Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Đại Nương gật đầu nói: "Ừ, đều hỏi rõ ràng.
Ta đi bẩm báo với chủ tử một tiếng." Nói xong, đi đến cửa thuỳ hoa.
Dưới ánh trăng, Đường Viên không có thần bí như trong mắt người ngoài.
Nó cũng giống như tất cả phú quý người ta, mái cong góc vểnh lên, đình đài lầu các, dòng suối uốn lượn, ngọc thụ quỳnh hoa.
Nhưng còn có một đặc sắc, chính là cây hải đường đặc biệt nhiều.
Trừ hải đường bốn mùa cùng cây hải đường ra, gần như tất cả cây hải đường đều treo quả, hương vị chua ngọt tràn ngập trong không khí, rất là thích ý.
La Đại Nương đi một tiểu viện tinh xảo, gõ cửa, là một tuổi tiểu ni cô mười ba, mười bốn đến mở cửa.
Nàng thấp giọng cười nói: "Hoàng thí chủ đến, Trụ Trì đang tụng kinh."
La Đại Nương cười cười, theo nàng tiến vào phòng.
Bên trong phòng tràn ngập mùi đàn hương, bài trí đặc biệt đơn giản, không giống phòng, trái ngược với thiện phòng.
Chính diện bên trong nhất là một cái kỷ trà cao, trên mặt cung phụng một pho tượng Quan Âm ngọc thạch, phía trước một cái bàn thờ, trên bàn xếp đặt đỉnh lư hương đồng, hai bàn trái cây cúng.
Lại đi phía trước, hai bên đặt tổng cộng bốn cái ghế tựa, trên ghế tựa đắp nệm ghế màu xám thêu vân văn.
Từ bên phải trong phòng, truyền đến thanh âm gõ mõ.
La Đại Nương đứng ở phòng ngoài bên cạnh cung kính đứng chờ.
Đại khái qua một khắc chung, một ni cô tuổi gần bốn mươi từ phật đường đi ra, bà chính là Trần Trụ Trì.
Bụi chưa bôi phấn, làn da trắng sáng, mày liễu mắt hạnh.
Mặc dù khóe mắt hơi có nếp nhăn, như cũ có thể nhìn ra khi còn trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.
Bà ngồi ở trên ghế tựa, lại ý bảo La Đại Nương ngồi xuống.
La Đại Nương khom gối cáo tội, từ bên tường bưng tới một cái ghế gấm ngồi xuống.
Chủ tử nhà mình mặc dù đã xuất gia, nhưng bà vẫn là theo thói quen dùng tục lễ với chủ tử.
Bụi (Trần) hỏi: "Hỏi thăm ra sao?"
La Đại Nương cười nói: "Đều hỏi thăm ra rồi.
Chứng bệnh A Phúc Trần gia lúc trước còn nghiêm trọng hơn tỷ muội nhiều, đều chữa lành, tỷ muội tất nhiên cũng sẽ tốt lên." Liền thuật lại lời Vương thị nói.
Bụi nghe, kích động vành mắt cũng đỏ lên.
Hai tay hợp thành chữ thập nói: "A Di Đà Phật, Yên Nhi cuối cùng có hi vọng.
Bần ni không dám hy vọng xa vời nó có thể thông tuệ giống như A Phúc Trần gia, chỉ cần có thể như một hài tử bình thường, liền thỏa mãn."
La Đại Nương cười nói: "Trụ Trì quá mức khiêm tốn, phụ thân tỷ muội thông minh tài giỏi như vậy, nếu như tỷ muội hết bệnh, nhất định là cực kì thông minh."
Bụi nói: "Chỉ hy vọng như thế."
La Đại Nương lại nói: "Hai mẹ con kia ngài còn từng gặp qua rồi, đến nay Vương thị còn nhớ kỹ ngài tốt."
Bụi đầy mặt kinh ngạc: "Hả?"
La Đại Nương liền nói chuyện Vương thị đi Ảnh Tuyết Am tìm Trần Trụ Trì xem bệnh.
Bụi suy nghĩ một chút, cười nói: "A, bần ni nhớ lại rồi.
Đứa bé kia, khi đó mới mấy tuổi, si ngốc lợi hại.
Nhưng tiểu bộ dáng của nàng lớn lên cực đáng yêu, đặc biệt là cặp mắt kia, mặc dù dại ra, lại cực kỳ xinh đẹp.
Bần ni không chỉ thương tiếc nàng, còn thích nàng.
Chao ôi, mẫu thân nàng thỉnh bần ni giúp nàng xem si bệnh, bần ni trừ bệnh nhẹ cảm mạo nhức đầu có thể xem một chút ra, nơi nào có bản lãnh kia." Còn nói: "Trần gia là nhà lương thiện,
.