Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần A Phúc còn nhớ đời trước có một ít phong tục là phụ nữ có thai không thể tham gia hôn lễ người khác, xem ra tới nơi này không có phong tục này.
Nàng hỏi: "Đại Bảo làm sao bây giờ?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Đại Bảo không sao.
Rất nhiều người đều sẽ cho rằng Đại Bảo là một con ghẻ, có lẽ chúng ta ngại không muốn để hắn thoải mái đi ra gặp người.
Chúng ta liền biết thời biết thế, trừ mấy nhà đặc biệt thỏa đáng để Đại Bảo theo chân hài tử bọn họ kết giao ra, không cho Đại Bảo gặp những người khác."
Trần A Phúc không lên tiếng.
Nàng không thích liên hệ cùng phụ nhân bên này, nhưng mà vì Sở Lệnh Tuyên, về sau cũng phải làm ngoại giao phu nhân.
Nhưng nghĩ đến hắn nói Đại Bảo con ghẻ, trong lòng rất là không thoải mái.
Nếu như Đại Bảo không phải là hoàng tử, hắn có phải liền sẽ ghét bỏ mình mang con ghẻ hay không?
Nàng mất hứng xoay người sang chỗ khác.
Sở Lệnh Tuyên sau khi nói xong, cũng biết rõ lời kia làm tổn thương Trần A Phúc.
Vội vàng giải thích: "Nhìn nàng, còn tức giận nữa, ta không có ý tứ gì khác.
Đại Bảo là hoàng tử, cũng là ta quyết định cưới nàng sau đó mới biết được.
Ta không phải là cũng dẫn theo một con ghẻ sao, chúng ta triệt tiêu lẫn nhau."
Lời này chọc cười Trần A Phúc, xoay người nói: "Nếu như Đại Bảo không phải là hoàng tử, chàng và người nhà vẫn sẽ đối xử tử tế với con ghẻ như vậy sao? Có phải liền để nó liên tục trốn tránh không được gặp người ngoài hay không?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Nếu như Đại Bảo không phải là hoàng tử, đãi ngộ khẳng định không giống nhau." Thấy Trần A Phúc vừa trầm mặt, hắn cười nói: "Nhìn nàng gấp, nàng đối đãi Yên Nhi như con gái ruột, ta cũng sẽ đối đãi với Đại Bảo như con trai ruột.
Nếu như Đại Bảo không phải là hoàng tử, ta sẽ để nó mang họ Sở của ta, ghi nó vào từ đường Sở gia, làm con cháu Sở gia thật sự.
Không chỉ sẽ không để cho nó trốn tránh người khác, còn sẽ để cho đi theo kết giao dòng dõi cùng con em thế gia, vì lót đường quan lộ về sau.
Đại Bảo thông tuệ, nhất định có thể thi đậu tiến sĩ, về sau ta còn sẽ lợi dụng giao thiệp mưu một tiền đồ tốt cho nó..."
Sở Lệnh Tuyên có thể vì con ghẻ suy tính nhiều như thế, cũng không dễ dàng.
Cho dù là đời trước, rất nhiều nam nhân cũng không nhất định làm được một bước này.
Ngẫm lại tiểu con ghẻ nguyên thân của mình, nếu như không phải người ngốc, thấy nhiều lòng người dễ thay đổi, trong lòng lại sẽ khó chịu, lưu lại bóng ma cũng không nhất định.
Còn nghĩ đến Đại Bảo lúc ban đầu, nó là con nuôi con ghẻ nhỏ, tình cảnh khi đó còn lúng túng cùng đáng lo hơn.
Nàng lại đau lòng, cảm thấy phải đối với Đại Bảo tốt hơn một chút mới đúng.
Sáng ngày hôm sau, vị lão đại phu Thiên Kim Đường liên tục bắt mạch cho Trần A Phúc được đón đến bắt mạch cho nàng, ông ta nói thể cốt Trần A Phúc vô cùng tốt.
Vì càng có lợi cho sinh sản, còn đề nghị nàng di chuyển nhiều hơn.
Trần A Phúc kêu người trả tiền khám bệnh, đưa lão đại phu đi, Hồng Phong lại tới.
Hồng Phong nói, phu nhân cảm ơn đại cô nãi nãi tặng lễ vật, lão gia cùng phu nhân, cô nương cùng thiếu gia đều rất thích.
Đặc biệt là rượu ngâm đại cô nãi nãi đưa trước đó, phu nhân vô cùng thích uống, cảm thấy uống không chỉ có tinh thần, ngay cả ngủ đều rất nhiều.
Phu nhân còn nói, trong nhà rối ren, liền không thỉnh cô gia và cô nãi nãi cùng ca nhi tỷ muội đi trong nhà chơi, đổi ngày khác phu nhân sẽ đến phủ Tham tướng vấn an đại cô nãi nãi cùng ca nhi, tỷ muội, thỉnh đại cô nãi nãi đừng trách móc...
Đây là lời nói truyền đạt rất rõ ràng, không cho một nhà Trần A Phúc về nhà mẹ đẻ phức tạp.
Trần A Phúc không chỉ không trách móc, còn cười nói tạ.
Giang thị đây hẳn là không lăn lộn, sợ Trần Vũ Huy nháo xảy ra chuyện gì.
Trần Vũ Huy có thể khẳng
.