Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

chương 16: chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không thể trách Trịnh Tiểu Lạc phản ứng lớn như vậy, sự thật là thân trong sạch có liên quan đến cuộc sống tốt xấu của Chương Tụ sau khi chạy trốn.

Nếu Chương Tụ là thân trong sạch chạy đi, như vậy có thể tùy tiện bịa lý do vì sau đến nơi khác sinh sống, sau đó có thể dễ dàng bắt đầu cuộc sống mới, tìm tướng công sống hạnh phúc cả đời.

Nếu không có trinh tiết, đại biểu rằng cậu từng gả chồng, chính là không tuân thủ quy củ.

Có nói lý do ra sao thân phận cũng thành quả phu, lựa chọn tái giá không chỉ ít, hơn nữa nhà trai khẳng định có vấn đề mới cưới quả phu; đến nỗi người sau không tuân thủ quy củ, ca nhi không tuân thủ quy củ đều không kết cục tốt.

Bọn họ nguyện ý giúp Chương Tụ rời đi, cũng vì biết Chương Tụ vẫn là thân trong sạch, chạy đến nơi khác về sau sống thoải mái hơn.

Nhưng Chương Tụ hiện tại không trong sạch, lại chạy trốn ra ngoài chưa chắc sống dễ dàng như vậy.

"Tên hỗn đản Lâm Trạch kia rốt cuộc có ý gì? Hắn muốn bán ngươi, sao còn ngủ với ngươi? Trong lòng hắn không phải chỉ có Chương Ngân Châu sao, chạm vào ngón tay của ngươi một chút liền sinh khí chán ghét sao? Thật là hỗn đản, ô ô......"

Trịnh Tiểu Lạc bắt lấy cánh tay Chương Tụ, nhìn đóa hoa sen khóc lên.

Cái này phải làm sao bây giờ, Lâm Trạch không đáng tin, Chương Tụ đã phá thân về sau không tìm được nam nhân tốt, nửa đời sau của Tụ ca nhi phải trãi qua thế nào.

"Kỳ thật cũng không trách hắn, đều do trời xui đất khiến, ngày hôm qua Tiết Lượng và Trần thị thông đồng hạ dược vu oan cho hắn, hắn trở về thần chí không rõ mới......!Cùng ta viên phòng."

Nghĩ đến sự tình tối qua, Chương Tụ không biết như thế nào lại mặt đỏ, không nhịn được giải thích một câu.

Cậu biết Trịnh Tiểu Lạc lo lắng, bất quá cậu cũng biết sự tình tối qua cũng không thể trách Lâm Trạch, muốn trách thì trách cậu vận khí không tốt đi.

Hơn nữa cậu cảm nhận bắt đầu từ đêm qua, Lâm Trạch cùng trước kia có chút không quá giống nhau.

"Ngươi sao lại giúp hắn nói chuyện?"

Trịnh Tiểu Lạc kinh ngạc: "Đúng rồi, ta vừa rồi nghe thấy ngươi gọi hắn là tướng công.

Tụ ca nhi, hắn đối với ngươi như vậy ngươi còn gọi hắn là tướng công!"

Dựa vào cái gì Tụ ca nhi phải gọi tướng công, Lâm Trạch trước kia cũng không cho Tụ ca nhi tự xưng là phu lang của hắn.

Tuy Lâm Trạch hôm nay nhìn qua có điểm thay đổi, giống như bộ dáng tỉnh ngộ hối cải, nhưng ai biết được là thật hay giả, một người sao có thể chỉ trong một đêm liền thay đổi.

Nhìn thấy Chương Tụ vẫn còn đỏ mặt, Trịnh Tiểu Lạc bị dọa tới nơi, bộ dáng của Tụ ca nhi không thích hợp cho lắm.

"A Tụ, sao mặt ngươi có đỏ vậy, sẽ không phải cùng ngủ với hắn liền thích hắn đi."

Trịnh Tiểu Lạc lúng ta lúng túng, chọc chọc gương mặt đỏ hồng của bạn tốt, lo lắng hỏi, bằng không Tụ ca nhi sẽ không nói giúp cho Lâm Trạch.

"......"

Chương Tụ đỏ mặt suýt chút nữa nghẹn khí, cả người như con tôm luộc.

Trong đầu Trịnh Tiểu Lạc nghĩ cái gì vậy? Đây là lời ca nhi nói được sao, những việc này sao nói ra miệng bình thường vậy.

Kỳ thật Trịnh Tiểu Lạc nói xong cũng có chút ngượng ngùng, bất quá Trịnh Tiểu Lạc tâm cũng khá lớn, hơn nữa vì sắp thành thân nên trong nhà phổ cập không ít kiến thức.

"Sao lại không phải chứ, Phong ca trước kia thích ta nhưng ta đâu có thích hắn, hắn liền lẽo đẽo quấn lấy ta, ta cũng không biết vì cái gì sau này cũng thích hắn......!Ngươi khẳng định giống ta, cũng không sai biệt lắm đâu."

Trịnh Tiểu Lạc đỏ mặt chọc chọc ngón tay, nếu không phải Tụ ca nhi là bạn tốt của cậu, cậu không nói chuyện mất mặt này ra đâu.

Chương Tụ nghe không nổi nữa, loại chuyện này có thể giống nhau sao? Cái gì ngủ với nhau liền thích nhau, mệt cho Trịnh Tiểu Lạc nghĩ ra được.

"Sao ta lại có thể như vậy chứ, còn nữa......hiện tại ta đã quyết định đi rồi, ta còn thích hắn để làm gì, ngày hôm qua còn có lúc trước đánh chửi ta mỗi ngày mà."

Ánh mắt Chương Tụ lập loè cường điệu, lại nghĩ đến hình ảnh sáng nay Lâm Trạch ôn nhu ôm cậu và bôi thuốc cho cậu, tim đập thình thịch lên.

Đúng vậy, đầu óc cậu không có tật xấu, ngày hôm qua Lâm Trạch còn đánh chửi cậu, chính tai cậu nghe thấy Lâm Trạch và Tiết Lượng muốn bán cậu cho tiểu quan, cậu sao có thể vì viên phòng tối qua liền thích Lâm Trạch, tuy rằng tối qua đến tận bây giờ Lâm Trạch xác thật có chút không giống nhau.

Nghe như vậy Trịnh Tiểu Lạc liền ngẫm lại, sau đó quan tâm: "Vậy ngươi tính chừng nào chạy trốn? Ta và Phong ca sẽ yểm hộ ngươi."

"Này......"

Tuy rằng luôn muốn chạy trốn, nhưng cụ thể ngày nào thì Chương Tụ chưa nghĩ ra.

"Việc này phải nhanh chóng làm liền, bằng không chờ Lâm Trạch lại nghĩ đến Chương Ngân Châu, ngươi muốn chạy đi cũng không kịp."

"Ta sẽ nghĩ lại, ngươi giúp ta nói trước với nương một tiếng, cho bà thời gian chuẩn bị tốt."

Xác định phải chạy trốn, Chương Tụ thấy trong lòng không cao hứng, không giống như trong tưởng tượng.

Chờ Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc trở lại nhà cũ, Lâm Trạch và Hà Hướng Phong quét dọn cũng không sai biệt lắm.

Nhìn Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc cùng dạo một vòng trở về, khí sắc của cậu so với lúc trước tốt hơn nhiều, mặt mày thấp thỏm căng thẳng cuối cùng cũng biến mất, rốt cuộc cũng có vài phần tinh thần sáng sủa của thiếu niên mới có, tâm tình Lâm Trạch thật cao hứng.

Đương nhiên, nếu Lâm Trạch biết Trịnh Tiểu Lạc mang phu lang hắn đi ra ngoài, là xúi giục phu lang hắn chạy trốn.

Hắn phỏng chừng cười không nổi muốn chém người ngay tức khắc, sau đó đem người có tâm tư chạy trốn quăng lên giường lăn lộn qua lại, xem còn sức lực chạy trốn nữa hay không!

Nhưng Lâm Trạch lúc này không biết, thấy làm cho phu lang của mình vui vẻ, Lâm Trạch nhìn phu phu Trịnh Hà thuận mắt vừa lòng.

Đối với người hợp tâm ý, Lâm Trạch từ trước đến nay đều nhiệt tình hào phóng, hơn nữa cùng Hà Hướng Phong nói chuyện lúc nãy, hắn cảm thấy Hà Hướng Phong là người có thể kết giao được.

Vô luận sinh sống ở bất cứ nơi nào, bên người lúc nào cũng cần có bằng hữu, đặc biệt là thời cổ đại này, có bằng hữu thân thích rất là quan trọng.

Hà gia cũng không giàu có, cũng không có bối cảnh, là một nông hộ nghèo nhưng Hà gia có tới tám nhi tử! Hơn nữa đều là tráng tử! Huynh đệ hòa thuận, toàn gia đình đều có phẩm hạnh tốt.

Nếu kết giao được, về sau có việc gì chỉ cần nhà này hỗ trợ là được, hiện tại hắn thế lực đơn mỏng, cho nên hắn quyết định kết giao với Hà Hướng Phong.

Nhà cũ đã thu thập xong, Lâm Trạch nói với Hà Hướng Phong và Trịnh Tiểu Lạc:

"Hà huynh, hai người cùng ăn bữa cơm với bọn ta đi, vừa lúc hai người tặng cho A Tụ nhiều đồ vật như vậy, cho hai người nếm thử tay nghề của ta."

Lời nói này làm phu phu Trịnh Hà khiếp sợ, không biết hình dung tâm tình như thế nào.

"Ngươi sẽ nấu cơm?"

Mọi người không hiếm lạ việc Lâm Trạch xuống ruộng, Lâm gia thiếu hụt sức lao động, Lâm Trạch hiếu thuận với phụ thân của hắn, hắn từ nhỏ tới lớn đến mùa thu hoạch đều sẽ đi hỗ trợ.

Tiến vào phòng bếp đã làm cho người khác chấn kinh rồi, quân tử xa nhà bếp, thời đại này đa số người đọc sách đều khinh thường chủ động nấu cơm.

Nguyên thân trước kia cũng vậy, Lâm Kiến Văn cũng đồng dạng.

Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong khiếp sợ, đồng thời muốn nói lại thôi.

Sợ tú tài này đem phòng bếp nhà mình thui rụi, lãng phí lương thực có thể bị thiên lôi đánh xuống.

Chương Tụ nhìn Lâm Trạch như có điều suy tư.

"Ta không thường xuyên xuống phòng bếp nấu cơm, hy vọng hai người lát nữa đừng ghét bỏ, về sau việc trong nhà ta sẽ học hỏi A Tụ, những việc này ta phải học được, hai phu phu nên nâng đỡ lẫn nhau mới đúng."

Lâm Trạch không hề chột dạ khi có mấy ánh mắt khiếp sợ tìm tòi nghiên cứu.

Nguyên thân chắc chắn sẽ không xuống phòng bếp, nhưng hắn sẽ xuống, không có trù nghệ tốt sao bắt lấy được phu lang? Chính hắn cũng tương đối yêu thích mỹ thực, ở hiện đại còn dành thời gian để đi học nấu ăn.

Hắn biết bản thân mình hiện tại biểu hiện ra bên ngoài rất khác với nguyên thân, sẽ khiến cho người hoài nghi tìm tòi nghiên cứu.

Hắn không quan tâm lắm, có sự tình Lâm gia đã xảy ra, mọi người sẽ nghi thần nghi quỷ, sẽ cảm thấy hắn là bị đả kích mà thay đổi.

Hơn nữa Lâm Trạch trước kia rất ít ra cửa, thôn dân đối với nguyên thân không hiểu biết nhiều lắm.

Ở Lâm gia trừ bỏ Lâm Tam Quý, người khác cũng không quan tâm nguyên thân lắm, chỉ cần đem Lâm Tam Quý ra giải thích tốt, mọi chuyện liền không thành vấn đề.

Hắn kỳ thật là cố ý cho Chương Tụ thấy.

Hai phu phu sống chung với nhau, không có khả năng giấu nhau cả đời.

Hắn không phải là nguyên thân, có rất nhiều thói quen không giống nhau, Chương Tụ sống chung lâu không có khả năng không nghi ngờ.

Hắn muốn Chương Tụ thích chính là bản thân hắn, chứ không phải là Lâm Trạch hồi tâm chuyển ý .

Cho nên hắn nguyện ý mạo hiểm như vậy, nếu Chương Tụ không tiếp thu được, thì sớm tách nhau ra, đỡ cho về sau tình cảm sâu nặng rồi lại phát hiện

Cuối cùng Chương Tụ biết hắn không phải là Lâm Trạch, với tính cách của Chương Tụ sẽ không tố cáo hắn.

Đối với Chương Tụ mà nói, trước kia cậu không có tình cảm với Lâm Trạch, Chương Tụ so với hắn càng nỗ lực bảo vệ bí mật.

Trong phòng trầm mặc khiếp sợ.

Chương Tụ nhìn Lâm Trạch một cái, nhỏ giọng nói, "Ta giúp huynh nhóm lửa."

"Chúng ta cũng hỗ trợ."

Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong nhìn nhau, nhanh chóng tỏ thái độ, bọn họ không thể nhìn nguyên liệu nấu ăn bị lãng phí, người nhà nông để ý nhất là lương thực.

"Được, A Tụ giúp ta nhóm lửa, hai người giúp ta rửa rau và xắt rau, ta sẽ nấu."

Lâm Trạch không ý kiến.

Hắn không thành vấn đề về việc nấu ăn, nấu ăn bằng dụng cụ cổ đại hắn không quen lắm, buổi sáng có lửa nên làm được món trứng chưng thịt bằm, phu lang chịu hỗ trợ hắn mọi chuyện đều tốt cả.

Phu phu cùng nấu ăn với nhau, phu lang còn nhóm lửa giúp hắn nấu cơm, so với bữa tối dưới ánh nến còn lãng mạn hơn! Nếu bỏ qua hai bóng đèn công suất lớn này.

Nhà họ Lâm thứ , thê nô Lâm Trạch vui mừng lòng đầy chờ mong.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio