Sau khi rời khỏi cửa hàng sách, Lâm Trạch cảm thán ở thời đại này không có thế lực đều sống không tốt.
Nguyên thân trước kia đậu tú tài uy phong biết bao nhiêu, những học trò cùng tư thục đều tươi cười nịnh hót, ngay cả tiên sinh trong tư thục cũng xem trọng tiền đồ của nguyên thân.
Ai ngờ nguyên thân về sau thi không đậu, hơn nữa bị truyền ra loại bệnh vào trường thi là ngất xỉu, tiền đồ liền vô vọng, người xung quanh lập tức trở mặt.
Bao gồm cả tiên sinh trong tư thục mà nguyên thân tôn kính nhất cũng không ngoại lệ.
Nếu năm đó nguyên thân còn tiền đồ, việc say rượu xông và hậu viện chỉ sợ có kết quả khác.
Đáng tiếc, ai kêu nguyên thân không có tiền đồ chi, cho dù là biết có hiểu lầm, mọi người cũng mặc kệ không quan tâm đến.
Lâm Trạch không đem chuyện chế nhạo vừa rồi để ở trong lòng, loại người như thế hắn trước kia thấy rất nhiều, xã hội nào cũng có người gió đổi chiều nào theo chiều đó.
Nếu mỗi lần đều bị như vậy mà tức giận, không chừng sẽ chết sớm.
Nhưng mà Chương Tụ không vui vì chuyện vừa rồi.
Cậu hiện tại để ý Lâm Trạch, nhìn người mình thích bị chế nhạo, trong lòng sao dễ chịu được? Đám người kia còn dùng thân phận ca nhi của cậu cười nhạo Lâm Trạch, trong lòng cậu càng hụt hẫng.
Địa vị ca nhi không bằng cô nương, phàm là người có tiền có thân phận sẽ không cưới ca nhi làm chính thê, trừ phi ca nhi có gia thế xuất sắc.
Ngay cả trong thôn, có thể cưới được cô nương thì cưới cô nương, chỉ có nhà nghèo bất đắc dĩ mới cưới ca nhi.
Hiện giờ Lâm Trạch đang nghèo túng nên cậu mới có thể xứng đôi với đối phương, chờ tương lai Lâm Trạch tốt đẹp hơn, đường đường là tú tài lại cưới ca nhi làm chính thê, nhất định sẽ bị người khác chê cười.
Chương Tụ tâm tư mẫn cảm, chuyện hôm nay ở cửa hàng sách làm cho cậu vang lên hồi chuông cảnh báo, trong khoảng thời gian này cậu bị ôn nhu của Lâm Trạch làm đầu óc mơ hồ, quên mất thân phận của mình.
Phu lang nhà mình rời khỏi cửa hàng sách liền không vui, Lâm Trạch sao lại không phát hiện được.
Phu Lang hắn cái gì cũng tốt, chính là suy nghĩ quá nhiều.
Không thể để việc này tiếp diễn nữa, xem ra hắn còn chưa làm cho phu lang có cảm giác an toàn.
Lâm Trạch không nghĩ tới an ủi khuyên nhủ cậu, nói nhiều cũng không bằng hành động nhiều.
Làm sao để dỗ dành phu lang đang có tâm tình không tốt? Tất nhiên là đi dạo phố!
Mua mua mua, mua tùy thích, hắn chính là hào phóng như vậy, bạc thì có thể kiếm lại, chỉ cần phu lang hắn cao hứng là tốt.
Vừa lúc Lâm Trạch còn chưa đi dạo đường phố cổ đại, bản thân cũng tràn đầy hứng thú, huyện Thanh Sơn tuy không quá giàu có, nhưng có vị trí địa lý không tồi, hàng năm đều được mùa không có tai hoạ, bá tánh sống cũng thư thái.
Hiện tại trấn nhỏ này không thể nói là phồn hoa, nhưng cửa hàng của tiểu thương cũng rực rỡ muôn màu, rất là náo nhiệt.
Nội tâm Lâm Trạch rất muốn hào phóng, mà trong túi lại không có tiền, cho nên đi dạo một buổi trưa chỉ mua được mấy cây vải, thêm mấy đồ chơi nhỏ dỗ Chương Tụ vui lên.
Cho đến tận bây giờ, hai phu phu bọn họ chưa để dành được tiền bạc, chỉ còn dư lại hai lượng bạc.
Chương Tụ đau lòng đến mức đem chuyện trong cửa hàng sách vứt ra sau đầu, cuộc sống hiện tại đang ở trước mặt, đầu óc nơi nào còn suy nghĩ miên man được.
"Không có việc gì, A Tụ, chúng ta sẽ nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, bạc không phải là tiết kiệm mới có nhiều được, mà là dùng bạc đẻ ra bạc, tướng công sẽ nỗ lực kiếm tiền."
Lâm Trạch cũng rất xấu hổ, quá cao hứng nên đã xem nhẹ mình hiện tại chính là người nghèo.
Chương Tụ nghĩ Lâm Trạch trước kia là thiếu gia, hoàn toàn không có khái niệm tiết kiệm tiền bạc, không thể trách Lâm Trạch tiêu xài quá phung phí, nhưng......!bạc trong nhà không thể cho nam nhân của cậu quản.
Cái này Lâm Trạch hoàn toàn không ý kiến.
"Phu lang giữ bạc là chuyện đúng với trời đất, ta vừa nhìn thấy cuộn vải đỏ kia, chờ ngày mai kiếm lời nhất định phải mua, còn có nến đỏ nữa, chúng ta sẽ bái đường thành thân lần nữa."
Không có nghi thức thành thân là không hoàn mỹ, Chương Tụ không cùng hắn bái đường nên Lâm Trạch đối với việc này rất coi trọng.
"Cái này sẽ mua."
Chương Tụ tán đồng, phượng nhãn xinh đẹp cười cong lại.
-
Mặc dù hôm nay có một số chuyện không dễ chịu, nhưng tóm lại là một ngày rất viên mãn.
Người trong thôn nhìn thấy bọn họ trên xe bò chở bao lớn bao nhỏ trở về, đều ngạc nhiên vô cùng.
Nếu không phải biết gia cảnh của Lâm Trạch, mọi người còn tưởng hắn phát tài đến nơi.
Người trẻ tuổi nhìn thấy Lâm Trạch mua nhiều đồ vật đều rất hâm mộ, bọn họ chính là mong ước có cuộc sống như vậy, bạc xài như thế nào thì xài, muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Các lão nhân nhìn thấy trong lòng đều cảm thán, rốt cuộc chỉ là tú tài chỉ biết đọc sách chưa trải qua sự đời, sống tiêu xài phung phí chỉ là nhất thời sảng khoái, về sau sẽ hối hận cho mà xem.
Đám người Trần Thục Cúc và Dương Quế Phương nhìn đến đỏ mắt.
Một người là cực kỳ hận Lâm Trạch lấy bạc trong nhà đi; một người là thầm mắng Lâm Trạch keo kiệt không có lương tâm, rõ ràng là có bạc cũng không cho mượn.
Trước kia còn dám nói toàn tâm toàn ý thích khuê nữ nhà mụ, đều là nói xạo, mất công khuê nữ mụ còn ủy khuất chu toàn với hắn lâu như vậy, phi.
Hai người cũng chỉ dám ở nói ở trong lòng, không dám nói ngoài mặt, gần đây Lâm Trạch bị kích động, không dễ đối phó như trước kia.
Loại người ích kỷ này không thể nói lý được, Lâm Trạch cũng không quan tâm.
Mặc kệ người trong thôn thấy thế nào, hắn và Chương Tụ vô cùng vui vẻ mang đồ vật về nhà.
Lâm Tam Quý trong nhà đã làm xong cơm cho bọn hắn, chính là màn thầu trộn bột bắp với bột mì và cháo rau dại.
Nếu đã đồng ý với Lâm Trạch ở đây nửa tháng, Lâm Tam Quý cũng không khách khí nữa, ngoại trừ ban ngày xuống ruộng làm việc, buổi tối liền về nhà Lâm Trạch ở, trong nhà bên kia ồn ào nhốn nháo cả ngày phiền chết người, nội tâm của lão cũng hướng về sống chung với đại nhi tử.
Vốn dĩ Lâm Tam Quý tính làm bánh cao lương hấp giống với người trong thôn thường ăn, nhưng mà trong nhà Lâm Trạch không có bột cao lương, trong phòng bếp tất cả đều là bột mì, gạo trắng và lương thực tốt, kém nhất cũng là bột bắp.
Lâm Tam Quý nhìn thấy sợ hãi đến kinh hoảng, mấy hôm trước lão cho rằng Lâm Trạch làm bàn thức ăn ngon là vì mời người khác làm việc.
Lão không ngờ hai phu phu mỗi ngày đều ăn ngon như vậy!
Cuối cùng, Lâm Tam Quý chỉ có thể tiết kiệm hết sức, làm màn thầu trộn bột bắp với bột mì và cháo rau dại.
Hơn nữa lão quyết định chờ đại nhi tử trở về phải khuyên hắn mới được, sợ đứa nhỏ này về sau sẽ không sống tốt.
Nhưng nguyện vọng tốt đẹp của lão phải thất vọng rồi, nhìn thấy Lâm Trạch trên xe bò chở đầy bột mì và gạo trắng, Lâm Tam Quý cảm thấy có điểm tuyệt vọng, không chừng lượng bạc được phân gia Lâm Trạch dùng cũng gần hết đi......!
"Lão đại, sinh ý hôm nay thế nào?"
Lâm Tam Quý nửa ngày muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không khuyên Lâm Trạch tiết kiệm, đổi chủ đề quan tâm với việc mua bán sáng nay.
Vì Lâm Trạch vào nhà nhìn thấy trên bàn có bát canh trong veo và cháo rau dại liền nhíu nhíu mày, hiển nhiên bộ dáng không quá vừa lòng, muốn cho một người hiện đại nhanh chóng thích ứng với cổ đại nghèo khổ, kì thật là một vấn đề gian nan.
Cũng may Lâm Trạch hiếu thuận với lão, không đánh giá cơm chiều hôm nay, chỉ cùng Lâm Tam Quý nói chuyện
"Phụ thân, về sau vẫn là do ta nấu cơm đi, ta là nhi tử ngài nên hiếu thuận với ngài mới đúng, hôm nay bán thử bánh mì quả thực không tồi, về sau có thể làm nghề này để kiếm tiền, chúng ta không cần phải tiết kiệm ở phương diện ăn uống, A Tụ phải dưỡng thân mình thật tốt mới có thể sinh cho ta một đứa con trắng trèo mập mạp được!"
Ghét bỏ đồ ăn không ngon ra mặt, còn nói rất tự nhiên!
Lâm Tam Quý có cảm giác muốn đá hắn một cái, nhưng nhìn Chương Tụ bên cạnh gầy đến mặc quần áo không vừa, không thể không thừa nhận tên tiểu tử thúi này nói có đạo lý.
Lão đều nhìn thấy Tụ ca nhi khổ cực thế nào khi cậu gả đến Lâm gia bọn họ, hiện tại đại nhi tử đã nghĩ thông suốt, quan tâm đến phu lang của hắn là điều hiển nhiên.
"Vậy được rồi, về sau trong nhà đều theo ý con và Tụ ca nhi, nhà chúng ta không phải là nhà cao cửa rộng, không chú ý tới quy củ, nam nhân cũng có thể xuống bếp, việc trong nhà con cũng học dần đi"
Nhà nghèo đều không chú ý gì hết, Lâm Tam Quý có tiềm chất con khống, bị Lâm Trạch thuyết phục.
Về vấn đề nhi tử tiêu tiền phung phí, lão nên nói với Tụ ca nhi, bộ dáng của nhi tử không chừng sẽ không nghe lão khuyên.
Việc này phải làm Lâm Tam Quý thất vọng rồi, nếu Chương Tụ có thể quản được tật xấu tiêu xài phung phí của Lâm Trạch, sao còn chờ tới ngày hôm nay? Không đời nào!
Dù sao đối với Lâm Trạch mà nói, cái gì cũng có thể tiết kiệm, phương diện ăn uống kiên quyết không thể tiết kiệm.
Tiền vốn của một người là có thân thể khỏe mạnh, trước đây hắn có bận rộn đến đâu cũng không bạc đãi bản thân trong việc ăn uống, huống chi Chương Tụ hiện tại cần phải bồi dưỡng thân thể, buổi tối ôm thân thể gầy yếu của Chương Tụ đi ngủ, trong lòng Lâm Trạch đều đau.
Bởi vì hôm nay tiêu tiền quá nhiều, của cải trong tay cũng ít, trong lòng Lâm Trạch và Chương Tụ đều sốt ruột, sợ xảy ra chuyện gì cũng không có tiền ứng phó.
Cho nên ăn cơm xong, phu phu hai người liền làm bánh mì vội vàng.
Lâm Tam Quý cũng không nhàn rỗi, tới xử lý bột mì thành bột mì có hàm lượng gluten cao để làm bánh mì, đây là mấu chốt làm bánh mì, cũng có thể nói là cốt lõi, bột mì không có hàm lượng gluten cao dù làm thế nào cũng trở thành màn thầu.
Gluten là một thành phần có gốc protein tồn tại trong lúa mạch, lúa mì...!với đặc tính đàn hồi đặc trưng và tính dẻo giúp cho bột mì có độ nở, bông xốp, dai thích hợp làm các loại thực phẩm như bánh mì, bánh ngọt, mì ăn liền, bánh pizza, bánh quy, đồ ăn nhẹ nướng.
Thực hiện trộn bột có chứa gluten với đường men, đem ủ bột thì lượng khí CO được giữ lại trong bột sẽ làm cho bánh có độ nở phồng cần thiết.
Trải qua quá trình nướng bánh sẽ làm cho gluten kết tụ và cố định hình dạng cuối cùng cho những chiếc bánh.
Loại bí mật này không thể dễ dàng giao cho người khác, nhưng Lâm Tam Quý thì Lâm Trạch yên tâm, tuyệt đối sẽ không giống Trần Thục Cúc thiên vị lão nhị liền hy sinh lão đại.
Cũng vì chuyện này mà con đường làm quan của Lâm Trạch bị đứt gãy, làm trong lòng Lâm Tam Quý đối với Lâm Kiến Văn ít nhiều gì cũng oán trách và lạnh tâm.
Hiện tại Lâm lão cha tiếp tục cho lão nhị đọc sách, nguyên nhân là niệm tình phụ tử.
Cùng với nhiều năm xuất bạc như vậy, nếu vì chuyện đó mà không cho lão nhị đi thi, vậy uổng phí cả nhà trước kia cùng cực khổ.
Lại nói lão hiện tại đã nhận định tiền đồ lão đại vô vọng, sao lão có thể đem nghề của lão đại dễ dàng để lộ ra bên ngoài?
Cho nên đối với Lâm Tam Quý tới hỗ trợ, Lâm Trạch rất yên tâm.
Nếu phát sinh sự việc ngoài ý muốn là do hắn nhìn lầm, mọi việc trên đời đều không có tuyệt đối, sớm thấy rõ ràng bản chất con người cũng là chuyện tốt, đỡ cho trong tương lai bị người khác đâm sau lưng, Tái ông thất mã, an tri họa phúc
Tái ông thất mã, an tri họa phúc: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Vì suy nghĩ đến việc bánh mì vừa ra lò là ăn ngon nhất, buổi tối Lâm Trạch xử lý quả dại và mứt trái cây rừng, chờ đến buổi sáng liền nướng bánh.
Lò nướng đất xây khá lớn, một đợt có thể nướng không ít, buổi sáng nướng cũng không mất bao lâu.
Chủ yếu là vấn đề đi lại, bọn họ không thể mỗi ngày đều mượn xe bò của thôn trưởng, vụ thu hoạch còn chưa qua, trâu ở trong thôn rất quan trọng.
Cho nên bọn họ đành phải dùng chân đi, chờ kiếm lời nhiều rồi nghĩ cách giải quyết đi lại.
"Đúng rồi A Tụ, chúng ta không có thời gian làm quần áo, sao không tốn chút tiền tìm người làm? Khi nào nương của em trở về? Nhờ nương em làm giúp chúng ta đi, ta thuận tiện bù lại cho em lễ lại mặt, trở về thăm nương của em."
"Nghe nói nương ta đi thăm người thân, ta cũng không biết khi nào bà mới trở về."
Nhắc tới nương cùa mình, Chương Tụ cũng thấy kỳ quái, theo cậu biết nương cũng không có thân thích gì ở bên ngoài thôn, thân thể không tốt sao lại chạy ra ngoài làm gì.
Bất quá chờ nương cậu trở về rồi mới biết, cậu muốn nói với nương là Lâm Trạch hiện tại không giống lúc trước, Lâm Trạch đối xử rất tốt với cậu, đỡ cho nương vì cậu mà lo lắng.
"Nhờ Trương đại thẩm làm đi, tay nghề thẩm ấy rất tốt, trong nhà thẩm có nhiều cháu phải nuôi, dựa vào giặt quần áo và may vá trong thôn mà kiếm sống, trong thôn tìm người làm quần áo đều tới tìm thẩm ấy."
"Vậy thì tìm Trương đại thẩm làm, chờ nương của em trở về ta cùng em đi thăm bà."
Trong ổ chăn, tâm tình Lâm Trạch sung sướng ôm người vào lòng, có phu lang ngủ cùng mệt mỏi gì cũng bay đi hết.
"Dạ."
Chương Tụ mỉm cười dựa vào ngực hắn, đầu hơi cọ cọ.
.