Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thanh Tửu mơ một giấc mộng thật dài.
Trong mơ, cậu nghe được tiếng nước rất lớn, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, Lục Thanh Tửu thấy được bên ngoài là một con sông thật to chảy cuồn cuộn. Con sông này cực kỳ rộng, thậm chí còn xa hơn cả tầm mắt Lục Thanh Tửu, bao la mênh mông nước chảy xiết.
Dường như trừ căn nhà cậu đang ở, toàn bộ thế giới đều đang bị nước nhấn chìm, Lục Thanh Tửu cảm nhận được một thứ khủng hoảng khó mà miêu tả, trái tim cậu đập thình thịch, cậu ngẩng đầu lên, bên trong tầng mây đen nghìn nghịt thì nhìn thấy được một đôi mắt thật lớn. Đồng tử của cặp mắt kia dựng đứng trông y hệt như động vật họ mèo, đôi mắt hiện ra màu đỏ diễm lệ tựa máu.
Hình như đôi mắt này đã chú ý tới sự tồn tại của Lục Thanh Tửu, bắt đầu nhìn về hướng cậu, Lục Thanh Tửu bịt kín miệng mũi của mình, mong có thể giảm bớt tiếng hít thở hổn hển do sợ hãi, núp cả người vào góc tường, không dám cử động chút nào.
Bên tai chỉ còn có tiếng dòng nước cuồn cuộn chảy xiết, đúng lúc Lục Thanh Tửu tưởng thứ kia đã rời đi, thì lại nghe thấy một tiếng dã thú rít gào, tiếng gầm gừ này làm rung chuyển trời đất, chấn động quá lớn khiến cho cả căn nhà của Lục Thanh Tửu cũng rung theo, Lục Thanh Tửu chầm chậm ngẩng đầu lên, cậu thấy trên bầu trời, một con thú thật lớn, nhào về phía cậu……
Sau đó Lục Thanh Tửu liền bừng tỉnh từ giấc mơ đáng sợ, toàn thân cậu toàn là mồ hôi, ngực phập phồng kịch liệt, phải cố sức hít thở thật nhiều dưỡng khí mới khiến trái tim đang quá mức căng thẳng dễ chịu hơn một ít.
“Phù phù phù……” Một lúc sau, khi Lục Thanh Tửu tỉnh lại, cậu mới ý thức được hết thảy những thứ ban nãy đều là giấc mơ. Giơ tay cầm điện thoại nhìn thời gian, bây giờ là hơn giờ sáng, đúng thời điểm tối nhất trước khi trời sáng. Cậu ngồi dậy, mơ màng nhớ lại hình như ngày hôm qua mình tham gia lễ tế mùa thu trong thôn, uống nhiều rượu quá xong lăn ra say mèm, sau đó hình như còn gặp được Bạch Nguyệt Hồ nữa…… Lục Thanh Tửu cúi đầu, thấy quần áo mình mặc đã được đổi thành đồ ngủ sạch sẽ, trên người cũng không còn vương mùi rượu, chắc là đã được lau qua người rồi.
Xem ra sau khi mình uống say xong đã được Bạch Nguyệt Hồ vác về nhà, Lục Thanh Tửu sờ sờ đầu mình, cảm giác vì say rượu nên đầu có hơi đau.
Cậu uống ngụm nước, chờ đến khi bình tĩnh lại thì đi vào phòng tắm tắm rửa một phát, gột rửa đi sự dính nhớp trên cơ thể vì mồ hôi.
Tắm rửa xong, Lục Thanh Tửu về lại phòng ngủ, hướng mắt nhìn ra ngoài sân, vầng trăng sáng trong treo trên bầu trời, tĩnh mịch an yên.
Sắc trắng của ánh trăng chiếu xuống, khiến cho cả sân như được trải lên một tấm vải trắng tinh. Thật ra Lục Thanh Tửu cũng không ghét một màn đêm yên tĩnh như vậy cho lắm, vừa đủ sáng, không có côn trùng kêu râm ran, điều này làm cho trái tim cậu bình tĩnh hẳn.
Tiếng gầm gừ của dã thú trong mơ có đôi chút quen thuộc, Lục Thanh Tửu đã liên tưởng rất nhanh đến giấc mơ lần trước khi cậu dùng lưới bắt mộng ở trước mộ của bà ngoại mình.
Trong giấc mơ ấy, cậu cũng nghe được tiếng gầm rú y hệt của dã thú.
Nhưng mà rốt cuộc tiếng gào ấy có ý nghĩa gì, còn cái hộp gỗ bà ngoại để lại kia ẩn giấu bí mật gì nữa, mà cả chuyện cha mẹ tử vong……
Lục Thanh Tửu nhắm mắt lại, nằm lên giường. Cậu thích cái thôn nhỏ tên là Thủy Phủ này, cũng hy vọng có thể ở nơi đây, tìm được đáp án mình muốn.
Ngày hôm sau, vẫn là một buổi sáng quang đãng.
Lục Thanh Tửu ngủ một giấc lại sức sau khi say rượu, vừa rời giường đã thấy Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ ngồi trong sân gặm bắp, Bạch Nguyệt Hồ nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn về phía cậu, ánh mắt hắn có thêm thứ gì rất khác so với ngày thường, mở miệng thản nhiên hỏi một tiếng: “Dậy rồi hả?”
Lục Thanh Tửu nhớ đến tối qua Bạch Nguyệt Hồ đã vác mình về nhà, lại còn lau người thay quần áo hộ mình, thế là tự dưng hơi ngượng ngùng, cậu làm bộ lơ đãng né tránh cái nhìn chăm chú của Bạch Nguyệt Hồ, nói: “Ừm, ngày hôm qua uống nhiều quá, hôm nay dậy hơi trễ, buổi sáng mà mấy anh đã ăn cái này à? Tôi đi nấu vài món nhé.”
“Không sao đâu không sao đâu.” Doãn Tầm xua xua tay, “Thỉnh thoảng ăn ít bắp cũng được mà, bắp này vừa ngọt vừa dẻo, cậu qua đây ăn nè.”
Lục Thanh Tửu đi qua cầm lấy trái bắp cắn một miếng, quả nhiên hương vị rất ngon, vừa ngọt vừa dẻo, ăn vào còn dính dính trong miệng.
“Ăn cơm trưa xong chúng ta đi xay đậu nha.” Lục Thanh Tửu vừa ăn vừa nói với Doãn Tầm, cậu liếc mắt để ý thấy Bạch Nguyệt Hồ không còn nhìn cậu nữa, bấy giờ trong lòng mới thở phào nhẹ nhàng, nói, “Làm chút tào phớ, sau đó làm cả món chao nữa.”
Doãn Tầm nói: “Ừm.”
Chao là một chế phẩm từ đậu mà gia đình nào cũng làm, quá trình làm ra nó khá giống với làm đậu hũ thúi, nhưng khác ở chỗ chao là đậu hũ khối được lên men rồi trở nên sền sệt, bên trong còn được thấm đẫm hương gia vị, bất kể là dùng để ăn cùng bánh bao hoặc ăn lẫn với cháo đều cực kì tuyệt vời. Tuy khi còn nhỏ Lục Thanh Tửu từng xem bà ngoại cậu làm, nhưng cách làm thì đã quên sạch rồi, cho nên cậu đã cố ý lên mạng tra xem một xíu, định năm nay sẽ thử tay nghề.
Để làm ra chao thì phải cần có tào phớ đã, Lục Thanh Tửu định làm ít tào phớ trước, cậu và Doãn Tầm xách đậu ra đầu thôn, nghiền đậu thành sữa đậu nành sau đó mang về để làm tào phớ.
Bởi vì thời tiết đang dần dần trở lạnh, cây cối trong thôn bắt đầu lá rụng, ánh vàng rực rỡ nhuộm cả khu rừng rậm, trông đẹp cực kì.
Để sống qua mùa đông, Lục Thanh Tửu có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, sau khi làm tào phớ xong cậu còn phải dùng củi đi xông chỗ thịt đã mua để làm thành thịt khô, như vậy mới giữ đồ ăn được lâu, đến lúc đó làm món thịt khô hầm đậu que, ăn ngon số dzách.
Lục Thanh Tửu bận bịu gần chết, cho nên giao luôn việc quản lý cửa hàng Taobao cho Doãn Tầm, để cậu ta xử lý ít việc giao hàng với dịch vụ chăm sóc khách hàng.
Doãn Tầm ngoan ngoãn đồng ý, tuy nhiên bởi vì cậu ta chưa dùng máy tính bao giờ, cho nên không quen dùng bàn phím, thế là ngồi ở trước máy tính dùng hai đầu ngón tay gõ trên bàn phím để trả lời tin nhắn.
“Tôi làm vậy có bị chậm quá không?” Cậu ta hơi lo lắng, quay đầu dò hỏi Lục Thanh Tửu đang cúi đầu ngồi ướp thịt ở cách cậu ta không xa.
“Chậm cũng phải chịu thôi.” Lục Thanh Tửu nói với vẻ không sao cả, “Thích thì mua không thích thì vẫn mua, cậu lấy ít nước tương bỏ vào đây cho tôi với.”
“Được rồi.” Doãn Tầm tung tăng chạy tới.
Chỗ thịt được chia làm thịt ướp tương và thịt khô, tuy nhiên tất cả đều cần phải ướp một thời gian, tiết trời mùa thu đang mát mẻ, thịt không dễ bị hỏng, hơn nữa lại còn thoáng khí, khoảng tầm hơn một tháng là thịt khô tóp lại rồi. Gỗ để xông thịt dùng gỗ cây ăn quả là tốt nhất, như vậy hương vị thịt sau khi xông xong sẽ có cả hương thơm của cây ăn quả. Tuy năm nào thôn Thủy Phủ cũng có người xông thịt, nhưng chỉ nhà nào có điều kiện tương đối khá mới làm được, dù sao thì mấy chục cân thịt đối với gia đình bình thường mà nói cũng coi như là một món chi tiêu không nhỏ.
Đi rót thêm nước tương cho Lục Thanh Tửu xong, Doãn Tầm lại chạy về tiếp tục sự nghiệp gõ bàn phím, đang gõ gõ thì cậu ta đột nhiên nhíu mày nói: “Tiểu Tửu ơi, có người nói nước mọc tóc của chúng ta dùng không tốt, muốn trả hàng.”
Lục Thanh Tửu dừng động tác lại: “Gì cơ?”
Doãn Tầm nói: “Bảo là dùng không hiệu quả, muốn trả hàng.” Cậu ta lùi người ra một chút, để Lục Thanh Tửu thấy được màn hình.
“Ừm, vậy cứ trả thôi.” Lục Thanh Tửu vô tư nói, dù sao cậu cũng không thể chắc chắn liệu mỗi bình nước mọc tóc có phát huy tác dụng hay không, người ta đã nói vô dụng, trả hàng cũng không sao hết.
Doãn Tầm nghe vậy gật đầu, nhấn đồng ý cho người kia trả hàng hoàn tiền.
Lúc ấy Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm chỉ cho rằng chuyện này sẽ qua đi thật nhanh, nhưng ai ngờ chưa tới hai ngày sau, đột nhiên trong tiệm có tới tận ba bốn người nhao nhao đòi trả hàng. Mới đầu Lục Thanh Tửu không để ý lắm, tuy nhiên khi xem địa chỉ của những người này lại phát hiện ra hình như bọn họ đều đến từ cùng một công ty lập trình, hơn nữa toàn làm nghề lập trình viên.
Trong lòng Lục Thanh Tửu nảy sinh một chút nghi ngờ, bởi vì cậu nhớ rõ lần đầu tiên địa chỉ này mua hàng còn đánh giá là hiệu quả rất tốt, chẳng lẽ nước mọc tóc còn tùy người dùng?
Lục Thanh Tửu dò hỏi xem tình huống cụ thể, cách trả lời của người mua như đã được nhất trí trước vậy, bảo là bôi lên đầu xong, nhưng không có một xíu hiệu quả nào, bởi vì Lục Thanh Tửu đã hứa hẹn trả hàng hoàn tiền, cho nên bọn họ muốn đòi quyền lợi của mình.
Lục Thanh Tửu nhìn tên mua hàng của người này, chợt nhớ ra cái gì đó, cậu dùng tên này đi search trên khắp các ứng dụng mạng xã hội, không ngờ thế mà tìm được thật.
Tuy nhiên ở trên mạng xã hội ấy, biểu hiện của người này lại khác hẳn với nội dung lời gã đã nói.
Trên đó là lời khen không ngớt miệng về hiệu quả của nước mọc tóc, còn tặng kèm một tấm ảnh chụp cái đầu đầy tóc đen sì, chủ nhân của tấm ảnh vui sướng tỏ vẻ mình chưa từng dùng nước mọc tóc nào có hiệu quả tốt được như vậy, tuy nhiên giá cả có hơi đắt, trừ cái này ra thì không có bất cứ khuyết điểm nào khác.
Lục Thanh Tửu thấy bức ảnh chụp này thì cười lạnh một tiếng. Nhưng cậu không nói gì hết, vẫn trả hàng hoàn tiền cho người kia như cũ, nhưng bảo thêm rằng nếu bọn họ muốn trả hàng hoàn tiền thì phải gửi hết toàn bộ chai thủy tinh và hộp đóng gói về cho cậu, những người đó cũng đồng ý nhanh chóng.
Tới buổi tối, Lục Thanh Tửu lấy chuyện này ra để buôn dưa lê bán dưa chuột với Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm, thật ra cậu cũng không giận gì lắm, chỉ cảm thấy chuyện này có hơi châm chọc.
“Đúng là quá đáng chết mất.” Doãn Tầm lại nổi giận, “Rõ ràng hiệu quả tốt như vậy, sao cứ phải nói là không có hiệu quả chứ, chẳng phải làm vậy là mất hết uy tín cửa hàng nhà mình sao? Còn đòi cả hoàn tiền nữa chứ —— thật quá đáng.”
Thế mà Lục Thanh Tửu lại khá bình tĩnh: “Hết cách rồi, dù sao chúng ta cũng không thể nhìn thấy gã, gã nói không hiệu quả, chẳng lẽ chúng ta còn đi cãi là gã nói dối được chắc?”
Doãn Tầm nói: “Không được, tôi cực kỳ tức giận rồi.” Cậu ta đã sống một mình ở thôn Thủy Phủ rất lâu rồi, gần như chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài, tất nhiên là cũng rất ít khi tiếp xúc với những mặt xấu xa đáng ghê tởm của con người.
“Đừng tức giận đừng tức giận.” Lục Thanh Tửu nói, “Nếu biết cậu sẽ phản ứng như vậy thì thà tôi không nói chuyện ấy.” Thái độ của Bạch Nguyệt Hồ không khác với thái độ của cậu cho lắm, không có biểu cảm gì cũng không nói gì hết, xem ra là không để ý lắm.
“Nhỡ về sau những người khác cũng bắt chước trò ấy thì sao giờ?” Doãn Tầm nói, “Cửa hàng nhà mình có mở được nữa không chứ?.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không đâu, trên thế giới có người xấu cũng có người tốt, vẫn sẽ có người cảm thấy hiệu quả tốt rồi quảng cáo cho chúng ta thôi, ăn cơm đi, nguội hết bây giờ.”
Doãn Tầm thở phì phò lấp đầy cơm vào miệng mình.
Cơm nước xong, Lục Thanh Tửu đi ra ngoài dạo một vòng cho tiêu cơm, nghĩ nếu ngày mai rảnh thì sẽ lên thị trấn trên mua hai con thỏ về, ướp hết rồi làm thành thịt thỏ khô. Việc ăn thịt thỏ rất phổ biến ở chỗ của bọn họ, thịt thỏ khá là mềm, lại còn ít xương, xào lên ăn còn ngon hơn cả thịt gà. Đương nhiên, cũng có những người không thích ăn thịt thỏ, Lục Thanh Tửu đã từng nghe một nữ đồng nghiệp của mình nói rằng bé thỏ đáng yêu như vậy sao lại có thể ăn nó, lúc ấy Chu Miểu Miểu đang say sưa ăn món thịt thỏ siêu ngon, cực kì không nể mặt đáp lại: Bé gà cũng đáng yêu lắm mà sao cô lại muốn ăn bé gà. Khiến mọi người trên bàn ăn suýt chút nữa thì phun hết đồ trong miệng ra ngoài.
Về tới nhà, Lục Thanh Tửu thấy Doãn Tầm vẫn đang cực kì tức giận, hiển nhiên cậu ngốc này vẫn không vui vì chuyện Lục Thanh Tửu kể lúc buổi tối, Lục Thanh Tửu nhìn cậu ta một cái, không nói gì, quay người vào phòng bếp, tìm trong đó số kẹo mạch nha đã mua từ trước, sau đó bật bếp, bỏ kẹo mạch nha vào trong nồi rồi chỉnh lửa nhỏ, tìm thêm hai chiếc đũa, bỏ vào trong nồi kéo hai sợi kẹo màu vàng kim lên.
Kẹo này ở chỗ bọn họ gọi là kẹo kéo kéo(), là vũ khí lợi hại để dỗ trẻ con, khi còn nhỏ thỉnh thoảng lên trấn trên, bà của Lục Thanh Tửu toàn mua cho cho cậu, kẹo vừa rẻ mà ăn lại ngon, mềm nhụn dính trên cái que gỗ, cắn một miếng còn kéo được ra sợi đường thật dài.
() kẹo kéo kéo
Lục Thanh Tửu cầm hai que kẹo kéo kéo ra ngoài sân, cho Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm mỗi người một cái.
Doãn Tầm nếm vị kẹo rồi nở nụ cười ngốc nghếch, nhưng ngay sau đó lại cả giận nói: “Lục Thanh Tửu, ý của cậu là gì đấy hả, coi tôi như trẻ con mà dỗ chắc?”
Lục Thanh Tửu nói: “Kẹo ngon không?”
Doãn Tầm nói: “Ngon……”
Lục Thanh Tửu nói: “Ăn kẹo xong có vui lên không?”
Doãn Tầm chép chép miệng, trong miệng toàn là vị ngọt thanh của kẹo mạch nha, vị ngọt này không quá ngấy, mà mang theo vị thơm dịu, cảm giác kẹo tan dần trong miệng khá là thú vị, cũng đã giảm bớt đi lửa giận trong lòng cậu ta, vì thế thành thật gật gật đầu: “Vui.”
“Vui rồi thì đi ngủ nha.” Lục Thanh Tửu vỗ vỗ cái đầu xù của cậu ta, “Trễ thế này rồi, đừng quên đánh răng nhen.”
Trong miệng Doãn Tầm vẫn còn kẹo, lúc sau mới chậm rãi rời đi.
Lục Thanh Tửu nhìn bóng dáng cậu ta, nghe Bạch Nguyệt Hồ ngồi sau vẫn luôn không có phản ứng gì nói câu: “Dễ lừa ghê.”
Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn hắn, cười: “Anh thì không dễ lừa chắc?”
Bạch Nguyệt Hồ không nói gì nữa, chậm rãi liếm nước đường dính ở viền môi, đầu lưỡi đỏ tươi của hắn lượn một vòng trên bờ môi nhạt màu, tự dưng lại có vài phần hương sắc, tuy nhiên lời hắn nói ra thì không dịu dàng cho lắm, Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu thật sự không thèm để ý.”
Lục Thanh Tửu vừa nghe đã hiểu, cậu chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Để ý gì cơ?”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy xong thì có biểu cảm cười như không cười, hắn không trả lời vấn đề của Lục Thanh Tửu, mà đứng lên xua xua tay với Lục Thanh Tửu, quay người đi về phòng ngủ. Nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu đi vào phòng để đồ lấy một vài thứ, sau đó đi ra sân sau.
Chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu sợ Doãn Tầm lại lên cơn thế nên không để cậu ta đi xử lý việc bên cửa hàng nữa, mà tự mình mở phần mềm bán hàng ra. Ai ngờ chỉ vừa mới mở ra một phát, mấy người ngày hôm qua đòi trả hàng đã điên cuồng gửi tin nhắn cho Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu nhìn qua một chút, lập tức đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Hóa ra là sau khi bọn họ đóng gói bình thủy tinh đi gửi chuyển phát nhanh, chưa đầy một giờ sau, tóc trên đầu bọn họ liền bắt đầu rụng từng lọn từng lọn xuống, mái tóc vốn đang đen dày chẳng nháy mắt đã trở về trạng thái địa trung hải như trước. Mấy người đó luống cuống gần chết, bắt đầu gửi tin nhắn cho Lục Thanh Tửu dò hỏi chuyện tóc này là như thế nào, sao vừa mọc ra đã rụng hết rồi.
Lục Thanh Tửu vô tội đáp lại: “Cái gì mà mới mọc ra đã rụng hết? Chẳng phải các người nói là không có hiệu quả sao?”
Mấy người kia bị hỏi thế thì nghẹn lời, đúng vậy thật, hôm qua người da mặt dày kêu không có hiệu quả đòi Lục Thanh Tửu trả hàng là bọn họ, hôm nay lại chạy tới bảo tóc rụng hết, không phải đây là tự vả mặt mình sao.
Lục Thanh Tửu nói: “Ngại ghê, tôi không hiểu các anh đang nói gì cho lắm, không phải các anh đã nói là nước mọc tóc không có hiệu quả sao, tôi còn hoàn tiền cho các anh rồi mà.”
Thấy tình thế không ổn, mấy người kia bắt đầu kinh sợ, tuy rằng không biết rốt cuộc tại sao Lục Thanh Tửu lại làm được, nhưng nếu phải trơ mắt nhìn mái tóc đen dày của mình khôi phục về trạng thái cũ, bọn họ thật khó mà chịu nổi, một người da mặt khá mỏng trong số đó trực tiếp thừa nhận sai lầm với Lục Thanh Tửu, nói: “Ông chủ à, thật sự xin lỗi, tôi là bị ma quỷ mê hoặc, thật ra nước mọc tóc của ngài có hiệu quả cực kì tốt, chỉ là chúng tôi thấy đồng kia có hơi đắt……”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy à, cho nên ý của anh là mấy người các anh đều cố ý lừa tôi hoàn tiền?”
“Đúng vậy.” Người nọ thừa nhận, “Thật sự rất rất xin lỗi, tôi sẽ trả lại tiền cho ngài, ngài bán lại cho tôi một chai nước mọc tóc được không?”
Lục Thanh Tửu không thương tiếc từ chối yêu cầu của người này, tuy rằng tính tình cậu tốt thật, nhưng cũng không phải cái loại bị người ta bắt nạt thẳng mặt còn phải tươi cười chào đón người ta, đối mặt với sự ăn năn của khách hàng và thỉnh cầu muốn mua hàng lần nữa, cậu chỉ nói: “Ngại quá, tôi đã xử lý giao dịch hoàn tiền cho anh, nếu muốn mua tiếp xin đợi tháng sau.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khách hàng kia nói: “Nhưng mà nước mọc tóc của cửa hàng các cậu càng ngày càng khó mua…… Lần trước bọn tôi phải vất vả lắm mới săn được……”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi đây chỉ có thể chúc anh may mắn.” Cậu chúc người ta may mắn xong, thuận tay block hết mấy người đó, dù sao tiền cũng hoàn rồi, coi như cậu chưa hề có lần buôn bán này.
Sau khi xử lý xong vụ đó, Lục Thanh Tửu dứt khoát ghim một thông báo lên cửa hàng của mình, nói rằng tiệm nhà mình hỗ trợ hoàn lại tiền, nhưng sau khi hoàn tiền, cửa hàng sẽ không chịu trách nhiệm dịch vụ sau mua nữa, nếu đã được hoàn tiền, vậy sau khi hoàn tiền mà gặp phải tình huống gì, xin đừng tìm tới chủ tiệm, hơn nữa một khi phát hiện bạn có ý định lừa tiền hoàn lại, chủ tiệm sẽ tặng bạn một vé ra thẳng chuồng gà.
Ghim thông báo xong, Lục Thanh Tửu chạy ra kể lại chuyện cho Doãn Tầm đang thay cậu nhào bột trong phòng bếp.
Doãn Tầm biết chuyện xong vui cực kì, nhếch môi cười lộ ra cái răng khểnh đáng yêu: “Thật không đó? Vậy sao cậu lại khiến cho tóc bọn họ rụng sạch được?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tất nhiên là tôi không làm được rồi.”
Doãn Tầm nói: “Vậy ai làm?”
Lục Thanh Tửu nói: “Đương nhiên là người làm cho tóc họ dài ra rồi.”
Doãn Tầm: “Chị nữ quỷ ở sân sau á?”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu.
Đêm qua Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đi xong, cậu theo thường lệ cầm nhang nến đi đưa đồ ăn cho chị nữ quỷ, tuy nhiên bây giờ vòng sáng trên miệng giếng kia đã càng lúc càng lớn, tỏa ra thứ hào quang quả thực có thể dùng hai chữ thiêng liêng để hình dung, theo như Bạch Nguyệt Hồ đã nói, có khi qua một thời gian nữa, chị nữ quỷ biến thành thần thật luôn.
Bình thường lúc đưa nhang nến, Lục Thanh Tửu đều không nói chuyện gì, nhưng tối qua cậu đã nói tỉ mỉ chuyện xảy ra ở cửa hàng cho chị nữ quỷ biết, Lục Thanh Tửu không biết liệu có hiệu quả hay không, chỉ thử xem xem thôi.
Nhưng hiển nhiên, chấp niệm của mình bị khinh nhờn đã khiến chị nữ quỷ cực kì tức giận, ngày hôm sau khiến cho mấy người kia phải trả một cái giá đau đớn.
Lục Thanh Tửu chỉ có thể nói với mấy người kia rằng đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tuy nhiên trải qua chuyện này rồi, cửa hàng “Tiểu Thôn” của Lục Thanh Tửu càng nổi tiếng hơn trên mạng, mọi người đều bảo rằng nước mọc tóc của cửa hàng này thật sự quá là tốt, không những dùng tốt mà đồng thời còn có người cảm thấy hiệu quả tốt đến quá mức cho phép, ngày đầu tiên mới bôi lên, ngày hôm sau tóc đã mọc ra rồi, quả thực là kỳ tích giới y học.
Đương nhiên, cũng có người mang nước này đến những tổ chức chuyên nghiệp để làm xét nghiệm, nhưng kết quả xét nghiệm chỉ cho thấy nước này là nước giếng bình thường, không có một chút thành phần nào khác, tuy không tổn hại gì tới thân thể, nhưng vấn đề ở đây là, sao nước này lại khiến người ta mọc được tóc?
Cư dân mạng mỗi người nói một kiểu, nhưng vẫn không tài nào tìm ra một cách giải thích hợp lý, mà lúc này có cả người liên hệ với Lục Thanh Tửu, bảo rằng muốn bỏ ra một số tiền lớn mua bài thuốc gia truyền làm ra nước mọc tóc ấy của cậu.
Lục Thanh Tửu từ chối tất, cuối cùng dứt khoát đổi thành số điện thoại mới không ai biết, trừ Chu Miểu Miểu và những đồng nghiệp chơi thân ngày trước thì không cho bất cứ ai biết nữa.
Xử lý xong việc bên cửa hàng Taobao, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đi lên núi chặt ít gỗ cây ăn quả. Gỗ bị chặt toàn là gỗ cây quýt, loại gỗ này mà dùng để xông thịt là số dzách.
Lục Thanh Tửu đặt cục đá để chặn cửa, rồi đặt thịt lên trên, cứ như vậy để nó xông lên. Khi xông được dùng lửa trực tiếp, còn phải ném thêm vào bên trong chút vỏ quýt đậu phộng vỏ các thứ linh tinh, như vậy mới khiến thịt càng thơm.
() xông thịt khô
Bạch Nguyệt Hồ chưa bao giờ thấy cách làm này, đứng ở bên cạnh có chút tò mò: “Ăn thế có ngon không?”
“Hơi bị ngon đấy nhé.” Lục Thanh Tửu nói, “Xào thịt khô, chưng thịt khô làm thế nào cũng ngon hết, để hầm canh cũng ngon nữa luôn……”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy, đôi mắt ánh lên sự chờ mong.
“Chết rồi hình như tôi quên làm lạp xưởng nữa.” Lục Thanh Tửu đang xông thịt khô thì đột nhiên nhớ ra vụ này, “Không biết còn kịp không.”
“Chắc là kịp đó.” Doãn Tầm nói, “Trận tuyết đầu mùa còn chưa rơi mà.”
“Tuyết rơi là muộn rồi.” Lục Thanh Tửu nhìn thời tiết, tuy vẫn là mùa thu, nhưng bọn cậu đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, vì thế Lục Thanh Tửu còn cố ý chuẩn bị cho nhóm Tiểu Hắc Tiểu Hoa thật nhiều rơm rạ và bếp lò ấm áp để sống qua mùa đông, nhóc hồ ly vốn đã có bộ lông có thể cản giá rét trời đông, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn lo nó không đủ giữ ấm cho vị khách quý bé nhỏ kia, rơi vào đường cùng, Lục Thanh Tửu đành phải tìm hai bộ quần áo cũ, tùy tiện sửa lại một chút, làm cho nhóc hồ ly vài món đồ giữ ấm.
“Ngày mai chúng ta đi mua ruột khô (làm vỏ lạp xưởng) và thịt luôn nhé.” Doãn Tầm rất thích lạp xưởng, lại còn thích mấy loại ngọt, thấy Lục Thanh Tửu có ý muốn làm lạp xưởng thì nhanh mồm cổ động, “Chắc chắn sẽ kịp mà.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lục Thanh Tửu thấy cậu ta muốn ăn như vậy, liền gật đầu đồng ý.
Lúc ngồi xông thịt, Lục Thanh Tửu còn ném mấy củ khoai lang vào đống lửa, khoai lang đó là khoai lang đỏ, Bạch Nguyệt Hồ tự trồng ra, hương vị vừa ngọt vừa dẻo, ăn ngon gần chết, bình thường lúc nấu cơm thì sẽ đặt vài củ khoai lang vào chung, đến khi ăn cơm sẽ lẫn cả thêm vị ngọt ngào của sợi khoai lang đỏ.
Khoai lang đỏ nướng lên ăn cũng rất ngon, sau khi lột lớp vỏ bên ngoài ra thì phần bên trong vẫn còn hấp hơi, Doãn Tầm vừa nói vừa nhét vào trong miệng, cuối cùng cái miệng đen sì luôn.
Bạch Nguyệt Hồ ăn thứ như này mà còn giữ được vẻ ưu nhã, nhưng khóe miệng vẫn bị dính một ít than đen.
Lục Thanh Tửu nhìn bộ dáng hai người ăn khoai lang đỏ, không khỏi cong khóe mắt lên, cậu có cảm giác như được quay về tuổi thơ, thứ cảm giác này tuyệt vời vô cùng, cứ như thời gian chảy ngược vậy, vừa quay đầu lại là có thể thấy một cụ già đứng ở cửa, nở nụ cười hiền từ với cậu.
“Lục Thanh Tửu, cậu đang cười cái gì đấy?” Doãn Tầm hỏi cậu.
“Tôi á? Tôi cười gì đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Làm sao vậy?”
“Cậu không cười ấy hả?” Doãn Tầm nghi ngờ nhìn Lục Thanh Tửu, “Vậy tại sao cậu lại dùng ánh mắt như nhìn con trai để nhìn tôi?”
Lục Thanh Tửu vô tội nói: “Có à?”
Doãn Tầm: “Có!”
Lục Thanh Tửu khoanh tay: “Vậy được rồi, tôi đành miễn cưỡng nhận đứa con trai là cậu cũng được.”
Doãn Tầm cả giận nói: “Tôi coi cậu là bạn, cậu lại muốn làm ba tôi?!”
Lục Thanh Tửu nhịn không được cười ha hả.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---