Nông Trang Chủ Cổ Đại

chương 23: hỗn loạn lễ chọn đồ vật đoán tương lai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là Lý Phỉ chứng kiến một ngày lễ chọn đồ vật đoán tương lai hỗn loạn nhất.

Lý Phỉ không biết làm thế nào để dàn xếp việc này, nhìn mấy người đang khóc lóc mà cuống cả lên. Cha Xuân Hoa ngơ ngác ngồi ngoài cửa, vẻ mặt thương cảm, vậy là ông cũng nghĩ như thế. Dù sao thì nữ nhi của mình cũng đi ra ngoài một chuyến khá lâu, lại mang về nhiều tiền nên ai cũng nghĩ lung tung thôi.

Lý Phỉ thấy Xuân Vân bưng đồ ăn từ bên ngoài vào, định gọi nàng đi an ủi họ một chút, nhưng nàng ấy cũng khóc theo luôn.

“Muội khóc cái gì vậy, tiểu tổ tông, muội không cần phải làm phiền thêm!”

“Muội, muội cũng không biết khóc cái gì, nhìn bọn họ khóc thương tâm như vậy, tự nhiên khóc theo.” Xuân Vân thút tha thút thít đáp.

Lý Phỉ thật đau đầu, trong thời gian này nàng rất bận, chuẩn bị đón năm mới, ở thôn trang còn rất nhiều việc cần làm. Trong đống việc bề bộn Lý Phỉ mới rút ra được một ngày làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng sao nó lại thành thế này!

Mặc kệ mấy người khi nào khóc xong thì thôi. Trời đã tối rồi, nhân vật chính Nữu Nữu đã sớm đi ngủ, Lý Phỉ cũng lười giải thích với những người này, trực tiếp gọi người đưa cơm cho bọn họ ăn còn nàng thì đi ngủ.

Đêm khuya yên tĩnh, Lý Phỉ nhìn đứa trẻ ngủ say trên giường, dường như lòng nàng cũng mềm mại đi rất nhiều.

Có một số việc như định mệnh sắp đặt sẵn vậy! Nàng đi vào thế giới này chỉ mong sao có thể sinh tồn tốt mà thôi. Nàng vẫn cố gắng đi thích ứng, thậm chí đi học cách sống của con người nơi này. Nàng biết, nếu muốn sống tốt ở nơi này thì phải hòa nhập với quy cách sống ở nơi này. Nàng vẫn học và làm được cũng không tệ. Nhưng có vấn đề nàng không dám đụng đó là tình cảm. Nàng không biết ở thế giới này nàng có thể yêu một người nào đó hay không, hay có người nào đó mà nàng có thể tiếp nhận hay không.

Nàng không muốn rối rắm về chuyện tình cảm nữa, bây giờ Lý Phỉ chỉ có ý nghĩ để Nữu Nữu làm nữ nhi của nàng. Kệ cho chuyện tình cảm sau này thế nào, giờ Lý Phỉ chỉ muốn có một người thân nhân để nàng kí thác tình cảm của mình. Mà thân nhân này chính là một tiểu hài tử thuần phác không cần phòng bị và ỷ lại nàng.

Đối với nhà Xuân Hoa, Lý Phỉ vẫn cảm thấy rất xa lạ. Tình cảm của nàng đối với họ rất kì quái. Bởi vì mẹ Xuân Hoa, nàng không yên tâm với họ, mà nhìn thấy Lý Mai ngượng ngùng, cha Xuân Hoa trung thực hàm hậu, Lý Phỉ nghĩ mình có thể nhận họ làm thân nhân. Cho nên Lý Phỉ muốn thử tiếp xúc với bọn họ, nhưng vì mẹ Xuân Hoa nên nàng không dám thân thiết quá.

Ngày hôm sau Lý Phỉ đi Lý gia trang. Hiện tại đúng là thời gian Lý gia trang bận rộn nhất.

Công trình trong giai đoạn gấp rút, Lý Phỉ chỉ mong mau chóng được ở. Mà bông cũng bắt đầu được ngắt, gieo trồng một ít giống cao sản. Nàng mời đến là những lão nông nhiều kinh nghiệm, cho nên sản lượng cũng không tệ. Lý Phỉ phân phát một ít cho Điền Dân, còn phần nhiều lưu lại mình dùng, nàng không bán vì để dùng vào việc khác.

Bông được ngắt xuống Lý Phỉ cho người làm thành chăn. Những chăn bông này Lý Phỉ không định bán, mà để người ta làm xong thì phân cho Điền Dân Lý gia trang. Bởi vì bọn họ đa số là những nạn dân sau vụ hạn hán trôi dạt khắp nơi. Bây giờ ở khu nhà Lý Phỉ dựng cho, tuy đã có lương thực thu hoạch, nhưng với bọn họ thì vẫn thiếu thốn rất nhiều, Lý Phỉ nghĩ giúp bọn họ một chút. Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, rất nhiều Điền Dân không có chăn bông, bởi vì chăn bông ở thời đại này đối với những gia đình bình thường cũng là thứ rất quý trọng, gia cảnh bình thường cũng chỉ có khoảng một hai bộ thôi. Chăn làm xong Lý Phỉ liền phân phát cho Điền Dân, đương nhiên bọn họ rất cảm kích. Những Điền Dân này đều là nông dân thuần phác, người khác đối xử với họ tốt có lẽ sẽ không biểu đạt bằng lời, nhưng cũng là cảm kích trong lòng, làm việc càng chăm chỉ. Những việc Lý Phỉ làm không xong họ sẽ tới giúp đỡ.

Đây cũng là cách mua chuộc lòng người, làm cho càng nhiều người nguyện ý vì ngươi làm việc.

Lý Phỉ nuôi thử mấy con heo, cho chúng ăn ngô là chính, chúng lớn rất nhanh. Cũng là vì chuẩn bị đón năm mới, Lý Phỉ dự định phân phát cho bọn họ thịt heo và cá nuôi trong ao. Nàng cũng nói cho bọn họ hàng năm vào dịp cuối năm sẽ phân phát cho bọn họ một ít thịt cá và một số thứ khác. Đây coi như phúc lợi của bọn họ đi.

Cũng bởi vậy mà càng có nhiều người nguyện ý làm Điền Dân cho Lý gia.

Một năm này Lý Phỉ không có thu vào, toàn dùng tiền của cây cực phẩm mẫu đơn kia. Tiền tiêu như nước, Lý Phỉ đếm lại phát hiện nàng chỉ còn khoảng một vạn lượng. Nhưng Lý Phỉ cũng không lo lắng, thậm chí nàng nhìn mảnh ruộng đất trước mắt này, rất nhanh nàng sẽ kiếm được trở về!

Lý Phỉ cũng có quyết định cho nông trang của mình.

Đầu tiên sản lượng hoa quả và một số cây nông nghiệp không kiếm được bao nhiêu tiền. Những chuồng gà ở phía Nam ngọn núi Lý Phỉ làm những rào quây nhỏ lại, cho gà không thể chạy nhảy nhiều được, thức ăn là ngô, cao lương, nên chúng lớn rất nhanh. Lý Phỉ định lấy trứng của những đàn gà này bán cho tửu lâu, Lý Phỉ cũng đang đi liên hệ những tửu lâu. Còn những đàn gà khác, Lý Phỉ chỉ là những chuồng thô sơ giản lược quây lại thôi, để chúng ăn sâu bọ hoặc cỏ dại ở phía Nam ngọn núi, cũng để chúng chạy thoái mái, chỉ phái người trông coi thôi. Những đàn gà này thịt sẽ ngon hơn một chút.

Cá trong hồ năm nay cũng không bán, để phân cho Điền Dân, sau này thì bán cho tửu lâu cùng với vịt gà. Lý Phỉ cũng chưa tính cao xa gì, chỉ cần liên hệ hết các tửu lâu trong thành này, số ấy cũng để Lý Phỉ thu được khoản lớn rồi.

Lương thực trồng được Lý phỉ cũng không tính bán đi. Lý Phỉ biết ở nơi này bạc không đáng tin bằng lương thực. Cho nên nàng còn xây thêm kho hàng chứa lương thực dưới chân núi nữa.

Mà khoản thu lớn nhất của trang viên chính là đám hoa cỏ. Nàng trồng một ít hoa mẫu đơn, hoa hồng, huân y thảo, phái người trông nom chăm sóc, để tiện lấy cớ lấy hoa cỏ trong không gian ra.

Đây mới là đại khoản.

Lý Phỉ biết đến Lạc Dương phồn hoa, cho nên Lý Phỉ chuẩn bị mỗi lần vào ngày hội hoa mẫu đơn sẽ mang tới đó bán vài gốc, số tiền đó bằng thu hoạch cả năm của thôn trang. Lý Phỉ còn tính đi Lạc Dương mua một ít mẫu đơn héo úa người ta vứt đi, có không gian nàng chính là thương gia không cần vốn!

Nhưng chuyện này cũng rất dễ gây chú ý, Lý Phỉ không tính chính mình đi, cho nên tìm một người đáng tin lại có năng lực đi, người này chính là Hồ Hoa.

Trải qua gần nửa năm tiếp xúc, Lý Phỉ thấy Hồ Hoa thực ổn trọng, làm việc tin cậy, quyết định lần này cho Hồ Hoa đi làm, cũng dặn dò hắn đừng để nhiều người biết đến.

Mà hoa hồng và huân y thảo, Lý Phỉ đã cho người trồng thử. Nếu những cây này có thể trồng được ra thì sau này nàng sẽ có thêm một khoản tiền lớn thu về.

Lý Phỉ muốn đẩy nhanh tiến độ công trình lại không cắt xén tiền lương công thợ. Trời lạnh, Lý Phỉ bảo Hồ đại nương nấu cơm sát lúc ăn để mọi người được ăn nóng ấm. Lý Phỉ lại phân chia việc làm áo bông cho vợ con những Điền Dân nhàn nhã ở nhà, mỗi chiếc trả cho họ mười văn tiền.

Điền Dân ở bên ngoài thu hoạch bông, vợ con ở nhà thì làm quần áo, như vậy có thể làm cho cả nhà họ đều có thể kiếm được tiền.

Những áo bông này Lý Phỉ phát cho công thợ, bởi vì rất nhiều người đều mặc áo đơn. Lý Phỉ nghĩ trời lạnh phải làm việc mà ăn mặc như vậy thì ảnh hưởng tới sức khỏe của bọn họ, tiến độ công việc cũng bị ảnh hưởng.

Trước năm mới hai ngày là thời gian bận bịu nhất.

Lý Phỉ mời cả thôn trưởng Lý Gia thôn và vợ con ông ta đến hỗ trợ.

Nữ, Lý Phỉ kết toán tiền làm áo bông trả cho bọn họ. Nam, là hai người Hồ thúc và Hoa Tử mang theo người đi bắt heo trên núi phân cho Điền Dân và công nhân.

Tiền lương công nhân cũng được Lý Phỉ trả đủ. Nàng biết họ phải về quê đón năm mới nên cho mỗi người thêm một hồng bao tám đồng tiền.

Cuối cùng là Lý Phỉ cùng mọi người đi tới hai hồ nước.

Hồ thúc cầm võng và mang theo người đã chờ sẵn ngoài hồ. Lý Phỉ cho mọi người xuống thả lưới bắt cá. Mấy người theo hai bên chậm rãi buông lưới kéo. Người trong thôn, vợ con Điền Dân đứng trên bờ vây lại xem, cười hì hì nói chuyện phiếm. Mấy đứa trẻ nhỏ thì xà vào đám bùn nghịch đếm cá và chỉ trỏ cho bố mẹ chúng xem. Cha mẹ những đứa trẻ ấy xấu hổ bèn quát bảo bọn chúng thả cá ra. Lý Phỉ ngăn lại, để cho bọn trẻ thoái mái đếm cá. Nghe Lý Phỉ nói như vậy, mấy đứa trẻ đều ào xuống đi đếm cá.

Cá bắt được thả vào một cái hố. Hồ thúc và Hoa Tử thì đi chia cá cho Điền Dân, mỗi người cũng được tới hai ba con.

Thu hoạch của mỗi người cũng coi như phong phú.

Cuối cùng Lý Phỉ cho người mang mấy thứ bông, cá mang tới nhà Xuân Hoa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio