Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng may trời cao có mắt, Trần Danh sắp chết thế nhưng như kỳ tích sống lại.
Hắn là một nam nhân ôn nhu, quân tử lương thiện.
Khiến cho Vương thị số khổ có chỗ dựa vào, cũng để cho tiểu A Phúc ngây ngốc có một cái nhà mặc dù nghèo khó lại ấm áp...
Trần A Phúc nghĩ thật lâu mới mơ mơ màng màng ngủ được, khi tỉnh lại đã giờ Thân.
Trên giường gạch chỉ có một mình nàng, A Lộc ở trong sân đùa với Thất Thất cùng Hôi Hôi, những người khác kể cả Đại Bảo đều đi phía trước bán nước sốt chuỗi.
Mọi người bận đến trời sắp tối đen mới kết thúc công việc.
Nghe Trần Thực qua cửa tộc học Tằng thị bán nước sốt chuỗi trở về nói, đã có hai nhà đi cửa tộc học bán nước sốt chuỗi.
Nhưng nhóm học sinh gần như đều đến nhà hắn mua nước sốt chuỗi, hai nhà kia làm ăn một chút cũng không tốt.
Buổi tối, bận rộn xong Vương thị cùng Trần A Phúc về phòng nhỏ.
Trần A Phúc kéo cánh tay Vương thị, để đầu ở trên bờ vai bà, nói lời nói nghĩ cả buổi chiều: "Nương, nữ nhi có người, thật tốt." Đây là vì nói cho mình, cũng là nói cho tiểu A Phúc đã mất đi.
Vương thị trước sững sờ, lại ôn nhu cười rộ lên: "Hài tử này, lớn như thế còn làm nũng với nương."
Trên giường gạch A Lộc mím môi cười không ngừng, Đại Bảo từ trên giường đất trượt xuống, chạy tới ôm thắt lưng Vương thị nói: "Nương con làm nũng với bà ngoại, con cũng muốn làm nũng cùng bà ngoại." Nói chuyện đáng yêu đến đầu lưỡi đều duỗi không thẳng.
Trên giường gạch A Lộc cười đến lợi hại hơn, Vương thị cũng ha ha cười rộ lên.
Mấy người ôm nháo một trận, mới lên giường nghỉ ngơi.
Trần A Phúc bò tới nhỏ giọng nói bên tai Vương thị bán bao nhiêu tiền, Vương thị giật mình nói: "Bán nhiều như vậy?"
Trần A Phúc gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ, qua vài ngày con sẽ đi tìm người môi giới xem một chút."
Hôm sau, mấy người Trần A Phúc muốn đi thêu phường Nghê Thường.
Xem một chút khuy cài đồng thời, lại thử thời vận, xem có thể bán thiết kế mấy con rối hay không, lại có sự hợp tác.
Tối ngày hôm qua thời điểm nói chuyện này, Trần A Mãn liền muốn cùng đi theo một lúc.
Trương thị trợn mắt, nàng liền bĩu môi không dám nói lời nào nữa.
Trần A Phúc làm bộ như không nhìn thấy, mình không phải là đi mua sắm thuần túy, còn có việc cần nói.
Nghĩ tới nếu như thêu phường nhà này không tệ, tranh thủ hợp tác lâu dài, chính mình không chỉ có thiết kế khuy cài càng xinh đẹp hơn, còn có thiết kế con rối cùng đồ trang sức đa dạng hơn.
Tỷ như thú nhồi bông gấu trúc, mèo Katy, Snoopy, vịt Donald, còn có một chút xắc tay không đồng dạng, vân.vân, còn là hệ liệt.
Đương nhiên, một ít thiết kế này cũng không thể bỗng chốc đều đưa hết ra ngoài, thời đại này cũng không có kiến thức quyền tài sản.
Hôm nay nhất định phải muốn phải ăn mặc đẹp một phen, lưu một ấn tượng tốt đẹp cho thương nhân có khả năng hợp tác.
Trần A Phúc mặc vào áo vải mịn màu thiên thanh, giao nhau may năm cái khuy cài lớn.
Mặc dù là một chữ khuy cài, nhưng so sánh lớn, lồng vào sợi tơ màu lam, sợi tơ màu vàng móc vào, chụp cùng một chỗ khác biệt, hoa lệ lại bắt mắt, rất là đẹp mắt rất khác biệt.
Lại mặc vào váy dài sa tanh màu nâu nhạt, Vương thị còn thêu cành hoa sen một vòng ở mép
.