Lần này Lý Phỉ coi như được hời. Những thôn dân này không muốn bán cho Chu địa chủ, thấy Lý Phỉ muốn mua liền báo giá thấp thôi. Lý Phỉ nhìn qua là gần mẫu, nàng rất vừa lòng, trực tiếp mua luôn.
“Lý công tử”. Một vị nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi đi đến, Lý Phỉ nghe Hoàng môi giới giới thiệu, biết được ông ta là thôn trưởng thôn này, họ Đường. Nghe nói Lý Phỉ muốn mua nhiều như vậy nên đến xem thử.
“Đường thúc.” Lý Phỉ việc đứng lên, cung kính gọi một tiếng.
“Không dám không dám, Lý công tử, ngươi mua nhiều đất như vậy, đã tìm được điền dân hay chưa?”
Lý Phỉ cũng đã suy nghĩ đến việc này, mua nhiều đất như vậy phải tìm điền dân đến trông coi.
Lý Phỉ cân nhắc một chút, lắc đầu, “Đường thúc có cao kiến gì không?”
“Ngươi xem thôn dân ở đây thế nào? Bọn họ nhiều thế hệ đều là làm ruộng, làm việc cũng không thua kém người nơi khác, hơn nữa lại cách gần đây, dễ trông coi.”
Lý Phỉ gật đầu trong lòng, nếu có những thôn dân này, đích thực là tốt. Nhưng Lý Phỉ không nói gì chỉ hỏi; “Vậy nhóm các ngươi phân chia như thế nào?”
Thôn trưởng cẩn thận nói: “Chia ba bảy?”
Lý Phỉ không biết ở cổ đại này địa chủ và điền dân phân chia thế nào, nhưng nghe thôn trưởng nói như vậy có vẻ cũng không tồi.
Thôn trưởng thấy Lý Phỉ không nói gì tưởng nàng không đồng ý. Trên thực tế, Chu địa chủ đã gặp qua ông đòi chia hai – tám. Thôn trưởng biết, có rất nhiều địa chủ chính là phân phối như vậy. Nhưng thôn trưởng không cam lòng bán cho Chu địa chủ. Nếu bây giờ Lý Phỉ muốn phân chia hai – tám, thôn trưởng cũng không có cách nào, cũng đành phải bán thôi.
Lý Phỉ muốn chi tiêu tiết kiệm, nhưng không keo kiệt ở phương diện này. Giúp được người cũng là việc tốt. Lý Phỉ nghĩ, những nông dân này giờ chính là những nhân viên của mình, và mình phải trả lương cho họ. Làm một ông chủ tốt, quản lý nhân viên, không phải là đi nghĩ biện pháp cắt xén tiền lương bọn họ, mà là là nghĩ cách tận dụng hết khả năng giá trị của họ.
“Có thể, hàng năm ta còn cung cấp các loại giống cho các ngươi.” Lý Phỉ nói xong, người phía dưới liếc nhau, đương nhiên nguyện ý. Không nghĩ tới hàng năm chia ba – bảy, còn có cung cấp loại giống, việc này đối với bọn họ là chuyện vô cùng tốt.”
Thương lượng xong xuôi, mọi người quyết định ngày mai đi quan phủ làm văn thư chứng từ. Rất nhanh, Lý Phỉ đã thành thổ tài chủ. Trên đường trở về Lý Phỉ nhìn thấy bên cạnh thôn điền là một dãy núi, dãy núi đó cũng không cao lắm, thế núi cũng không dốc đứng, mà chỉ dốc thoải thôi.
Lý Phỉ giả bộ như vô tình hỏi thôn trưởng, nơi đó có chủ hay không.
Thôn trưởng đáp: “Không có chủ, vẫn là đất hoang. Thôn dân chúng ta cũng có người trồng ít rau dưa, nhưng mọc lên cằn cỗi lắm.”
Lý Phỉ không hiểu gì về cây cối, có chút nghi hoặc, lại hỏi: “Vì sao?”
Đại khái thôn trưởng cho rằng Lý Phỉ là phú gia công tử, không biết chuyện này cũng thực bình thường.
“Bởi vì trồng ở trên núi phải đi tưới nước cho nó, rất vất vả.”
“Các ngươi có thể trồng khoai lang mà.”
Lý Phỉ biết khoai lang là cây chịu hạn, trồng trên núi không cần chăm sóc cũng lớn lên được.
“Khoai lang? Khoai lang là cái gì? Nơi này chúng ta không có ai trồng.”
Không thể nào?
Thế nhưng không có người nào trồng, chẳng lẽ thời đại này còn không có khoai lang? Nhưng lúc nàng còn ở Lạc Dương, đã thấy đến trên đường có người bán khoai nướng, hẳn là phải có khoai lang chứ.
Có thể là giống cây này chưa được phổ biến, nên nơi này chưa trồng đi.
Lý Phỉ trở về căn nhà đã là chạng vạng, cáo biệt Hoàng môi giới. Vừa vào sân thấy gà bay chó sủa loạn xạ. Tiểu Ngưu thì nhấc cái chân ngắn ngủn đuổi theo Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thì chạy phía trước. Trương thị và Vũ Nhi thì đang hô Tiểu Hoa, Tiểu Béo không cần cắn gà.
“Công tử đã về!” Trương thị và Vũ nhi ngừng lại. Tiểu Hoa và Tiểu Hắc cũng không đuổi gà nữa, chạy tới cọ ống quần Lý Phỉ. Tiểu Béo ở bên cạnh hí mắt ngủ gà ngủ gật, tròn tròn lăn lại đây.
“Làm sao lại có gà ở đây?” Lý Phỉ nhìn đám gà lông xù hỏi.
“Ta ở nhà không có việc gì làm, nhìn trong nhà trống trải, nên mua ít gà về nuôi.” Nói xong, nhìn thoáng qua Lý Phỉ.
Lý Phỉ có chút bất đắc dĩ, nàng tuyệt không thích nuôi gà trong nhà, bởi vì thực bẩn. Nhưng là, Lý Phỉ nhìn có chút vô thố Trương thị trước mắt, nhớ tới một màn gà bay chó sủa vừa rồi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trương thị trở lại phòng bếp bắt đầu nấu cơm, Vũ Nhi ở một bên hỗ trợ, Tiểu Ngưu đùa Tiểu Béo. Lý Phỉ nhìn khói bếp bay lên phía trước, trong lòng yên tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Lý Phỉ và Hoàng môi giới đi tới thôn làng, gặp thôn trưởng làm tốt công việc văn thư.
Thôn trưởng vội ngăn lại Lý Phỉ, nói là có người muốn bán đất.
Ngày hôm qua mọi người trở về, nghe nói Lý Phỉ mua đất, giá cả vừa phải, còn thuê bọn họ làm Điền Dân, lại là chia ba – bảy, còn cung cấp giống, họ đều nguyện ý bán đất.
Dù sao thì bọn họ đang bị mất mùa, trong nhà lại cần tiền dùng.
Lý Phỉ ở lại xem, thôn lại có hơn mười hộ, đại khái là hơn ba mươi mẫu.
Cộng với lần trước nữa là một trăm bốn mươi lăm mẫu, một mẫu lượng bạc, tổng cộng là gần ba ngàn lượng bạc, đây chính là khoản lớn đấy. Nhưng với số tiền ấy thì Lý Phỉ vẫn lấy ra được.
Đến quan phủ, Lý Phỉ bỏ ra ít tiền lót, văn thư làm nhanh lắm. Lý Phỉ coi như là một cái đại địa chủ.
Lý Phỉ đưa Hoàng môi giới mười lượng tiền phí, Hoàng môi giới cười toe tóe.
Lý Phỉ và thôn trưởng cùng nhau đi, thuận tiện đi xem ruộng đất.
Hơn một trăm mẫu, một bên là Thạch Đầu thôn, một bên là dãy núi.
Những ruộng đất đã khô cạn, không có nước, đã hơn một tháng mà không có mưa, nước sông thì xuống mức. Bên này, Chu địa chủ lại không cho lấy nước dùng, nên mới tạo thành tình trạng như ngày hôm nay.
“Ông xem, phải bao lâu nữa trời mới đổ mưa đây?” Lý Phỉ hỏi thôn trưởng bên cạnh. Thôn trưởng nhìn lên mặt trời một lúc lắc đầu nói: “Nói không chừng năm nay sẽ không có mưa!”
“Nếu trời mưa, các ngươi có thể gieo trồng lúa mùa!” Lý Phỉ thuận miệng an ủi nói.
“Lúa mùa là cái gì?” Thôn trưởng không hiểu Lý Phỉ nói.
“A?” Lý Phỉ càng kinh ngạc, “Không phải các ngươi một năm trồng hai lần lúa sao?”
Thôn trưởng lắc đầu, “Chúng ta một năm chỉ gieo trồng một lần, nơi nào có thể một năm gieo trồng hai lần?”
Lần này Lý Phỉ biết, lúa nước ở đây, một năm chỉ gieo trồng một lần, hơn nữa sản lượng lúa nước cũng không cao, cho nên khi người nông dân trồng lương thực trừ bỏ nộp thuế, thì cũng chỉ đủ ăn!
Lý Phỉ tìm loạn một cái cớ bỏ qua chuyện này.
Nàng phát hiện bản thân thật sự không hiểu nơi này, không, là không hiểu gì về nông nghiệp nơi này.
Nhưng Lý Phỉ cũng không lo lắng, tuy rằng nàng không hiểu được làm ruộng như thế nào, nhưng nàng có thể cho bọn họ ý kiến, hoặc là nói, nàng sẽ là một người quyết định, nàng không cần đi thực hành.
Chẳng hạn như hiện tại, Lý Phỉ biết Phụ thành không có khoai lang, mà địa phương khác đã có, như vậy nàng sẽ nhắc bọn họ đi gieo trồng, về phần phương pháp trồng, thì mời người biết trồng đến hướng dẫn.
Còn về lương thực, Lý Phỉ biết lúa nước có hai mùa, cho nên, nàng có thể làm một khối ruộng thí nghiệm, thử xem ở nơi này có thể trồng hai vụ hay không.
Lý Phỉ còn nhờ thôn trưởng mang nàng đi nhìn dãy núi. Lý Phỉ quan sát dãy núi, hỏi thôn trưởng bên cạnh, “Nơi này có thể trồng cây ăn quả không?”
Thôn trường gật đầu, đương nhiên có thể.
Lý Phỉ cảm thấy nên mua dãy núi này. Lúc đầu Lý Phỉ cũng không nghĩ đến việc mua núi, nhưng khi nhìn đến tình thế rơi này, Lý Phỉ đột nhiên nghĩ tới nàng có thể xây dựng một nông trang theo ý mình, hoàn sơn vòng thủy.
Địa hình nơi này rất thích hợp ý tưởng trang viên trong lòng Lý Phỉ. Đầu tiên là ba ngọn núi này hình cung xếp cùng phía. Núi có dốc, cũng không tính dốc lắm, phía dưới là thôn Thạch Đầu, Còn độ cao cũng vừa phải, thấp hơn ba đỉnh núi, lại là khối đất khá bằng. Nàng có thể xây dựng ở nơi này một cái trang viên.
Ba ngọn núi này bao quanh nhà nàng, là bức tường thiên nhiên, còn có thể trồng các loại cây ăn quả và cây lương thực chịu hạn.
Lý phỉ thấy ý tưởng của mình tốt lắm, lập tức chạy về nhà, vẽ ra hình dáng trang viên trong lòng nàng.