Kiếp trước Lý Phỉ là một vị quản lý nhỏ, nàng học ngành quản lý marketing. Thoạt nhìn, những tri thức ấy không có tác dụng gì khi tới đậy. Nhưng Lý Phỉ tự biết bản thân mình là một vị quản lý cũng không tồi, bằng không cũng sẽ không ở vị thế thân cô thế cô, trong năm năm bước vào hàng ngũ tinh anh, sau đó leo lên chức vị quản lý. Lý Phỉ tin rằng, bản thân nàng ở cổ đại này cũng có thể phát huy phát huy được tài năng.
Đầu tiên, Lý Phỉ bắt đầu xem xét tổng thể tình huống thời đại này.
Bây giờ đang có nạn hạn hán, rất nhiều người bị hạn hán đổ xuống, mất trắng lương thực. Hiện vẫn đang là mùa thu hoạch, nên mới chỉ có tầng lớp dân chúng mới gặp nạn. Nhưng là không lâu sau, khi mà lương thực tiêu hao dần hết, mà lương thực mới lại không có, khi đó chân chính tai nạn mới là bắt đầu!
Mà tai nạn như vậy, nếu triều đình không xử lý tốt, sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, nghiêm trọng nhất chính là bùng nổ chiến loạn. Lý Phỉ đã tìm hiểu kĩ về thời đại này, Tần Triều khai triều Hoàng Đế là vị cao thủ dụng binh, bình định tứ phương, biên cảnh vẫn bị áp chế. Mà vị Hoàng Đế thứ hai, hiển nhiên cũng không sai, thống trị quốc gia càng ngày càng phồn vinh. Các thế hệ Hoàng Đế này hiển nhiên là vị lãnh đạo tốt, nên đến bây giờ cũng không có đại sự gì xảy ra. Nhưng vị Hoàng Đế hiện tại này đã lớn tuổi, có chút trì độn rồi, chậm chạp không lập thái tử, triều đình một mảnh hỗn loạn. Lúc trước gặp cảnh vị công tử nhà giàu nọ đi cướp bóc đó, chính là biểu hiện của triều đại sắp suy tàn.
Hiện tại, biên cảnh rục rịch, mà quốc nội lại gặp thiên tai. Tình hình trong nước khó khăn. Những chuyện đó không liên quan tới Lý Phỉ, nhưng lại là một nhân tố trọng yếu ảnh hưởng đến quyết định của Lý Phỉ.
Lý Phỉ không nghĩ giờ sẽ có chiến tranh, cùng lắm chỉ là những cuộc nổi loạn thôi. Bởi vì chiến tranh xảy ra là dựa vào nhiều nhân tố. Dưới tình huống này mà khởi tạo cơ nghiệp thì phải lo lắng rất nhiều chuyện.
Đầu tiên chính là lương thực, cho dù chiến tranh có xảy ra hay không thì lương thực vẫn luôn là thứ trọng yếu!
Cho nên Lý Phỉ quyết định mình phải có đất đai để tự cấp tự túc.
Việc tiếp theo chính là tìm một nơi yên ổn, mà giờ muốn có một nơi yên ổn còn phải xem quan phụ mẫu nơi đó thế nào nữa.
Lý Phỉ nghĩ, nàng cũng chưa đi được nhiều địa phương nên cũng không biết quan ở đâu tốt. Mà mấy người Trương thị thì chạy nạn lâu như vậy, hẳn là biết trên đường đi nơi nào có quan phụ mẫu tốt, thích hợp cho việc sinh sống. Bây giờ hơi muộn rồi, Lý Phỉ quyết định ngày mai sẽ đi hỏi.
Ngày hôm sau, Lý Phỉ nói cho Đức thúc nghỉ ngơi hai ngày lại đi, Đức thúc không nói gì thêm. Trương thị thực cảm kích, mà Tiểu Ngưu được uống thuốc nên cũng khá hơn nhiều. Vì thế Lý Phỉ mang theo ba người cùng đi dạo phố, mua ít quần áo mới cho ba người. Dù sao Vũ nhi cũng chỉ là đứa nhỏ, có quần áo mới thì rất vui vẻ, ngay cả Tiểu Ngưu cũng hưng phấn sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, Trương thị thấy vậy, lại là một trận cảm kích cùng chua xót trong lòng.
Có lẽ Tiểu Ngưu đã lâu không được đi trên đường như vây, nên nhìn thấy những gì lạ mắt đều chạy lại xem. Vũ nhi thì luôn theo sát phía sau nó, rất sợ lơi lỏng một chút là nó chạy mất tích!
Lý Phỉ và Trương thị chậm rãi đi dạo, nhìn hai đứa nhỏ chạy đằng trước cũng vui vẻ mỉm cười.
Bỗng nhiên, ở đâu ra hai vị đại hán vác lấy Tiểu Ngưu rồi bỏ chạy, Vũ nhi kéo quần áo người đó, bị hắn đá cho một phát lăn xuống đất. Lý Phỉ nhìn thấy, đuổi theo hai người, Trương thị ở phía sau vừa chạy vừa gào khóc. Nhưng dù sao bà ta cũng có chút tuổi, căn bản chạy không nổi, trơ mắt nhìn con mình bị người ta bắt đi!
Lý Phỉ cũng bất chấp nhiều như vậy, đuổi theo, đột nhiên phát hiện hai người chạy tới địa phương càng ngày càng hoang vu, hình như là ra ngoài thành, hơn nữa hình như hai người đó cố ý dẫn nàng ra vậy, thỉnh thoảng lại dừng lại chờ nàng, để cho Lý Phỉ đuổi theo kịp. Lý Phỉ rất nhanh ý thức được không ổn, định xoay người chạy về, lại bị một người chặn lại.
Lý Phỉ nhìn chằm chằm ba người trước mắt, quần áo đều rách nát, Lý Phỉ đoán bọn họ hẳn là dân chạy nạn, hoặc là nói bọn họ chính là người tối hôm đó lẻn vào phòng nàng trộm đồ. Bằng không bọn họ sẽ không biết nàng có tiền, hơn nữa còn trực tiếp hướng vào nàng.
“Các ngươi muốn làm gì?” Lý Phỉ vừa nói vừa cân nhắc như thế nào đào thoát.
“Đem toàn bộ bạc trên người người ra đây!” Một đại hán trong số đó hô lên, nói xong còn nhấc nhấc Tiểu Ngưu lên, Tiểu Ngưu sợ tới mức khóc toáng lên, hán tử kia không kiên nhẫn, tát một cái, làm mặt Tiểu Ngưu sưng như cái bánh bao.
“Đừng, đừng đánh! Ta đưa, ta đưa hết cho các ngươi!”
Nói xong, Lý Phỉ lấy túi tiền trong tay ra, bên trong có hơn hai mươi lượng bạc. Lý Phỉ ném qua. Một người trong số đó lại nhặt, mở ra nhìn, mấy người đó nhìn thấy lộ vẻ vui mừng như điên.
“Lão đại, sau đó sẽ làm gì?” Lấy được tiền, một người vui mừng hỏi một người khác.
Người kia ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “ Người này đưa tiền nhanh gọn như vậy hẳn là vẫn còn tiền nữa.”Nói xong, nhìn về Lý Phỉ hô lên: “ Nhanh lên, giao hết ra đây!”
Đương nhiên Lý Phỉ vẫn còn, nhưng số tiền đó đều để ở trong không gian. Hơn nữa, những người này lòng tham không đáy, nếu mình lại đưa thì bọn chúng cũng sẽ lại đòi!
Lý Phỉ giả bộ khiếp đảm, “Đại ca, ta còn một ít ở khách điếm, nhưng đó là hai mươi lượng cuối cùng của ta, ta còn phải để làm lộ phí, đại ca, cầu ngươi buông tha ta đi.”
Người nọ nghe xong còn có hai mươi lượng, càng cao hứng, nói với Lý Phỉ: “Lảm nhảm làm gì, muốn thằng nhãi này còn sống, thì hãy mau chóng quay lại khách sạn mang tiền lại đây đi.”
Lý Phỉ nghe xong trong lòng vui vẻ, chỉ cần nàng có thể rời đi, nàng sẽ có cách cứu Tiểu Ngưu.
Người nọ dường như có chút thông minh, đại khái cũng nghĩ tới điểm này, nói người bên cạnh: “Võ Tử, ngươi đi cùng, đừng để cho hắn chạy!”
Tên Võ Tử nghe xong gật đầu, đi theo sát Lý Phỉ trở về. Lý Phỉ chậm rãi đi về, vừa đi vừa quan sát tình huống, Võ Tử thì đi sát phía sau.
“Đi hướng này, mau chút.” Lý Phỉ chỉ vào một cái ngõ nhỏ phía trước.
Võ Tử nhìn một chút, hắn cũng muốn mau chóng lấy được bạc, bèn gật đầu đồng ý.
Lý Phỉ đi vào ngõ nhỏ, đến chỗ sâu trong, không để cho hắn phản ứng kịp, Lý Phỉ lập tức chạy thật nhanh, Võ Tử đuổi theo ngay sau đó. Lý Phỉ chạy vòng vo hai vòng, mới nhân lúc hắn chưa đuổi tới chui vào đống củi.
Rất nhanh sau đó Võ Tử đuổi tới, hắn không thấy Lý Phỉ, không biết Lý Phỉ chạy hướng nào, đang lúc hắn nhìn trái nhìn phải dò xét, Lý Phỉ lặng lẽ đi ra từ đống củi.
“Phanh!”
Lý Phỉ cầm một cây gậy gỗ đánh vào gáy Võ Tử, Võ Tử choáng váng ngã xuống đất. Lý Phỉ cảm thấy sợ, từ từ đi qua xem hắn còn thở không. Thấy hắn vẫn còn thở, Lý Phỉ mới bình tĩnh lại. Lý Phỉ kéo người đi, tìm một chiếc xe ngựa, nàng không đi về khách sạn, mà đi về phía bọn bắt cóc kia.
Đến nơi đó, những người đó đều trốn tránh trong bụi cỏ, thấy Lý Phỉ đến một mình mới đi ra.
“Có lấy tiền đến không?” Kẻ cầm đầu hô Lý Phỉ.
Lý Phỉ không đáp ứng, lấy một chiếc dao găm trong tay áo ra, đặt vào cổ Võ Tử, nói với người kia: “Các ngươi đem Tiểu Ngưu giao ra đây, ta sẽ thả Võ Tử, số tiền kia ta cũng không cần.” Lý Phỉ thương lượng với bọn họ, hy vọng có thể giải quyết sự tình như vậy.
Mấy người kia do dự, kẻ cầm đầu lại cười nói: “Ngươi giết hắn đi, vừa vặn chúng ta bớt một người chia của!” Nói xong, cười ha ha lên. Trong mắt hắn lóe ra sự hung dữ như con sói hoang, nhìn mà khiếp người.
Lý Phỉ không thể tin được, bọn họ không phải là cùng một đội à? Cứ vứt bỏ như vậy? Lý Phỉ cũng không phải muốn giết Võ Tử, nàng chỉ là hù dọa bọn họ mà thôi. Nhưng không ngờ những người này nhẫn tâm như vậy, chỉ vì bớt đi một người chia tiền mà vứt bỏ đi tính mạng của huynh đệ.
Người bên cạnh nghe xong cũng do dự, đại khái là cũng muốn phần nhiều một chút. Lý Phỉ thấy bộ dạng ấy của bọn họ thì tuyệt vọng, so về nhẫn tâm, Lý Phỉ vẫn kém bọn họ rất nhiều.
Lý Phỉ bình ổn tinh thần lại, khàn khàn giọng điệu nói: “Ta đưa hết số tiền cho các ngươi, hãy thả đứa nhỏ kia ra.”
Kẻ cầm đầu lại nói: “Còn nữa, để chiếc xe ngựa kia lại.”
Lý Phỉ nghe xong, trong lòng trầm xuống. Nàng cưỡi xe ngựa đến vốn là nghĩ lấy tính mạng Võ Tử uy hiếp bọn họ thả người. Đến lúc đó nàng cưỡi xe ngựa mang Tiểu Ngưu đi, nếu bọn họ đổi ý cũng không đuổi kịp. Nhưng giờ thì không được rồi!
Lý Phỉ không có lợi thế đàm phán cùng bọn họ, chỉ có thể nghe theo. Lý Phỉ nhảy xuống xe ngựa, đứng ở một bên, nhìn mấy người đem xe ngựa đi.
“Ngươi buông đứa nhỏ ra trước! Ta sẽ đưa tiền cho các ngươi.”
Mấy người kia do dự.
“Ngươi yên tâm, ta trốn không thoát, xe ngựa ở chỗ các ngươi, các ngươi có bốn người, ta còn phải mang theo đứa nhỏ chạy đi đâu được.” Tất nhiên Lý Phỉ biết bọn họ suy nghĩ cái gì, cười khổ mà nói.
Đúng vậy, nếu như bọn họ không buông tha cho nàng, nàng cũng sẽ không chạy được.
Mấy người kia thấy thế mới gật đầu, đặt Tiểu Ngưu xuống đất. Tiểu Ngưu được thả liền vừa khóc vừa chạy lại. Lý Phỉ ném túi tiền đi thật xa, sau đó ôm Tiểu Ngưu chạy thục mạng, may mắn thân thể này rất gầy, bằng không nàng cũng hết sức.
Lý Phỉ còn chưa chạy được bao xa thì chiếc xe ngựa kia đuổi theo.
“Ha ha, có muốn chúng ta cho đi nhờ một đoạn đường không!” Kẻ cầm đầu nói.
Lý Phỉ ôm chặt đứa nhỏ, cảnh giác nhìn mấy người kia, lắc đầu.
“Không cần? Thật sự không cần? Xa như vậy đi sẽ mệt chết mất, vẫn là để chúng ta giúp các ngươi đi!”
“Các ngươi đã nói sẽ thả chúng ta rồi mà? Ta cũng đã đưa hết tiền cho các ngươi!” Lý Phỉ tức giận nói, quả thật sớm biết những kẻ này không đáng tin.
“Hừ, chúng ta sao biết được ngươi đã giao hết tiền chưa, trông tiểu tử ngươi da rất non mềm, khẳng định là thiếu gia nhà giàu có, chúng ta chỉ cần bắt được ngươi, còn sợ không có bạc sao!”
Thì ra là bọn họ có chủ ý này! Lý Phỉ cười khổ, nàng da nộn vì là nữ tử. Đương nhiên điều này không thể để bọn họ biết được. Lý Phỉ vuốt thanh dao trong tay áo, trong lòng tính toán, trong trường hợp bất đắc dĩ nàng chỉ có thể trốn vào không gian.