Trần thị rất cảm kích Lý Phỉ cho nên thỉnh thoảng mang cá tới cho nàng. Lý Phỉ cũng thường xuyên đi ra bờ biển, có khi giúp Trần thị phơi nắng cá, đi theo học thả lưới. Hai đứa nhỏ đi theo Đại Nữu chơi cát ở bờ biển, có khi chơi đùa cùng với mấy đứa trẻ của ngư dân khác.
Hôm nay Nữu Nữu mồ hôi khắp người chạy tới, không cần Lý Phỉ ôm, trực tiếp chạy tới chỗ Đoạn Dật Sơn.
“Cha!” Nữu Nữu hô một tiếng, Lý Phỉ lảo đảo, thấy Nữu Nữu đến ôm cổ Đoạn Dật Sơn, mỉm cười ngọt ngào nói: “Cha, con muốn cưỡi ngựa ngựa.”
Lý Phỉ ôm Nữu Nữu, phụng phịu nói với Nữu Nữu: “Ai dạy con nói như vậy?”
Nữu Nữu cắn ngón tay vô tội nói: “Mấy người Đại tỷ tỷ đều có phụ thân, con không có. Tỷ tỷ nói, Đoàn thúc thúc chính là cha con!”
Nói xong lại quay đầu với tay chân gọi Đoạn Dật Sơn: “Cha ôm!”
Lý Phỉ gạt tay nó, nghĩ đến Nữu Nữu bây giớ đã lớn hơn một chút, sớm hay muộn sẽ biết nó không giống người khác, không có cha, hiện tại nên giải thích cho nó thế nào đây. Nghĩ đến đây vẻ mặt Lý Phỉ nhu hòa rất nhiều: “Nữu Nữu, Đoàn thúc thúc không phải cha con nha.”
“Vậy cha con đâu?” Nữu Nữu mở to hai mắt nhìn Lý Phỉ tiếp tục hỏi, vì sao người khác có cha mà mình lại không có?
Nên nói như thế nào đây? Lý Phỉ không muốn thương tổn nó, không thể nói cho nó cha đẻ nó là ai. Lý Phỉ đã tính tốt lắm, cả đời cũng không nói cho nó biết người cha này. Mà Lý Phỉ cũng không muốn tìm một người cha khác cho nó. Nàng suy tư một chút mới nói: “Nữu Nữu, chẳng lẽ mẹ đối xử với Nữu Nữu không tốt sao, cho nên Nữu Nữu muốn có cha?”
Nữu Nữu oai đầu suy nghĩ, lại chớp mắt nhìn Lý Phỉ: “Nhưng người khác đều có cha…”
Lý Phỉ hôn khuôn mặt hồng hào của Nữu Nữu một cái, vuốt tóc yêu thương nói: “Nữu Nữu, không phải tất cả mọi người đều có cha đâu. Nhưng mà Nữu Nữu có mẹ, mẹ rất yêu Nữu Nữu, rất tốt với Nữu Nữu, chúng ta không có cha cũng không sao mà.”
Nữu Nữu nghĩ rối rắm một hồi, nhìn hoa quế cao mình yêu nhất mà Lý Phỉ đưa, tạm thời quên hỏi chuyện cha, gật đầu chuyên tâm ăn hoa quế cao.
Hai người lại náo loạn một trận không chú ý tới Đoạn Dật Sơn bên cạnh ảm đạm trên mặt.
Năm nay ăn tết ở bờ biển. Bởi vì trời trở lạnh rồi nên Lý Phỉ ít đi ra bờ biển.
Lý Phỉ bắt đầu đặt mua hàng tết. Bởi vì lúc ở Lý gia trang, hàng tết là mẹ Xuân Vân và Trương thị đặt mua, Lý Phỉ không phải làm. Nhưng lúc này đây trong nhà chỉ có một nữ nhân là Lý Phỉ nên nàng phải đi mua.
Lúc đặt mua hàng tết Trần thị cũng đến, Lý Phỉ mới yên tâm một chút, làm theo Trần thị sẽ không tệ.
Khi đến chợ Lý Phỉ mới biết mình mang theo đứa nhỏ và nam nhân đi ra là sai lầm cỡ nào.
Chợ này hình thành do tự phát, mỗi khi đến dịp tết sẽ có rất nhiều người tới mua bán, người đến người đi rất nhanh.
Vì thế Lý Phỉ để Đoạn Dật Sơn ôm Nữu Nữu còn mình đi phía sau mua đồ.
Tình cảnh thật hỗn loạn.
Nữu Nữu nhìn thấy cái gì thích sẽ đi qua mua, mà Lý Phỉ thì đang chuyên tâm mặc cả hàng hóa cùng người khác, bên kia Nữu Nữu ầm ĩ muốn mua cái này cái kia, vì thế ba người lạc nhau.
Đến khi Lý Phỉ rời khỏi đám người mang theo hàng tết thì thấy một lớn một nhỏ ngồi ở quán trà cách đó không xa nhìn Lý Phỉ.
“Ha ha ha, mẹ!” Nữu Nữu nhìn thấy Lý Phỉ thì cười giòn tan, Đoạn Dật Sơn bên cạnh tựa đầu quay sang một bên, Lý Phỉ thấy cái miệng của hắn bất giác cong lên.
Lý Phỉ nhìn lại thấy mình cả người lộn xộn, đầu tóc bị bung ra. Lý Phỉ trừng mắt nhìn hai người kia rồi sửa sang lại một chút, cáo biệt Trần thị chuẩn bị đi về.
Đến ngày hai mươi chín tết, Trương bà tử thuê về kia từ chối khéo không thể đến được, dù sao người ta cũng phải đón tết ở nhà chứ. Lý Phỉ không giữ lại được đành phải đồng ý. Trả tiền công cho bà ta và thêm chút quà, Trương bà tử đương nhiên là ngàn ân vạn tạ nhận lấy rồi đi về.
Lý Phỉ nói với Trần thị sang nhà nàng cùng nhau ăn tết, nàng ấy đồng ý.
Nhưng Lý Phỉ không ngờ được Trương bà tử hôm ba mươi sẽ không đến. Vậy trù nghệ của Lý Phỉ làm sao đây?
Thôi đành cố mà làm vậy.
Sáng ba mươi Lý Phỉ dậy sớm. Đoạn Dật Sơn cũng đã dậy rèn luyện. Đoạn Dật Sơn bất chấp mưa gió, mỗi ngày vẫn dậy sớm luyện kiếm luyện quyền, Lý Phỉ bội phục sự bền lòng của hắn.
Đoạn Dật Sơn cả người đầy mồ hôi đang chuẩn bị đi tắm thì thấy phòng bếp có hơi nước. Chẳng lẽ là cháy, Đoạn Dật Sơn vội vàng chạy tới. Thấy Lý Phỉ bận rộn cho củi vào bếp, sau đó đứng lên cho mỡ vào nồi. Mỡ bị nóng quá bắn tung tóe ra ngoài. Lý Phỉ tránh trái tránh phải thấy hơi nước bốc trong nồi, vội vàng ném đồ ăn một đường vong cung vào trong nồi. Đương nhiên trong đó không hề thiếu đồ ăn bị rơi. Lý Phỉ lấy tay che mặt, nghiêng mặt sang một bên không nhìn trong nồi thế nào đi xào rau luôn.
“Để ta làm cho.” Đoạn Dật Sơn tiếp nhận cái xẻng trong tay Lý Phỉ.
“A?” Lý Phỉ kinh ngạc, nam tử cổ đại không phải là quân tử xa phòng bếp sao? Hắn biết nấu cơm ư?
Sự thật chứng minh đúng là hắn biết nấu.
Kĩ thuật xào rau thuần thục làm đâu ra đấy.
Đồ ăn làm ra tuy không phải thập phần mỹ vị nhưng tốt hơn Lý Phỉ làm nhiều
Lý Phỉ vẻ mặt tự nhiên ăn đồ ăn, thuận tiện bình vài câu, Đoạn Dật Sơn cũng cười ứng.
Bất tri bất giác bọn họ ở bờ biển đã được hơn ba tháng.
Đầu mùa xuân Lý Phỉ thu thập đồ đạc chuẩn bị ly khai.
Lý Phỉ cáo biệt với Trần thị, Nữu Nữu nhận được nhiều lễ vật nhỏ của Đại Nữu như vỏ sò sặc sỡ. Ngư trường của Điền Đại Dũng đang trong quá trình kiến thiết.
Điền Đại Dũng căn cứ theo những gợi ý của Lý Phỉ đi tìm một nơi không tệ làm ngư trường.
Đó là một cái cảng, ba mặt là đất liền, ở giữa là biển rất thích hợp làm ngư trường. Điền Đại Dũng rủ mấy ngư dân cùng nhau làm nhưng tài chính có vấn đề. Vì thế Lý Phỉ đưa cho hắn một khoản tiền, nói với hắn coi như nhập cổ phần.
Điền Đại Dũng lúc đầu còn không muốn nhận vì hắn chưa dám chắc chắn kiếm được tiền hay không. Lý Phỉ cười trả lời, việc buôn bán vốn phải có phiêu lưu, làm sao có chuyện chỉ được mà không có mất?
Cáo biệt mấy người Trần thị, Lý Phỉ lên đường. Lần này chọn đường đi Lạc Dương tới kinh thành.
Lần này trở về mấy người Lý Phỉ đi hơi chậm. Bởi vì mùa xuân mưa nhiều, nhiều thời gian vì trời mưa nên không đi được.
Mưa liên tục ba ngày liền làm cho tâm tình Lý Phỉ phiền muộn. Nữu Nữu càng khó chịu. Bởi vì trời mưa nên xe ngựa không chạy kịp tới thị trấn kế tiếp, mà nơi này là một mảnh hoang dã, phía trước không có thôn xóm, không có cửa hàng. Lại chạy thêm một thời gian, Lý Phỉ thấy quần áo Đoạn Dật Sơn ướt đẫm rồi, vội vàng bảo Đoạn Dật Sơn dừng lại.
“Đoàn đại ca, trời mưa to quá, huynh vào trong này đi.”
Đoạn Dật Sơn nhìn trời mưa tầm tã trong thời gian ngắn không tạnh ngay được thì cự tuyệt: “Không được, vẫn nên chạy nhanh tìm một nơi ở tạm đã.”
Lý Phỉ còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Chạy thêm một đoạn đường thì tìm được một cái miếu đổ nát. Đoạn Dật Sơn đánh xe ngựa đi vào, không ngờ bên trong đã có vài người.
Bọn họ không nhóm lửa chỉ lẳng lặng nằm ở đó, thấy ba người Lý Phỉ tiến vào chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục nằm.
Lý Phỉ nhìn thoáng qua bọn họ thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt, thân thể gầy yếu, ánh mắt như vô thần. Lý Phỉ nghĩ bọn họ là dân chạy nạn, bởi vì cho dù thời gian nào cũng có dân chạy nạn.
Lý Phỉ ôm Nữu Nữu cẩn thận tìm một góc tốt. Đoạn Dật Sơn đốt lửa rồi chậm chậm tới gần Lý Phỉ.
“Ta cảm thấy những người này có chút không thích hợp.”
Lý Phỉ lại nhìn về phía những người đó thấy trên mặt người đó có những nốt đỏ, nhìn kỹ có mấy người có nốt phồng rộp, xem ra hô hấp rất mỏng manh.
“Ngươi và Nữu Nữu lên xe ngựa đi.”
Trực giác nói cho Đoạn Dật Sơn sự tình không đơn giản, cho nên hắn bảo Lý Phỉ và Nữu Nữu rời đi trước.
Chờ hai người Lý Phỉ ngồi vào xe, một mình hắn đi vào miếu.
Lý Phỉ ngồi ở trên xe ngựa chờ Đoạn Dật Sơn đi lên. Tuy rằng nàng không biết chuyện gì xảy ra nhưng nguyện ý tin tưởng hắn. Nữu Nữu lại không muốn ở trong xe ngựa nữa, nó muốn ra ngoài chơi đùa. Nó lắc lư thân mình nhỏ bé, miệng than thở muốn đi xuống. Lý Phỉ cho nó ngồi bên cạnh, hai con chó cũng đã tỉnh nhàm chán ngồi một bên. Lý Phỉ lặng lẽ lấy từ không gian ra một quả táo đưa cho Nữu Nữu, Nữu Nữu mới tạm thời yên ổn lại. Hai tay nhỏ bé cầm quả táo đỏ thật to, cười tủm tỉm cắn một miếng.
“Oa…”
Lý Phỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xem Đoạn Dật Sơn có đến không, vừa nghe thấy Nữu Nữu khóc thì hoảng sợ quay đầu lại, thấy Nữu Nữu còn cầm quả táo trong tay khóc oa oa.
Lý Phỉ nhìn thấy rõ thứ dính trên quả táo mới hiểu được Nữu Nữu nhìn thấy cái gì, thì ra là Nữu Nữu ăn quả táo làm rụng một chiếc răng. Lại còn là răng cửa. Lý Phỉ cố nén cười ôm Nữu Nữu: “Quả táo này không tốt, mẹ vứt nó đi cho Nữu Nữu hết giận nha. Nữu Nữu đừng khóc nha!”. Lý Phỉ nói xong cầm quả táo ném đi.
“Không cần, muốn quả quả!” Tuy bị rớt một chiếc răng nhưng Nữu Nữu vẫn tiếc ném quả táo đỏ đi, ôm quả táo vào trong lòng. Lý Phỉ không ép nó, xem nhìn Nữu Nữu bị rụng răng chảy chút máu, Lý Phỉ lấy nước cho nó súc miệng, ôm dỗ dành nó. Nữu Nữu thút tha thút thít nằm trong lòng Lý Phỉ, trong tay còn ôm quả táo.
Lúc này Đoạn Dật Sơn đi ra, sắc mặt nghiêm túc lên xe là lập tức đánh xe chạy đi.
“Làm sao vậy?” Lý Phỉ hỏi.
“Những người đó bị dịch bệnh!” Nói xong vội vàng đánh xe.
“A! Sao lại thế này?” Lý Phỉ cả kinh vội vàng hỏi.
“Không biết huyện phía trước bị làm sao, đột nhiên phát dịch bệnh, bọn họ là trốn tới đây, xem ra cũng đã bị nhiễm rồi.”
Dịch bệnh chính là bệnh truyền nhiễm, ở cổ đại, trình độ vệ sinh và chữa bệnh đều rất kém cỏi, một khi phát sinh ôn dịch sẽ liên luỵ toàn bộ thành, tỉ lệ tử vong cũng cực cao. Không ngờ lại gặp phải dịch bệnh thế này. Lý Phỉ không thể tin được, may mà mình chưa đi về phía trước, nếu đi hai người lớn còn không đỡ, còn trẻ nhỏ miễn dịch thấp rất dễ bị lây bệnh.
Đoạn Dật Sơn vội vàng chạy tới thị trấn gần đó.
Tin tức ôn dịch dần dần truyền đến nơi đây làm lòng người hoảng sợ, thị trấn kiểm tra rất nghiêm khắc, chỉ cần là ngươi đến từ khu ôn dịch sẽ không được vào, thậm chí nếu có người có dấu hiệu giống bệnh trạng cũng sẽ không được vào.
Mặc dù có chút bất cận nhân tình nhưng đối với việc phòng ngừa dịch bệnh coi như có công hiệu, lấy điều kiện hiện tại đó là biện pháp không tệ. Mấy người Lý Phỉ không đi ra từ thành bị nhiễm bệnh, cũng không có bệnh trạng tương tự nên được cho đi qua.
Mấy ngày nay thời tiết âm trầm vẫn mưa như trước. Lý Phỉ quyết định lại ở nơi này nghỉ ngơi hai ngày lại đi. Đoạn Dật Sơn cũng đồng ý.
Hai ngày này Nữu Nữu mệt mỏi, có thể là do bị rụng răng không thoải mái. Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, Lý Phỉ lại thấy không thích hợp. Toàn thân Nữu Nữu nóng lên, miệng liên tục gọi mẹ. Lý Phỉ vừa trả lời vừa sờ trán của nó, rất nóng.
“Nữu Nữu, tỉnh tỉnh, nhìn mẹ này. Nữu Nữu, làm sao vậy?”
Nữu Nữu giống như lâm vào hôn mê, miệng liên tục gọi nhưng không trả lời Lý Phỉ.
“Đừng dọa mẹ, Nữu Nữu, tỉnh tỉnh! Đừng dọa mẹ!”
Đoạn Dật Sơn đi vào nhìn thấy cảnh tượng thế này, Lý Phỉ hoang mang lo sợ ôm Nữu Nữu, nước mắt rơi không ngừng, miệng không ngừng hô. Chưa bào giờ thấy Lý Phỉ như vậy, đột nhiên Đoạn Dật Sơn có loại cảm giác đau lòng.
“Làm sao vậy?” Đoạn Dật Sơn bước lên hỏi.
Lý Phỉ nước mắt giàn giụa, thất kinh nhìn Đoạn Dật Sơn nói: “Không biết, Nữu Nữu cứ như vậy, đêm qua nó vẫn khỏe mà, còn la hét muốn ăn hoa quế cao.”
“Ngươi bình tĩnh một chút, để ta xem nó thế nào.” Đoạn Dật Sơn đi qua thấy toàn thân Nữu Nữu nóng ran: “Ngươi ở đây coi chừng, ta đi mời đại phu.”
Một nam tử trung niên bị Đoạn Dật Sơn kéo vào. Đại phu kia bắt mạch cho Nữu Nữu, tiếp theo đó sắc mặt thay đổi, giống như nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ.
“Nữu Nữu làm sao vậy?” Lý Phỉ cả kinh, sắc mặt đại phu như vậy, sợ là Nữu Nữu rất nguy hiểm.
Đại phu lui về phía sau hai bước như là muốn cách xa một chút.
“Ngươi mau dẫn nó đi thôi, nó bị dịch bệnh.” Dịch bệnh, làm sao có thể là dịch bệnh chứ? Rõ ràng mọi người không vào thành, cũng không tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân.
Đại phu kia nói xong xoay người định đi. Lúc này Lý Phỉ mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhảy lên ngăn lại ông ta: “Đại phu, mặc kệ nó bị làm sao, cầu ngươi cứu nó đi.”
Đại phu thấy Lý Phỉ vẻ mặt bi thương không khỏi có chút đồng tình, nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Tại hạ học nghệ không tinh, thật sự là không trị được, ngươi tìm người khác đi.
Trong lòng Lý Phỉ căng thẳng, chân mềm nhũn ra, Đoạn Dật Sơn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Lý Phỉ, quát đại phu kia: “Chẳng lẽ ngươi không thử xem đã nói không được?”
Đại phu kia liên tục xua tay: “Không sợ nói cho ngươi biết, không ít đại phu đã đi trị nhưng vô dụng, cuối cùng còn bỏ cả mạng mình. Những người đó y thuật cao minh hơn ta rất nhiều, tại hạ thật sự vô năng vô lực.”
Lý Phỉ nghe xong cười khổ, chợt nghe thấy Nữu Nữu trên giường cựa quậy, lập tức chạy tới ôm Nữu Nữu, “Không sợ, không sợ, có mẹ ở đây. Mẹ mang con đi tìm đại phu!”
Nói xong ôm nó muốn đi ra ngoài.
“Các ngươi không nên đi ra ngoài thì tốt hơn, nếu như bị người khác nhìn thấy được sẽ đuổi các ngươi ra ngoài đấy.” Đại phu thấy Lý Phỉ muốn đi ra ngoài thì tốt bụng khuyên nhủ.
Hiện tại ở trong thành đang nghiêm tra dịch bệnh, nếu như bị phát hiện sẽ bị đuổi ra thành. Bị đuổi đi không sao những sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình Nữu Nữu.
Lý Phỉ nghe nói như thế thì cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Hiện tại nên làm thế nào đây? Mình không học y, rất nhiều thứ không hiểu, nhưng nhìn Nữu Nữu cái dạng này, trong lòng Lý Phỉ rất khó chịu.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi trong thành tìm xem có thể tìm được đại phu tốt hơn không.” Đoạn Dật Sơn ở bên cạnh nói. Lý Phỉ nghĩ cũng chỉ có thể như vậy thôi.