Lâm Trạch quở trách tội trạng so với chuyện Tiết Lượng nói càng thêm hoảng sợ.
Tuy hắn kiện sanh mẫu là ngỗ nghịch bất hiếu, nếu những lời hắn nói là thật, việc làm bây giờ liền hợp tình hợp lý, tiền đồ cả đời đều bị huỷ hoại, mặc dù đối tượng là sanh mẫu, khẩu khí cũng khó nuốt.
Sanh mẫu: mẹ ruột
"Trần Thục Cúc, Lâm Trạch nói đều là thật sự?"
Lý Lão Phúc nghe xong trong lòng tức giận không kém Lâm Trạch, mấy vị lão tộc sắc mặt không tốt nhìn Trần Thục Cúc
Cổ đại chú trọng nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn,vinh dự của thôn đều do mọi người gìn giữ, thôn Hà Bá hơn trăm năm mới có hai tú tài ở Lâm gia, kỳ vọng của thôn không thua kém so với Lâm gia.
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Mấy năm nay, hai nhi tử Lâm gia được đọc sách khảo thí là do Lâm gia ăn mặc cần kiệm chu cấp.
Đến kỳ thi hương, thôn dân mỗi hộ ít nhiều gì cũng góp chút bạc giúp họ đi thi, toàn thôn đều trông cậy vào tiền đồ của hai tú tài này để được thơm lây.
Đặc biệt là Lâm Trạch năm đó hắn chính là thiên tài, mười hai tuổi đậu tú tài, nếu không mắc bệnh thì tiền đồ vô lượng.
Giờ thì hay rồi, chỉ vì bất công của phụ nhân, hủy diệt hi vọng của toàn thôn!
Đừng nói thôn trưởng và lão tộc, các thôn dân đều oán niệm Trần Thục Cúc, nếu đây đều là sự thật, Trần Thục Cúc đã tổn hại đến ích lợi của toàn thôn.
"Không, không phải như thế, tiểu súc sinh này vu oan cho ta."
Đối mặt ánh mắt bất thiện của mọi người, trong lòng Trần Thục Cúc run lên, liên tục lắc đầu phủ nhận, mụ nào dám nhận, nếu thừa nhận sẽ đắc tội với mọi người.
Không thể nhận chỉ còn cách la lối khóc lóc lên:
"Ai da, ô ô, muốn bức tử ta sao, chỉ là lời nói suông liền vu oan cho ta, Lâm Trạch ta là nương của ngươi, sao ngươi lại vu oan cho ta như vậy, cho dù nương bất công nhưng ngươi là do ta sinh, ta không có mất trí làm chuyện cắt đứt tiền đồ của nhi tử."
"Thôn trưởng, ta không bao giờ làm chuyện đó, ngài không thể tin lời Lâm Trạch.
Chính bản thân hắn suy đoán bậy bạ, hắn hận ta hoán đổi hôn sự, không cho hắn thành hôn với Chương Ngân Châu."
"Ta muốn hắn cưới Tụ ca nhi cũng vì suy nghĩ cho hắn, hắn không thi khoa cử được cũng không có tay nghề để kiếm tiền.
Tụ ca nhi lớn lên cũng không tồi còn có thể làm việc, cuộc sống về sau của hắn cũng nhẹ nhàng, hắn không hiểu ý tốt của ta vẫn luôn hận ta, hắn còn muốn bán Tụ ca nhi, hắn là rác rưởi!"
Trần Thục Cúc tuy đầu óc không đặc biệt thông minh, nhưng đụng đến lợi ích của bản thân thì rất nhạy bén.
Mụ suy nghĩ đối phó Lâm Trạch nhiều năm, không thiếu sự trợ giúp của đứa thứ hai, Lâm Kiến Văn là người đọc sách có kiến thức rộng rãi, mụ mưa dầm thấm đất cũng học được vài phần logic.
Dù sao Lâm Trạch toàn đưa ra giả thuyết đều không có chứng cứ, mụ không nhận không có ai làm gì được mụ.
Cũng do Lâm Trạch ngu xuẩn, muốn bán Tụ ca nhi đi để kiếm bạc lấy lòng Chương Ngân Châu, mụ sao không biết bắt lấy cơ hội này để chặt đứt hoàn toàn sự quan tâm của Lâm Tam Quý đối với hắn, bạc trong nhà về sau cũng chỉ cho lão nhị thôi.
Chứng từ bán phu lang đã viết xong, lời của tên hỗn trướng này đáng tin sao? Khẳng định không thể.
"Đúng vậy thôn trưởng, Lâm Trạch là tên ngụy biện! Hắn nói ta thông đồng hãm hại hắn, hắn có chứng cứ sao? Đều đoán mò cả! Hắn muốn mọi người dời chú ý, hắn còn dám bán phu lang còn chuyện gì mà hắn không làm được."
Tiết Lượng phối hợp cực nhanh với Trần Thục Cúc.
Gã không phải muốn giúp Trần Thục Cúc, vì mụ mà gặp tai ương thì gã cũng tính là đồng lõa sẽ bị liên lụy.
Trần Thục Cúc còn chưa đưa bạc cho gã hết, vì hôm nay danh tiết của tức phụ gã đều mất rồi, không thể thất bại được.
Quần chúng không rõ chân tướng, vừa nghe những lời này xong lại đổi hướng.
Đúng vậy, Lâm Trạch nói nhiều như vậy còn chưa đưa ra chứng cứ.
Lâm Trạch còn bán phu lang mà, đồ tán tận lương tâm.
Nghị luận theo hướng gió lại đổi chiều.
Lâm Trạch biết những người này sẽ không dễ dàng thừa nhận, trong chứng từ còn có ấn ký của hắn, hắn không thể thay đổi được, cũng không phải có câu nói gọi là thẳng thắn được khoan hồng, ngồi tù mục gông; kháng cự bị nghiêm trị, về nhà ăn tết sao!
Trần Thục Cúc biết la lối khóc lóc, hắn cũng biết tránh nặng tìm nhẹ mà bán thảm.
"Phanh!"
Lâm Trạch cầm cái bình bên góc tường hung hăng ném xuống đất, tiếng vỡ làm ngưng lại lời nghị luận của thôn dân, sau đó ngồi dưới đất la lối khóc lóc rống Trần Thục Cúc đang gào khóc, hai mắt đỏ hoe:
"Nương, ngài làm hỏng thanh danh và tiền đồ của ta, rốt cuộc ta có phải nhi tử của ngài không! Ngài muốn ta chết mới vừa lòng sao?"
Nói xong, Lâm Trạch nhìn về phía thôn dân, biểu tình bi thương cõi lòng tan nát.
"Những lời ta nói tuy không có chứng cứ nhưng chỉ cần mời đại phu tới bắt mạch có thể chứng minh ta không có nói dối, chuyện bán Tụ ca nhi đều do Tiết Lượng hãm hại ta, ta rõ ràng nói với gã tìm cho Tụ ca nhi một công việc, là gã chuốc say ta khiến ta ký vào chứng từ bán thân.
Nếu mọi người không tin thì nhìn chữ viết chứng từ này sẽ biết, cái này không phải do ta viết!"
Nguyên thân muốn bán Chương Tụ là thật, chứng từ bán thân không phải nguyên thân viết cũng là thật.
Dựa theo quy củ nơi này, chứng từ bán mình đều do bên bán viết, vì làm tăng các điều khoản có lợi cho bên bán, bên bán và mua cùng ký tên ấn dấu tay là được, lại không nghĩ tới đây là cơ hội của hắn đáp trả.
Dù sao không phải chữ viết hắn, hắn phản bác như vậy cũng không thành vấn đề, Trần Thục Cúc dám chơi xấu, tại sao hắn phải thành thật.
Tiết Lượng chưa từng gặp ai nói dối trắng trợn như vậy cộng thêm biểu tình bi thương giả dối đó, trình độ vô sỉ của Lâm Trạch quả thực bọn họ còn kém rất xa!
"Thúi lắm, chính miệng ngươi rõ ràng nói muốn bán Tụ ca nhi lấy lòng Chương Ngân Châu!"
Tê......!Thôn dân nghe được lời này hút khí lần nữa, hôm nay nghe được bát quái thật là bự.
"Tiết Lượng ngươi nói bậy, Ngân Châu nhà ta băng thanh ngọc khiết, ngươi dám hủy thanh danh Ngân Châu nhà ta, ngươi nói bậy một câu nữa lão nương sẽ xé xác ngươi."
Chương gia phản ứng còn nhanh hơn so với Lâm Trạch, nương của Chương Ngân Châu, Liễu thị lập tức rống lên phủi sạch quan hệ.
Ngân Châu nhà mụ sắp thành thân, chuyện người khác lấy lòng không nên có, loạn truyền có thể bức tử người khác, Lâm Trạch si tâm vọng tưởng nữ nhi của mụ muốn bán phu lang, nữ nhi nhà mụ không liên quan đến.
Lâm Trạch xuất hiện ý tưởng lấy lòng do người nào đó cố tình không từ chối.
Lâm Trạch nhìn Liễu thị bằng ánh mắt nhàn nhạt châm chọc, mới tiếp tục giơ ba ngón tay lên nói chuyện:
"Thôn trưởng và các tộc lão, Lâm Trạch ta mấy năm nay sa sút không biết cố gắng, thành thân với Tụ ca nhi rồi đối xử với cậu không tốt lắm, nhưng ta không làm chuyện bán phu lang.
Ta dám thề với trời đất, nếu ta có nói bán Tụ ca nhi, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế!"
Dù sao hắn không phải nguyên thân, nên hắn không sao cả.
"Tụ ca nhi gả cho ta chịu thương chịu khó nửa năm, chịu khổ chịu tội chưa từng có nửa câu oán trách, phu lang tốt như vậy sao ta có thể nhẫn tâm bán đi, trước kia là ta hồ đồ không biết cậu tốt, nhưng hiện tại ta sẽ tốt với cậu gấp trăm lần."
"Thôn trưởng, Lâm Trạch ta thề, từ nay về sau ta sẽ tốt với Tụ ca nhi, chỉ cần Tụ ca nhi nguyện ý, Lâm Trạch ta cả đời này chỉ lấy mình cậu mặc cho sinh lão bệnh tử, giàu sang hay nghèo hèn, sau này sinh con trai, con gái hay ca nhi, cậu vẫn là phu lang duy nhất của ta."
Ở hiện đại, chế độ một vợ một chồng mới là bình thường, truyền thống của nam nhân nhà họ Lâm là sủng lão bà.
Loại lời thề này đối Lâm Trạch không hề áp lực, chính là sợ Chương Tụ không chịu sống chung hắn, cho nên hắn mới nói câu chỉ cần Tụ ca nhi nguyện ý.
Linh hồn cũng đã xuyên qua rồi, thề với quỷ thần Lâm Trạch thà rằng tin là có, không thể không tin.
Bất quá loại lời thề này đối với cổ nhân tam thê tứ thiếp thực đặc biệt, hắn còn nói bất luận sinh con trai, con gái hay ca nhi, cổ nhân coi trọng con nối dõi, lời thề này của Lâm Trạch thật sự rất có thành ý.
Không quan tâm các nam nhân ở đây nghĩ như thế nào, các nữ nhân nháy mắt thiên hướng về Lâm Trạch.
"Thôn trưởng, Lâm Trạch chính là tú tài sao có thể làm chuyện bán phu lang được, Tiết Lượng là người như thế nào mọi người đều hiểu rõ, lời của Tiết Lượng nói mới không thể tin."
"Lâm Trạch không phải nói hôm qua Tiết Lượng âm hiểm hạ dược sao, chúng ta tìm đại phu tới bắt mạch liền biết được thật giả......"
"Đúng vậy, lời của đại phu nói mới là chứng cứ thuyết phục nhất, ai cũng biết Trần thẩm bất công, lúc trước còn muốn đem Lâm Trạch cho người ngoài, Lâm Trạch chính là trưởng tử Lâm gia, đây là lời của sanh mẫu nên nói sao?"
Các nữ nhân trượng nghĩa sôi nổi mở miệng, chủ yếu vì lời thề của Lâm Trạch đánh đúng vào mong ước của bọn họ, trong thôn có mấy ai vì sinh con gái mà không bị nhà chồng ghét bỏ? Quá nhiều!
Các nữ nhân dễ tác động hơn so với nam nhân trong thôn, ban đêm thổi gió bên gối không thể coi khinh họ được, mượn sức về sau chiến đấu chuẩn cmnr.
Thổi gió bên gối: người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối
Lâm Trạch nhìn phụ nhân và cô nương ôn nhu thiện lương xung chung phi thường cảm kích:
"Đa tạ các thẩm bênh vực lẽ phải, tại đây Lâm Trạch cảm tạ, nếu hôm nay trong thôn không giải quyết được, ta chỉ đành bất hiếu đi công đường đòi công đạo, đến lúc đó ta sẽ giải thích rõ ràng với người bên ngoài, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh trong thôn."
Lãng phí nước miếng nửa ngày, đến lúc kết thúc rồi.
Lý Lão Phúc và các lão tộc vừa nghe liền cảm thấy không xong:
"Không được, không thể đi nha môn, Lâm Trạch, thúc cũng chưa nói không cho ngươi công đạo, ngươi suy nghĩ một chút đi."
Giải thích là sẽ không ảnh hưởng thanh danh trong thôn sao? Người trẻ tuổi đúng là không hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hiện tại bọn họ cũng coi như là minh bạch, mặc kệ Trần Thục Cúc có thừa nhận hay không, lời nói của Lâm Trạch có khả năng là thật, nếu không Lâm Trạch không cần thiết lấy an nguy của bản thân ra đùa giỡn, vu oan cho sanh mẫu.
Đàm phán thắng lợi ở chỗ biết tiến biết lùi, phàm là những người trong giới đều biết, trước tiên phải để cái giá thấp nhất, sau đó chậm rãi tăng lên đến mức cao nhất, cuối cùng thêm chút lợi ích vào và họ sẽ đồng ý với giá cao đó.
Làm lão bản buôn bán cũng giống vậy, trước hết đem sản phẩm bán giá cao sau đó lại cấp ưu đãi cho khách hàng, cuối cùng mua bán hai bên đều vui vẻ.
Lâm Trạch hiện tại cũng làm như vậy, trước là đem thôn trưởng và tộc lão bức đến tới đường cùng, sau đó lui lại ra điều kiện:
"Thôn trưởng, ta không nghĩ đem chuyện này ra nháo sẽ ảnh hưởng tới thôn Hà Bá, ta chỉ cần trong sạch, dù gì mụ cũng là nương của ta, ta chỉ cần mụ và nhị đệ xin lỗi sau đó cùng ta phân gia đoạn thân, những chuyện trước kia ta không truy cứu nữa, mụ không coi ta là nhi tử, vậy ta cưỡng cầu có ích gì! "
Hiện tại không có chứng cứ xác thực, nếu truy cứu thì Trần Thục Cúc sống chết không nhận cũng không có biện pháp, cho dù có chứng cứ, Đại Tắc quan trọng hiếu đạo, Trần Thục Cúc thân là sanh mẫu, kết cục thảm nhất cũng chỉ là quỳ từ đường nhận lỗi xám hối.
Cho nên việc hôm nay chính là nhân cơ hội cùng cực phẩm cắt đứt quan hệ, không chỉ tẩy trắng thanh danh, còn vì hiểu lý lẽ được mọi người đồng cảm, mặc dù phân gia đoạn thân là do hắn nói ra, cũng không ai nói hắn không đúng.
Giáo huấn Trần Thục Cúc không phải có Lâm Tam Quý rồi sao, lão đại là vảy ngược của Lâm Tam Quý,nếu như bị huỷ hoại lão làm sao có thể bình tĩnh được?
Vảy ngược: là chỉ những "vùng cấm" ở mỗi người, nếu người khác cố ý hay vô tình đụng vào sẽ khiến người khác phản ứng dữ dội.
"Đến nỗi nhị đệ, nếu không có tình cảm huynh đệ với ta vậy thì chặt bỏ luôn đi."
Lâm Trạch trên mặt bi thương, một câu làm Lâm Kiến Văn từ đầu tới đuôi an tĩnh tránh ở phía sau Trần Thục Cúc lôi ra.
Trần Thục Cúc bất công đáng giận, Lâm Kiến Văn mới là kẻ đầu sỏ gây tội, hắn không tin hành động của Trần Thục Cúc không có sự trợ giúp của gia hỏa này.
Chỉ cần Trần Thục Cúc nói là một phụ nhân không đầu óc, không biết chữ liền bỏ qua sao.Cứ như là chuyện hài vậy, không có cửa đâu.
Dứt lời, Lâm Kiến Văn không hoảng hốt còn rất trầm ổn.
Trần Thục Cúc liền luống cuống, sự tình đẩy đến đầu mụ thật không có biện pháp chống chế.
Dù sao mụ cũng là sanh mẫu của Lâm Trạch, hắn không thể vậy với mụ được, nhưng nếu liên lụy đến lão nhị, mụ liền đau lòng không thôi.
"Là, là ta làm, do ta làm hại lão đại, ta không thích hắn, trong nhà không gánh nổi việc hai nhi đọc sách, đều do ta hồ đồ, không liên quan lão nhị đâu."
Trần Thục Cúc chủ động nhận tội, đem sự tình đều ôm tới đầu mình.
Đau lòng ái tử , Lâm Trạch nhìn thấy thật là châm chọc, cùng là con, trong lòng Trần Thục Cúc chênh lệch địa vị lớn đến như thế, vì đứa thứ hai tình nguyện hủy diệt tiền đồ của đại nhi tử.
Mọi người cũng thập phần khinh bỉ, mụ già này rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy.
"Phụ nhân vô tri, ta, ta muốn hưu thê.
Lý lão ca, ta muốn hưu nữ nhân độc ác này!"
Chân tướng rốt cuộc cũng minh bạch, Lâm Tam Quý tức giận đến mặt xanh mét, che ngực lại cơ hồ sắp thở không nổi.
Tác giả có lời muốn nói: Lưu Tam Quý VS mụ la sát!.