà nhìn lão cha nhà mình, một tiếng Cha cất lên mang theo giọng điệu run rẫy, bạc này thật sự là thuộc về bọn họ sao? Nhóc không phải đang nằm mơ phải không?

"Ha ha.

.

"

Cưng chiều mà xoa xoa đầu của nhóc, Lăng Kính Hiên không phải là không biết con của hắn hiện giờ vẫn đang rất khiếp sợ, nhưng mà y cũng không nói gì, lúc này mới bấy nhiêu mà thôi, tương lai bọn họ đều sẽ kiếm được núi vàng núi bạc nha.

"Hiện tại chắc là Trương chưởng quầy rất bận đi? Vậy ta cũng sẽ không quấy rầy ngài nữa.

"

Chuyện làm ăn bàn xong rồi, cũng không cần thiết phải lưu lại đây làm gì nữa, Lăng Kính Hiên nói xong liền chuẩn bị mang theo hai tiểu bánh bao rời đi, Trưởng chưởng quầy cũng thuận thế đứng lên: "Lăng công tử đi thong thả.

"

"Xin Trương chưởng quầy dừng bước.

"

Xoay người mỉm cười gật đầu, Lăng Kính Hiên dựa theo trí nhớ, mỗi tay dắt theo một tiểu bánh bao đi ra khỏi tửu lầu, Trương chưởng quầy vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của họ, cho đến khi không nhìn thấy được nữa, ông mới ôm theo hai bình mức trái cây quay trở lại phòng bếp, có món ăn mới, đương nhiên là phải nhanh chóng đẩy ra ngoài rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio