Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Võ Trường Sinh nhìn qua bóng hình xinh đẹp bước chân vội vã phía trước, khổ sở không thôi.
Trước đó, cha mẹ của hắn vẫn luôn không đồng ý chuyện của hắn cùng A Phúc.
Về sau, cha hắn nhìn thấy A Phúc tài giỏi, lại thấy thái độ nhi tử kiên quyết, cũng buông lỏng miệng.
Nhưng không biết tại sao, hôm trước thái độ của cha hắn đột nhiên thay đổi, kêu nương hắn vội vàng nói cửa hôn sự cho hắn.
Còn nói cái gì không nên đi trêu chọc A Phúc, cái loại cô nương đó không phải là bọn họ có thể mơ ước.
Nương Võ Trường Sinh vẫn muốn đính hôn chất nữ nhà mẹ đẻ của bà cho hắn, nghe nam nhân nói xong, liền nôn nóng gấp gáp về nhà mẹ đẻ nói vun vào.
Nhưng Võ Trường Sinh không thích cô biểu muội kia, cảm thấy nàng ta giống như đại đa số cô nương trong thôn, màu da không trắng, eo thon tráng kiện, không trắng trẻo đẹp mắt như A Phúc, càng không có cái loại ý vị khác khiến hắn vừa nhìn thì trong lòng liền nhảy loạn.
Nương hắn lại nói cô nương như biểu muội mới có thể làm việc, sinh dưỡng tốt.
Mặc kệ hắn không đồng ý hay không, cha mẹ hai nhà cũng sẽ định ra đến, mấy ngày nữa thì quyết định...
Trần A Phúc nhìn thấy Võ Trường Sinh không đuổi theo, mới chậm bước lại.
Nói với Đối Đại Bảo: "Chuyện hôm nay không được phép nói cùng người khác."
Đại Bảo gật đầu đáp ứng.
Cậu còn có chút nghĩ không ra, hỏi: "Nương, nhà chúng ta và nhà Võ gia gia quan hệ tốt như vậy, vì cái gì Võ nhị thúc muốn hại nương đây? Hắn trước kia vẫn luôn đối với chúng ta rất tốt.
Còn có Tiểu Thạch Đầu, con còn cùng hắn tốt không? Con rất luyến tiếc hắn."
Trần A Phúc cũng không thể giải thích, nói: "Chuyện người lớn, tiểu hài tử không hiểu.
Con chỉ cần nhớ kỹ, về sau đối với Võ nhị thúc kính trọng tránh xa là được, hắn cho con cái gì cũng đều đừng lấy.
Còn như Tiểu Thạch Đầu, các con trước kia thế nào, về sau vẫn như thế ấy."
Còn chưa tới nhà, liền xa xa trông thấy A Lộc đứng ở ngoài cửa hàng rào nhìn quanh bên bọn họ.
Thiếu niên nho nhỏ khoác hào quang, cao hứng vẫy vẫy tay với bọn họ, lại tiến về phía trước vài bước.
Đại Bảo vui mừng nói: "Nương, mau nhìn tiểu cữu cữu đi đường không cần gậy, hắn không cần gậy, mấy ngày nữa có thể đi học rồi." Nói xong, kêu to chạy tới A Lộc.
A Lộc trước đó vài ngày sẽ ngẫu nhiên vứt bỏ gậy đi đường một chút.
Mặc dù vẫn có chút cà thọt, nhưng xa không què được lợi hại như xương gãy trước kia.
Hơi khập khiễng cũng là bởi vì mấy tháng không động mạnh khiến da thịt trên đùi héo rút, còn có chính là thói quen đi đường què chân, chờ về sau chú ý một ít, đi đường nhiều hơn, chậm rãi rồi sẽ tốt lên.
Trần A Phúc rất có cảm giác thành tựu, mình xuyên việt tới đây hơn nửa năm, trong nhà sinh sống đã khá nhiều, A Lộc cũng chữa lành chân.
Kim Yến Tử nói, Trần Danh lại ăn hai tháng lục tổ yến, cũng liền triệt để tốt hơn.
Đương nhiên, đoạt giải muốn cảm tạ anh hùng vô danh Kim Yến Tử.
Đi đến cửa sân trước, Trần A Phúc vừa tay dắt Đại Bảo, một tay ôm lấy đệ đệ, mấy người hoan hoan hỉ hỉ tiến vào nhà.
Trần Danh chỉ một cái bồn lớn thịt heo ngâm nước cười nói: "Hôm nay cha mua nhiều đồ như thế, nương con đã rửa qua.
Tối
.