Nông Gia Tiểu Nương Tử

chương 83

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Triệu công tử, hóa ra là như vậy sao? Vậy thì ngươi đúng thật là người tốt rồi!"

"Haha, haha, đương nhiên là thật rồi. Ta muốn tới xem hàng trúc đan nên thuận tiện thì mang tới mà thôi." Triệu Tử Thần có cảm giác như mình bị nhìn thấu nên có chút chột dạ.

"A, vậy thì thật sự cảm ơn ngươi." Thuận tiện là giả, tới đây xem bản vẽ mới là thật đi. Chỉ có điều...

"Cha, vậy các ngươi mau lên đi, con với nương sẽ đi chuẩn bị kỹ càng đồ ăn trưa trước." Nói xong cũng không đợi mọi người lấy lại tinh thần liền chạy đi.

"Đứa nhỏ này..." Diệp Trung Căn bởi vì Diệp Hiểu Mạn vô lễ mà cảm thấy xấu hổ: "Triệu công tử, Mạn Mạn vẫn còn nhỏ, mong ngài không trách."

Truyện được edit by Phương Phương.

"Làm sao có thể chứ, nàng như vậy là hiếu thuận, ta còn muốn thay các người cao hứng đấy chứ." Chạy đi cũng tốt, bị nàng nhìn toàn thân hắn liền không được tự nhiên, giống như mục đích của mình bị nhìn thấu vậy: "Đi thôi, trước tiên đem bông vào trong đã, ta còn muốn mọi người dẫn ta đi xem thôn của các người, nhìn xem rừng trúc kia của mọi người."

Nhìn rừng trúc là giả, hắn muốn sớm xem được bản vẽ mới là thật, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Được, được, được, Triệu công tử muốn đi xem nới nào thì ta sẽ dẫn ngươi đi. Vĩnh Hâm đi nói với nương của con là Triệu công tử sẽ ở lại dùng cơm trưa, để các nàng chuẩn bị đồ ăn kỹ càng.

"Vâng thưa cha."

"Diệp đại bá, vậy thì làm phiền các ngươi rồi." Triệu Tử Thần không khách khí mà đáp ứng.

Hôm nay thế nào hắn cũng phải xem xem cái nhà này như thế nào mà có thể bồi dưỡng ra một quái thai như Diệp Hiểu Mạn.

Mặt Triệu Tử Thần sau khi đi từ tạp phòng ra ngoài đều đen, mặc kệ hắn cố gắng nhìn như thế nào thì trong phòng trừ bông, vải, chỉ cũng không còn có những vật khác, bản vẽ hắn muốn thấy thì không thấy bóng dáng đâu cả.

"Triệu công tử, ngươi không khỏe sao?" Diệp Vĩnh Hâm phát hiện ra liền hỏi. Diệp Hiểu Mạn mới từ trong phòng bếp đi ra nghe vậy thì không nhịn được mà che miệng cười.

Triệu Tử Thần lập tức chỉnh lại sắc mặt của mình, nếu chú ý thì có thể nhìn thấy tai của hắn đều đỏ lên rồi.

"Khụ khụ, Diệp đại bá, không phải ngươi nói sẽ mang ta đi xem rừng trúc hay sao, bây giờ chúng ta đi thôi." Sớm rời đi khỏi cái địa phương lúng túng này trước đã, tiểu hồ ly này rõ ràng là đã nhìn thấu được ý đồ của hắn, chẳng trách nàng lại không lo lắng, bên trong căn bản không có đồ vật mà hắn muốn thấy.

"A, được, để ta dẫn ngươi đi. Mạn Mạn, cháu ở nhà hỗ trợ nương của cháu làm cơm trưa, chúng ta đi một lúc sẽ về ngay." Lấy sở trường của ngươi đem ra hết đi, gần đây trong nhà tiêu tốn nhiều quá, cần kiếm thêm một chút đi.

"Gia gia, cháu đã biết ạ" Còn không phải là để nàng làm chủ bếp sao?

Có điều cũng không quy định là nàng nhất định phải nấu ngon đúng không? Nên làm cái gì mới tốt đây?

Truyện được edit by Phương Phương.

Nhìn thấy một mảng rừng trúc lớn như vậy, Triệu Tử Thân không thể không thừa nhận Diệp gia thôn rất thích hợp để phát triển hàng trúc đan, chỉ tiếc là những thứ này đều không bán được giá cao. Sau khi nhóm hàng đầu tiên bán đi, về sau giá tiền sẽ thấp hơn. Chẳng qua đối với nhà nghèo mà nói, có thể kiếm được một văn thì một văn, hy vọng trong mấy tháng này bọn họ có thể kiếm được số ngân lượng tương đối, như vậy mới không uổng công nha đầu kia vì bọn họ mà dự tính.

"Diệp đại bá, cái hàng trúc đan này tuy rằng cũng tốt, nhưng mà người mua đều là những người làm ruộng, muốn học liền có thể làm được, như vậy thứ này liền không đáng tiền, chỉ sợ sau này thu nhập của thôn dân sẽ giảm đi rất nhiều.

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy."

"Diệp cô nương thì sao, nàng nghĩ như thế nào?" Trong cái đầu kia có một đống lớn ý nghĩ, chắc có thể đã nghĩ ra được biện pháp tốt giải quyết vấn đề này rồi chứ?

"Nàng sao, nàng luôn nói trước tiên cứ làm xong cái này trước, sau khi làm xong thì mọi người cũng đã tích cóp được một ít, cũng nên để cho cây trúc khôi phục lại sinh trưởng, nói cái gì mà có thể tiếp tục phát triển, haha, ta cũng không hiểu." Chẳng qua nha đầu kia cũng không có chút lo lắng nào, nàng hẳn là ý nghĩ của mình rồi đi.

Phát triển? Đó không phải là vẫn còn có cơ hội không?

Ai nha, làm như thế nào mới để nàng hợp tác với mình lâu dài đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio