Nông Trường Ảo Tưởng

chương 52: cọ cơm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Do tôi quá nóng mà thôi!” Đối mặt với sự chỉ trích mạnh mẽ của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu lại có thể cảm thấy chột dạ một cách kỳ tích, theo lý thuyết vốn dĩ việc này đặt ở xã hội loài người chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu tại sao khi bị Bạch Nguyệt Hồ hỏi như thế này lại cứ y như rằng cậu đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ vậy, không thể không giải thích một phen cho hồ ly tinh nhà mình hiểu, “Thật đó, lúc nãy tôi mặc áo lông đến đây, thời tiết ở đây lại nóng như vậy, nếu tôi mà còn cố mặc nữa thì sẽ bị bệnh luôn đó.”

Bạch Nguyệt Hồ quay đầu căm tức nhìn Cửu Phụng: “Cô lén mang cậu ấy đến đây làm gì? Muốn nhân cơ hội ăn cậu ấy luôn sao?”

Cửu Phụng trợn tròn đôi mắt quyến rũ, nói: “Không có đâu nha, cậu ta nhỏ như vậy, còn chưa đủ nhét kẽ răng tôi nữa là, tôi chỉ muốn nếm thử thức ăn ngày thường anh ăn thôi à……”

Bạch Nguyệt Hồ bình tĩnh nói: “Ngày thường tôi ăn uống rất đơn giản.”

“Đơn giản cái rắm ý!” Cửu Phụng bị Bạch Nguyệt Hồ chọc giận thì lại dậm chân, thô tục buột miệng thốt ra, “Thiếu Hạo đã nói với tôi rồi, ngày đó anh ta thấy anh ăn mấy trăm cái bánh bao ở tiệm bánh bao, còn là do Lục Thanh Tửu mời nữa chứ! Mấy trăm cái bánh bao lận đó……phải cần đến bao nhiêu tiền chứ, anh có thể mua nổi sao?”

Tuy rằng biểu cảm của Bạch Nguyệt Hồ vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng lại kỳ tích nữa rồi, Lục Thanh Tửu vậy mà có thể thấy được một sự chột dạ ở trong ánh mắt của hắn, hắn phản bác nói: “Cái đó là tôi dùng sức lao động để đổi lấy đấy nhá.”

Cửu Phụng nói: ‘’Lao động gì mà có thể đổi mấy trăm cái bánh bao hả? Nói đi, tôi cũng muốn làm!”

Đối với việc Cửu Phượng tự mình tiến cử, Bạch Nguyệt Hồ tỏ thái độ ghét bỏ: “Trong nhà không thiếu người, hơn nữa, cô còn có tận chín cái mồm.”

Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn có chút muốn tìm đường lui, cậu không nghĩ tới sẽ có một ngày Bạch Nguyệt Hồ lại ghét bỏ lượng cơm của người khác như thế này.

Cửu Phượng nghe vậy thì gào khóc, nói tuy rằng mình có chín cái mồm, nhưng chưa chắc mình sẽ ăn nhiều bằng Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ vô duyên vô cớ lại bôi đen danh dự người khác như vậy, cô ta nhất định phải đòi Bạch Nguyệt Hồ cho một lời giải thích. Thế là chín cái đầu đồng thời phát ra tiếng, quả thực cứ như là một vạn con vịt thi nhau kêu cạp cạp, khiến người ta đau cả đầu.

Lục Thanh Tửu ngồi ở bên cạnh nhìn Cửu Phượng và Bạch Nguyệt Hồ cãi nhau, cậu cảm thấy bản thân sắp bị ánh nắng mặt trời chiếu đến khô héo luôn rồi, cho nên cậu yên lặng đi tới bờ biển, sau đó kéo ống quần lên, muốn ngâm chân vào nước biển cho mát một chút. Ai ngờ khi cậu vừa mới cong lưng thì đã cảm giác được một trận gió thổi qua bên cạnh mình, vốn dĩ Bạch Nguyệt Hồ đang bay ở giữa bầu trời nháy mắt đã di chuyển tới bên cạnh Lục Thanh Tửu rồi thoắt một cái bắt lấy tay của Lục Thanh Tửu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Thanh Tửu, cậu muốn làm gì đó? Áo còn chưa đủ, bây giờ cậu còn muốn cởi luôn cả quần sao?”

Lục Thanh Tửu tuyệt vọng trả lời: “……Tôi chỉ xắn ống quần lên thôi mà.”

Bạch Nguyệt Hồ và Cửu Phụng trăm miệng một lời: “Không được!”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy làm sao giờ, tôi bị nóng đến sắp chết luôn rồi này.

Bạch Nguyệt Hồ vung tay lên, trên đỉnh đầu bọn họ liền xuất hiện một đám mây màu đen, che khuất ánh sáng mặt trời chói mắt. Bờ biển chỉ cần có một nơi râm mát, gió biển thổi qua thì sẽ lập tức mát mẻ ngay. Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói: “Hai người cãi nhau xong chưa?”

“Đi, cùng tôi trở về.” Không muốn lãng phí thời gian với Cửu Phụng nữa, Bạch Nguyệt Hồ bắt lấy tay Lục Thanh Tửu dẫn cậu về.

“Khoan, khoan!” Cửu Phụng hét lên, cô ta nói, “Anh cứ như vậy dẫn cậu ta đi sao, rắn còn chưa làm đâu! Tôi vất vả lắm mới kiếm bắt được con rắn này đấy! Nếu anh mà dẫn cậu ta đi như vậy thì tôi sẽ không để yên đâu đấy!”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không để yên thì có làm gì tôi?”

Cửu Phụng nói: “Thì kiếm cơ hội bắt cậu ta lại chứ sao.” Cô ta vừa nói vừa kiêu ngạo nâng cái đầu của mình lên, “Chẳng lẽ anh có thể cột được cậu ta lên trên lưng quần của mình sao?”

Bạch Nguyệt Hồ cúi đầu nhìn quần của mình, tiếc nuối phát hiện trên quần của mình không có đai lưng.

Lục Thanh Tửu bị động tác Bạch Nguyệt Hồ làm trong lòng run sợ, cậu luôn có loại cảm giác, nếu Bạch Nguyệt Hồ thật sự muốn đem cậu cột ở trên lưng quần thì thế nào cũng có cách, cho nên vội vàng khuyên bảo: “Tới cũng tới rồi, chúng ta làm cho cô ấy ăn xong đi rồi hẳn trở về.”

“Rắn lớn như vậy, cậu nhỏ như thế, làm thế nào được?” Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày nhìn cơ thể nhỏ bé của Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi không được nhưng hai người làm được mà, chuyện canh lửa thì cứ để tôi làm cho, có lẽ cũng không chênh lệch gì nhiều đâu.” —— dù sao thì ngày thường hai người này cũng thường ăn thịt sống mà.

Tiếng khóc của bà chị Cửu Phụng đứng ở bên cạnh cứ vang lên hết cơn này đến cơn khác, cũng không biết có phải là do Bạch Nguyệt Hồ bị nghe đến phiền, hay là lo lắng Cửu Phụng lại tiếp tục bắt cóc Lục Thanh Tửu như thế này nữa, cuối cùng hắn vẫn đồng ý đề nghị của Lục Thanh Tửu, trước tiên quyết định giúp Cửu Phụng xử lý cho xong con rắn to tổ bố này.

“Anh về nhà giúp tôi lấy hương liệu đến đây nha.” Nếu đã quyết định làm, Lục Thanh Tửu muốn cố hết sức làm món ăn ngon một chút, cậu dặn Bạch Nguyệt Hồ, “Lấy cái bao đặt ở bên trong hầm ấy, đừng lấy trong nhà bếp.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”

Cũng may là trước mùa đông, Lục Thanh Tửu đã dự trữ rất nhiều hương liệu, bây giờ có xài một chút chắc cũng không sao. Bạch Nguyệt Hồ đi lấy hương liệu, Lục Thanh Tửu bảo Cửu Phụng xử lý rắn lớn một chút. Con rắn này mới vừa chết không lâu, da trên cơ thể còn tỏa ra khí nóng, bởi vì đầu nó đã bị Cửu Phụng đập nát nhừ, Lục Thanh Tửu cũng không thể nhìn ra được nó là loài thú lạ nào. Cơ mà loài nào cũng được, dù sao cuối cùng cũng bị ăn vào bụng, Lục Thanh Tửu bảo Cửu Phụng lột da rắn lớn ra, sau đó thì lấy nội tạng ra ném ở một bên, rồi bảo cô ta rạch mấy đường ở trên người của con rắn lớn, như vậy khi nướng sẽ thấm gia vị khiến món ăn ngon hơn.

Bởi vì nếu sử dụng muối ở trong nhà thì sẽ không đủ dùng, cho nên Lục Thanh Tửu suy nghĩ rồi bảo Cửu Phụng mang con rắn ngâm vào trong nước biển một chút, cách này cũng coi như đã dính được một chút vị muối, chờ đến khi bọn họ sắp làm xong, Bạch Nguyệt Hồ cũng đã trở lại. Lục Thanh Tửu kêu bọn họ rải hương liệu lên trên cơ thể con rắn, một bước cuối cùng chính là dùng lửa nướng lên.

Vốn dĩ Lục Thanh Tửu còn đang nghĩ rắn này sẽ phải nướng trong bao lâu, lúc này lại thấy Cửu Phụng bắt lấy con rắn rồi giương cánh bay đến giữa bầu trời, chín cái miệng cùng mở rồi phun chín ngọn lửa màu đỏ xinh đẹp ra.

Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn, dặn cô ta nhớ trở con rắn lại, đừng có nướng khét đấy.

Suy cho cùng cũng không phải là sinh vật bình thường gì cho cam, tuy rằng cách thức xử lý thịt rắn vô cùng thô sơ, nhưng khi trải qua lửa nướng như vậy, mùi hương từ thịt rắn lan tỏa ra trong không khí. Thịt rắn này vô cùng nhiều mỡ, khi nướng ở trên lửa mà mỡ cứ như mưa rơi tí ta tí tách xuống mặt đất, khi nhìn thấy khiến cho người ta cũng không dám cử động dù chỉ một chút.

Từ lúc Cửu Phụng dùng lửa nướng, tầm khoảng mấy chục phút thì thịt rắn đã chín toàn bộ.

Cửu Phụng nói: “Bạch Nguyệt Hồ, anh có muốn ăn thịt rắn hay không?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cô nói xem?”

Cửu Phụng vô cùng hiểu tính cách bảo vệ thức ăn của Bạch Nguyệt Hồ, nếu thật sự cô ta độc chiếm ăn thịt con rắn này một mình, nói không chừng chưa đến mấy ngày Bạch Nguyệt Hồ đã trực tiếp nhai luôn mình rồi. Thế giới của phi nhân loại không có pháp luật bảo vệ kẻ yếu, Bạch Nguyệt Hồ mà ăn cô ta thì cũng không khác gì ăn một con gà là mấy.

Vì thế tuy rằng không cam lòng, nhưng Cửu Phụng vẫn chặt đứt con rắn thành hai nửa, rất là không cam lòng mà đưa cho Bạch Nguyệt Hồ một nửa.

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ đã lấy được thịt rắn, cũng giống như ngày thường vô cùng tự nhiên mà chia cho Lục Thanh Tửu một nửa, lại không biết khi Cửu Phụng thấy một màn như vậy thì tròng mắt mém chút xíu nữa đã rơi tọt xuống đất. Có phải cô ta đã gặp quỷ rồi không? Bạch Nguyệt Hồ vậy mà lại có thể chia thức ăn cho người khác? Người tên Lục Thanh Tửu này rốt cuộc có phép thần thông gì mà có dạy được Bạch Nguyệt Hồ ngoan đến như thế này……

Cửu Phụng mang tâm trạng nghi ngờ cắn xuống một miếng thịt rắn trước mắt, vừa cắn một miếng, mọi nghi ngờ vừa rồi nháy mắt đều được giải thích hoàn mỹ.

“Má ơi, ngon….ngon quá đi, sao thịt rắn này lại ngon như vậy.” Cửu Phụng xúc động khóc ra, cô ta ăn loại rắn này hơn một ngàn năm, cũng từng ăn thử vị tự mình nướng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn được mùi vị ngon như thế này, chất thịt con rắn vốn dĩ đã rất ngon, dưới sự chỉ dẫn của Lục Thanh Tửu, cô ta nướng con rắn đến cháy xém, đặc biệt là phần da bên ngoài đã thấm nước muối biển, khi nhai có cảm giác giòn giòn ở trong miệng, trời ơi, thơm muốn chết.

Lục Thanh Tửu bị phản ứng làm quá này của Cửu Phụng khiến cho hoảng sợ, cậu suy nghĩ, cảm thấy rất có thể Cửu Phụng này là bạn của Bạch Nguyệt Hồ cho nên mới nể mặt mình như vậy. Cậu đã nếm thử thịt rắn rồi, bởi vì cách làm tương đối thô sơ, cho nên đương nhiên còn có chút không đủ, kiểu như bên trong còn có một số chỗ chưa ngon, cơ mà mùi vị của con rắn này vốn dĩ cũng không tệ, dùng để hầm canh sẽ càng thích hợp hơn……

Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ đang ăn ngon lành bên cạnh, nói: “Ngon không?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Ngon.”

Lục Thanh Tửu nói: “Hay là mang một miếng về hầm canh gà đi, anh thấy sao?”

Ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ sáng rực lên, nói: “Hầm canh gà?”

Lục Thanh Tửu nói: “Mùi vị của thịt rắn này giống như thịt gà vậy, khi còn nhỏ bà ngoại đã làm cho tôi ăn thử.” Khi đó cậu cũng không chú ý nhiều như vậy, trong thôn có một loài rắn tên là rắn hoa, số lượng của chúng rất nhiều nhưng không hề có nọc độc, đặc biệt là khi tới mùa hè, có đôi khi ở trong sân đều có thể nhìn thấy được chúng. Bà ngoại cậu không sợ loài bò sát này một chút nào, sau khi bắt bỏ vào hầm cùng với gà mấy tiếng, rồi lại bỏ thêm chút mộc nhĩ nấm linh tinh ăn kèm, thật sự là thơm vô cùng. Nhưng mà, sau khi Lục Thanh Tửu trưởng thành rất ít ăn rắn, có muốn ăn cũng phải nuôi, dù sao vào thời buổi này mấy con động vật hoang dã cũng không có cuộc sống tốt gì cho lắm, có thể sống được một con thì đỡ một con. Về phần con chim quý hiếm chỉ tồn tại trong thần thoại đang ở trước mặt này …… Làm một người thường như Lục Thanh Tửu, chỉ có thể khen thưởng một câu thật là thơm.

“Rắn hầm sao? Tôi còn chưa từng ăn đâu…… Ngon không, Ngon không, ngon dữ không?” Cửu Phụng sáp lại gần, chín đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhìn Lục Thanh Tửu.

Bạch Nguyệt Hồ máu lạnh vô tình: “Hỏi cái gì mà hỏi, dù cho ngon cũng không có cho cô ăn đâu.”

Cửu Phụng: “Huhuhu.”

Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười.

Ăn thịt rắn một lát, Lục Thanh Tửu cảm thấy đã ăn no vừa đủ, Bạch Nguyệt Hồ thì lại ăn con rắn đến chỉ còn lại xương trắng mới dừng lại. Có lẽ do sợ hãi cách ăn của mình sẽ dọa Lục Thanh Tửu, cho nên khi hắn ăn rắn dứt khoát dùng sương đen bao phủ cơ thể của mình lại, Lục Thanh Tửu chỉ có thể ở trước mặt sương đen nghe được tiếng thịt bị cắn xé.

Cửu Phụng thì ngay cả xương cũng không buông tha, sau khi ăn xong thì dùng ánh mắt trông mong nhìn Lục Thanh Tửu, nếu không phải cô ta trưởng thành còn có cơ thể cực lớn cùng tám cái đầu, Lục Thanh Tửu có lẽ thật sự đúng là sẽ bị cô ta nhìn chằm chằm đến mềm lòng.

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ ăn xong, hắn chả thèm để ý đến Cửu Phượng bị tổn thương đang khóc thút thít, mà cứ vậy mà nắm lấy tay Lục Thanh Tửu trở về nhà.

Trước khi Lục Thanh Tửu về nhà cũng không quên mặc vào áo lông vũ của chính mình, để đến lúc đó đỡ phải bị lạnh đến ngu người.

“Cậu về rồi, Thanh Tửu, cậu không sao chứ?” Doãn Tầm ở trong sân chờ tin tức, khi thấy Lục Thanh Tửu toàn vẹn không tổn hao gì trở về thì nhẹ nhàng thở ra, cậu ta vội vàng đi đến đón, dò hỏi Lục Thanh Tửu có gặp phải chuyện gì hay không.

Lục Thanh Tửu sợ Doãn Tầm lo lắng nên kể lại chuyện của Cửu Phụng cho cậu ta nghe. Sau khi nghe xong, biểu cảm Doãn Tầm trở nên vặn vẹo: “Cho nên chẳng những cậu không có chuyện gì mà còn ở lại ăn một bữa tiệc lớn hả?”

“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Không phải Bạch Nguyệt Hồ đã trở về một chuyến rồi sao?”

Doãn Tầm đau lòng phẫn nộ nói: “Lúc anh ta trở về lại mang theo cái bản mặt cứ như bị người ta cướp vợ vậy, tôi còn cho rằng đã có chuyện lớn xảy ra nên không dám mở miệng hỏi một câu, hơn nữa anh ta vừa cầm đồ ở trong nhà xong là liền đi luôn rồi……”

Lục Thanh Tửu nhịn không được nở nụ cười, cậu nói: “Được rồi, tôi không phải đã trở lại rồi sao, đừng lo lắng.”

Doãn Tầm thở dài: “Vậy thịt con rắn đó có ngon không?”

“Thịt còn rất thơm.” Lục Thanh Tửu nói, “Có điều hơi lớn, làm có chút không ngon, chờ có cơ hội……”

Lời cậu còn chưa nói xong, pho tượng Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện thì chen vô nói một câu: “Buổi tối ăn rắn đi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Hả?”

Bạch Nguyệt Hồ móc từ trong lòng ngực mình ra một con rắn khổng lồ phiên bản thu nhỏ: “Ăn cái này.”

Lục Thanh Tửu: “Anh bắt được ở đâu vậy?”

Bạch Nguyệt Hồ thành thật nói: “Vừa rồi khi đi ngang qua ổ rắn khổng lồ, tôi thấy được con rắn nhỏ này.”

Lục Thanh Tửu: “……” Anh cũng điêu luyện quá rồi.

Con rắn này đã ngủm củ tỏi, cái đầu còn bị Bạch Nguyệt Hồ lưu loát vặn xuống, bên này thời tiết lạnh, máu rắn kết thành băng, nếu buổi tối quyết định ăn canh rắn, vậy thì Lục Thanh Tửu kêu Bạch Nguyệt Hồ nhanh chóng lột da rắn lột ra trước, sau đó lại giết thêm một con gà rồi cùng nhau bỏ vào trong nồi hầm.

Loại canh này cũng không cần bỏ vào gia vị gì, mùi vị của rắn và gà vốn dĩ cũng đã rất tươi ngon, hơn nữa rắn này cũng không có xương cốt gì, chất thịt còn đặc biệt ngon nữa.

Doãn Tầm hồn bay phách lạc nhìn Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh giết gà, cậu ta lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ đã trải qua một trận đại chiến chấn động lòng người, dùng hết sức lực cuối cùng để cứu cậu thoát khỏi tay của con quái vật chín đầu đáng sợ kia, sau khi cứu cậu ra anh ta còn bị trọng thương nghiêm trọng……”

Lục Thanh Tửu: “Cuối cùng thì sao?”

Doãn Tầm nói: “Cuối cùng cậu đào cái hố chôn cất anh ta rồi trở lại thôn Thủy Phủ mai danh ẩn tích, quyết định sau này sẽ báo thù rửa hận cho anh ta.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu cảm thấy mối thù này báo được không?”

Doãn Tầm nhớ lại con yêu quái hình chim siêu to khổng lồ kia, thành thật lắc đầu: “Tôi cảm thấy chắc là không được.”

“Vậy mới nói.” Lục Thanh Tửu nói, “Này, Nguyệt Hồ, máu đó phải rửa sạch sẽ, nếu không thịt sẽ có mùi tanh đó.”

Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng, tiếp tục giết gà.

Doãn Tầm thở dài, nói cuộc sống của cậu ta xem ra là không thể biến thành tiểu thuyết võ hiệp được rồi, cậu ta muốn giống như tiểu đương gia Thạch Phá Thiên() nổi tiếng trong dòng tiểu thuyết Trung Hoa xưa cơ ……

()Thạch Phá Thiên (石 破 天, Shi Potian) là nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết Hiệp khách hành của nhà văn Trung Quốc Kim Dung

Lục Thanh Tửu nói: “Nếu cậu rảnh như vậy thì đi cho heo ăn đi.”

Doãn Tầm: “…… Ò.”

Doãn Tầm trở về cuộc sống nông thôn, đi đến chuồng heo cho heo ăn. Lục Thanh Tửu mặc áo lông vũ ngồi xổm trên nền tuyết lột tỏi, chóp mũi bị đông lạnh đến ửng hồng, bên kia Bạch Nguyệt Hồ đã giết gà xong, hắn đang nhíu mày vặt lông gà, Lục Thanh Tửu kêu hắn dùng nước ấm trụng sơ một lần, làm như vậy sẽ dễ nhổ lông gà hơn. Vốn dĩ những việc này đều nên để Lục Thanh Tửu làm, nhưng thời tiết quá lạnh, Lục Thanh Tửu không dám dính nước lạnh, cậu sợ bị bệnh thêm lần nữa, cho nên đều để Bạch Nguyệt Hồ làm hết tất cả.

Xử lý gà và rắn xong thì đơn giản chặt thành từng khúc, chần qua một lần rồi bỏ vào nồi hầm nấu lên, trong phòng rất nhanh tràn ngập mùi đồ ăn bay lên, toàn bộ căn nhà đều ấm áp.

Lục Thanh Tửu làm món tôm hấp tỏi, tuy rằng tôm đã được đông lạnh trước đó, không còn tươi nữa, nhưng đối với Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm luôn rất thích hải sản mà nói thì cũng coi như là một món ăn chờ mong.

()Tôm hấp tỏi:

Xem cơm chiều đã làm gần xong, Lục Thanh Tửu đốt nóng giường đất, tính đi lên giường đất ngồi cho cơ thể ấm áp lại, ai biết cậu mới vừa nhét than vào thì đã nghe thấy Doãn Tầm đang canh lửa trong phòng bếp phát ra như heo bị giết mà tru lên: “Trời moá!! Cái gì vầy nè!!”

Lục Thanh Tửu nghe vậy vội vàng chạy qua: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Doãn Tầm hoảng sợ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Lục Thanh Tửu đi tới chỗ Doãn Tầm chỉ nhìn qua, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên kính thủy tinh phòng bếp nhà bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt bằng hơi nước, sở dĩ có gương mặt này chắc hẳn là đã có người nào đó dán cái mặt của mình lên trên mặt kính rất lâu, hơi nóng trên da thịt bốc lên để lại dấu vết trên kính.

“Có một cô gái!” Doãn Tầm nói, “Tóc dài, trông rất xinh đẹp……”

Lục Thanh Tửu vừa nghe Doãn Tầm miêu tả thì liền đoán được thân phận người tới, cậu bất đắc dĩ đi tới cửa rồi đứng ở ngoài kêu hai tiếng: “Cửu Phụng, Cửu Phụng?”

Trời bên ngoài đã tối rồi, bởi vì không có ánh trăng, trên nền tuyết lại một mảnh đen nhánh không nhìn thấy được cái gì cả, Lục Thanh Tửu kêu hai tiếng thì liền thấy cửa sân xuất hiện một thân hình đang lén lút: “Ôi trời ơi, đúng lúc ghê ha.” Quả nhiên là Cửu Phụng.

Chỉ là khác với lúc chiều, cô ta đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, mặc váy dài đơn giản, dáng người lại có mấy phần quyến rũ, mái tóc dài màu đỏ rối tung cột đại ở sau đầu, hoàn toàn là một dáng vẻ của chị đại. Chỉ là so với khí chất của cô ta, động tác cô ta lại hoàn toàn không giống chị đại một chút nào, cô ta dựa trên vách tường cửa sân, dáo dác lấm la lấm lét nhìn vào bên trong thăm dò: “Buổi tối rồi nhỉ? Ăn cơm chưa?”

Lục Thanh Tửu nói: “Vẫn chưa ăn đâu……Cô muốn vào trong không?”

Cửu Phượng nói: “Được hông, được hông?”

Lục Thanh Tửu nói: “Cô đợi chút, tôi đi hỏi Bạch Nguyệt Hồ một chút.”

Bạch Nguyệt Hồ hiển nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, Lục Thanh Tửu đi vào hắn liền đen mặt, thẳng thắng mà mắng Cửu Phụng vô liêm sỉ. Lục Thanh Tửu nhịn không được nở nụ cười, nói thật, cậu cảm thấy những bạn phi nhân loại này thật ra đều rất đáng yêu, không có ý gì xấu cả, chấp niệm duy nhất chính là được ăn ngon. Để một mình cô gái này ở trong sân, Lục Thanh Tửu vẫn cảm thấy không qúa lịch sự, cuối cùng vẫn thuyết phục Bạch Nguyệt Hồ đồng ý cho Cửu Phụng vào nhà.

Có điều trước khi vào nhà, Bạch Nguyệt Hồ giao hẹn ba điều với Cửu Phụng, chính là cơm chỉ có thể do hắn múc cho, bất kể nhiều hay ít đều phải ăn, không thể tự chính mình gắp đồ ăn.

Cửu Phụng biết Bạch Nguyệt Hồ đã nhượng bộ lắm rồi, cho nên cũng không biểu đạt bất mãn cái gì, vô cùng phấn khởi vào trong nhà.

Doãn Tầm thấy Cửu Phụng thì đôi mắt đều nhìn thẳng, cả đời này cậu ta chưa từng gặp được cô gái nào đẹp như vậy, cậu ta lén nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Tửu: “Cô gái này có quen biết với cậu sao? Trông đẹp thiệt luôn á.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Biểu cảm Lục Thanh Tửu vi diệu: “Không phải cậu đã từng gặp cô ấy rồi sao?”

Doãn Tầm: “……” Cậu ta nhớ lại một chút, rốt cuộc cũng hiểu ý trong câu nói của Lục Thanh Tửu, biểu cảm nháy mắt vặn vẹo, “Hả?? Cô ta chính là con chim lớn kia sao?!”

“Nó đó.” Lục Thanh Tửu nói, “Sao nào, có ý với cô ấy hả?”

Doãn Tầm chảy xuống nước mắt bi thương, tỏ vẻ chính mình không có phúc tiêu thụ nổi đâu, cậu ta từng gặp hai người đẹp nhất, cả hai đều xem cậu ta như đồ ăn vặt, có bỏ vào cũng chẳng buồn nhét được kẽ răng.

Tới thời gian cơm tối hạnh phúc, Cửu Phụng được như ý muốn ngồi trên bàn ăn, chỉ là chỉ cho cô ta một chén cơm, Bạch Nguyệt Hồ nói cô ta không có tư cách gắp đồ ăn.

Con rắn đã cẩn thận hầm qua so với thịt rắn nướng hương vị thô ráp quả nhiên có khác biệt rất lớn, con rắn trước mặt vẫn còn tươi ngon, không có mỡ, hoàn toàn không cần cắn. Đặc biệt là nồi canh này, khi vào đông quả thực là an ủi tốt nhất đối với con người, Lục Thanh Tửu rải hành thái mỏng ở mặt trên, một hơi uống vào ba chén, trên chóp mũi đều toát ra mồ hôi hơi mỏng.

Cửu Phụng vội vàng ăn xong đồ ăn trước mặt, sau khi ăn xong còn dùng ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm chén canh lớn, nhìn chằm chằm đại khái khoảng vài phút, Bạch Nguyệt Hồ chợt mở miệng, hắn nói: “Cô ăn no rồi à?”

Cửu Phượng nói: “Chưa nữa, tôi còn chưa ăn no.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “À, thì ra là no rồi.”

Cửu Phụng mở to hai mắt nhìn: “Tôi nói tôi còn chưa no mà……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cô no rồi thì đi rửa chén đi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hai người đối thoại ông nói gà bà nói vịt khiến Lục Thanh Tửu nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, Cửu Phụng thấy thế liền bắt đầu gào lên một tiếng, chiếc vòng trên cổ lúc đầu Lục Thanh Tửu còn tưởng là vòng cổ trang sức cũng bắt đầu phát ra tiếng khóc thút thít đau khổ, Lục Thanh Tửu nhìn kỹ thì mới phát hiện đó hoàn toàn không phải là vòng cổ gì, rõ ràng chính là tám cái đầu còn lại của Cửu Phụng. Hiệu ứng âm thanh của chín cái đầu cùng nhau khóc, khá là ngoạn mục, Doãn Tầm vừa rồi còn cảm khái vẻ đẹp của Cửu Phụng. hiện tại chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm.

“Pặc.” Bạch Nguyệt Hồ phóng chiếc đũa qua, một ánh mắt lạnh như băng lướt qua. Cửu Phụng nháy mắt tắt tiếng, chín cái mồm đồng thời ngậm lại, đứng lên lịch sự mà hỏi phòng bếp ở nơi nào, cô ta đang rất ư là no đến không chịu nổi nữa nên muốn đi rửa chén để tiêu cơm.

Lục Thanh Tửu ở bên cạnh xem thiếu chút nữa nhịn không được phun nước ra ngoài.

“Chỉ biết ức hiếp tôi còn nhỏ tuổi thôi.” Cửu Phượng bị đuổi đi vào phòng bếp lầm bầm, “Hừ, Bạch Nguyệt Hồ, chờ tôi trưởng thành đi!”

Doãn Tầm ở phía sau nhỏ giọng hỏi: “Chờ khi cô trưởng thành sẽ thế nào?”

“Chờ tôi trưởng thành, tôi cũng tìm người như Lục Thanh Tửu cho xem!” Cửu Phượng tỏ vẻ phẫn nộ lên.

Doãn Tầm: “……” Phương hướng nỗ lực của cô có phải xuất hiện lệch lạc gì hay không.

Cửu Phụng quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, nói: “Này, nhóc Sơn Thần, sao cậu sống chung được với Bạch Nguyệt Hồ thế, không sợ ngày nào đó Bạch Nguyệt Hồ nuốt luôn cậu à.” Trong tay cô còn cầm chén rồi nhích lại gần Doãn Tầm ngửi ngửi con người ta, cuối cùng nuốt nước miếng, “Trông cậu……ăn khá ngon nha.”

Doãn Tầm nháy mắt nhảy tới cửa phòng bếp, lùi lại ba bước: “Cô rửa chén đi, tôi có chút việc đi trước.”

Cửu Phụng: “Này? Đừng đi mà, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, sẽ không ăn cậu đâu mà lo.”

Doãn Tầm nghi ngờ nhìn cô.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cửu Phượng nói: “Dù sao cậu cũng ở cùng Bạch Nguyệt Hồ, tôi cũng đâu có xuống tay được……”

Doãn Tầm: “Tạm biệt!”

Cậu ta xám xịt từ phòng bếp ra ngoài, thấy Lục Thanh Tửu ngồi đó đang dụi mặt vào cái đuôi to của Bạch Nguyệt Hồ để tiêu thức ăn, cái đuôi kia đều bọc cả người Lục Thanh Tửu lên, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Lục Thanh Tửu nói: “Sao rồi? Tình yêu của cậu đã kết thúc rồi sao?”

Doãn Tầm: “Còn chưa có bắt đầu, cũng đã kết thúc.”

Lục Thanh Tửu thở dài một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Đừng có buồn, cậu còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội mà.”

Doãn Tầm giả khóc: “Tại sao điều mà bọn họ thích ở tôi đều là cơ thể của tôi chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh giội nước lã: “Có thể là bởi vì linh hồn cậu ăn không ngon.”

Doãn Tầm: “……”

Lục Thanh Tửu cười ha ha, cậu lấy mặt cọ cọ đuôi lớn của Bạch Nguyệt Hồ, cơn buồn ngủ dần dần hiện lên, cái đuôi này có cảm xúc thoải mái hơn gối đầu rất nhiều, mềm mại ấm áp, là thứ vượt qua trời đông giá rét rất tốt.

Lục Thanh Tửu cứ như vậy ngủ mà rồi, trong phòng cũng yên tĩnh lại.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cửu Phụng rửa chén xong rồi đi từ trong phòng bếp ra ngoài, lúc này thấy Lục Thanh Tửu đang ở trên giường cùng với cái đuôi lớn thì ngây người một lát, cô ta đang định hỏi cái gì đó lại nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ ra dấu im lặng, sau đó chỉ chỉ cửa ý bảo cô ta đi đi, ngay sau đó tiếp tục nhìn về phía Lục Thanh Tửu đang ngủ.

Cửu Phụng thấy thế liền lộ ra vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Bạch Nguyệt Hồ lộ ra biểu cảm dịu dàng như thế, nghĩ đến hành động ban ngày khi Bạch Nguyệt Hồ chia đồ ăn cho Lục Thanh Tửu, cô ta cảm thấy bản thân dường như…… đã hiểu ra cái gì đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio