Tuy rằng ngay từ đầu Lục Thanh Tửu đã biết chắc chắn việc này sẽ có chút chênh lệch với suy đoán của bọn họ, nhưng sau khi biết chân tướng vẫn không nhịn được mà tức giận. Đứa bé còn quá nhỏ, bị bắt nạt cũng không thể biểu đạt ra cho thật rõ ràng, có đôi khi phụ huynh sơ ý rồi xem nhẹ, chờ đến lúc phát hiện ra thì tất cả đã quá muộn. Lục Thanh Tửu hỏi thêm Nhạc Nhạc một ít vấn đề, ví dụ như rốt cuộc có những ai đã châm cậu bé, những bạn nhỏ khác có bị châm hay không.
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Lục Thanh Tửu, nói tất cả những người châm cậu bé đã bị Tiểu Kiêu tiễn vào bệnh viện, không có bạn nhỏ nào khác phải chịu phạt, hình như tất cả mọi chuyện đều nhằm vào một mình Nhạc Nhạc.
Việc này khiến Lục Thanh Tửu cảm thấy hơi kỳ quái, trong tình huống bình thường, nếu nhà trẻ xuất hiện vấn đề như vậy, thông thường đều sẽ có rất nhiều bạn học nhỏ là người bị hại. Bởi vì thủ đoạn của giáo viên là châm kim vào những đứa bé không nghe lời để trừng phạt, nhưng ở đây, Nhạc Nhạc lại là bé duy nhất phải chịu trừng phạt, chẳng lẽ là do thân phận Nhạc Nhạc có chỗ nào đó đặc biệt?
Còn có ba người bị thương, trong đó hai người đều là giáo viên, duy nhất có mỗi một người là vị phu nhân có quan hệ với phía đầu tư, cũng làm chuyện tương tự với Nhạc Nhạc. Từ những lời miêu tả của Nhạc Nhạc, Lục Thanh Tửu biết được rằng cậu bé chưa từng gặp vị phu nhân này bao giờ, đến tận một ngày nào đó giáo viên đột nhiên dẫn cậu bé tới một căn phòng trống, sau đó lấy cớ để trách phạt cậu bé. Mà người phụ nữ từ trước đến nay chưa bao giờ gặp, chính là người thực hiện hình phạt, ả ta cực kì chán ghét Nhạc Nhạc, thậm chí vừa giữ Nhạc Nhạc lại rồi vừa dùng những lời lẽ ác độc để mắng chửi Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc vừa sợ vừa đau, khóc loạn hết cả lên.
Ngày đó, sau khi về nhà, vốn Nhạc Nhạc muốn nói chuyện này cho mẹ nghe, nhưng mà mẹ lại chưa về nhà, người giúp việc trong nhà cũng lạnh nhạt với cậu bé, Nhạc Nhạc tủi thân liền chạy ra khỏi nhà, như mọi khi tới công viên ở gần nhà vừa khóc lóc vừa kể lể với cái tổ ong treo trên cành cây, ai ngờ khóc mãi khóc mãi, có một cậu nhóc nhảy ra từ trong bụi cỏ, tự xưng là Tiểu Kiêu. Sau đó hai đứa nhóc cứ như là vừa gặp đã thân, Tiểu Kiêu giúp Nhạc Nhạc báo thù, mà Nhạc Nhạc thì phát hiện ra Tiểu Kiêu thích ăn mật ong, mỗi ngày ôm một bình mật ong từ trong nhà ra đi gặp mặt Tiểu Kiêu.
Lục Thanh Tửu đã biết toàn bộ quá trình của việc này, định đưa Nhạc Nhạc về nhà để nói chuyện với mẹ cậu bé. Cậu cảm thấy đa số những người mẹ trên đời này đều thương con cái, tuy rằng cũng có một số ít ngoại lệ, nhưng thân là phụ huynh của Nhạc Nhạc, cậu cho rằng nhất thiết phải cho chị ta biết những việc này.
Hơn nữa hiện giờ Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy, nếu về sau lại gặp loại chuyện thế này, không thể lần nào cũng để Kiêu Trùng ra mặt được.
“Nhưng mà mẹ em không có ở nhà đâu, mẹ toàn bận rộn với công việc thôi.” Sau khi Nhạc Nhạc nghe được đề nghị của Lục Thanh Tửu, vẻ mặt trông rất cô đơn, lông mi thật dài rũ xuống, hốc mắt lại bắt đầu ngân ngấn nước mắt, “Nhạc Nhạc không biết khi nào mẹ sẽ trở về.”
“Vậy thường thì khi nào Nhạc Nhạc mới nhìn thấy mẹ?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Không biết.” Nhạc Nhạc nói, “Có đôi khi chủ nhật mẹ sẽ ăn cơm với Nhạc Nhạc, nhưng cũng chỉ ăn được một lúc thôi……”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy ba của Nhạc Nhạc đâu?”
Nhạc Nhạc nói: “Ba cũng bận nữa, đã lâu rồi chưa từng gặp nhau……”
Lục Thanh Tửu nói: “Thế Nhạc Nhạc có biết số điện thoại của mẹ không?”
Nhạc Nhạc gật gật đầu, vẻ mặt lại hơi chần chừ: “Nhưng mà dì nói là không thể tùy tiện gọi điện thoại cho mẹ đâu.”
Dì ở đây là chỉ người giúp việc trong nhà Nhạc Nhạc, xem ra cô ta cũng không quá để tâm tới Nhạc Nhạc, bằng không trên người Nhạc Nhạc có nhiều vết thương như vậy, sao lại không phát hiện được, hơn nữa theo lời Nhạc Nhạc nói, cô ta luôn dặn dò Nhạc Nhạc, nói là mẹ rất bận, có chuyện gì thì nói hết với cô ta, không thì sẽ phiền đến mẹ, mẹ sẽ tức giận, Nhạc Nhạc cũng chỉ mới năm tuổi liền tin lời này là thật.
Thật sự Lục Thanh Tửu càng nghe càng bực, cuối cùng đầy một bụng lửa giận, cậu nói: “Nhạc Nhạc, con nói số điện thoại của mẹ em cho chú đi, chú bảo đảm mẹ con sẽ không tức giận đâu.”
Nhạc Nhạc do dự một lát, nhìn nhìn Kiêu Trùng đang đứng bên cạnh, thấy Kiêu Trùng gật gật đầu, mới nói điện thoại ra.
Lục Thanh Tửu trực tiếp gọi luôn, lần đầu tiên thì bị cúp, chuông lần thứ hai vang lên một hồi lâu mới có người tiếp, bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ có chút không kiên nhẫn, hỏi Lục Thanh Tửu là vị nào.
Lục Thanh Tửu nói: “Chị là mẹ của Nhạc Nhạc đúng không?”
“Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc làm sao vậy?” Người phụ nữ nghe thấy tên của con trai, thế là lập tức khẩn trương hẳn lên, “Xin hỏi cậu là ai? Con trai tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Trên người con trai chị xảy ra một sự việc rất nghiêm trọng, hiện giờ tôi định đưa cậu bé về nhà, tốt nhất chị cũng nên lập tức quay về một chuyến.”
Người phụ nữ nói: “Nhưng mà tôi sắp có một buổi họp, liệu có thể ……”
Lục Thanh Tửu lạnh lùng nói: “Không thể.” Theo lý thuyết, lần đầu tiên nói chuyện với với người xa lạ, hẳn thái độ phải tốt một chút, nhưng Lục Thanh Tửu thì không định cho mẹ Nhạc Nhạc một thái độ tốt.
“Tốt nhất chị nên lập tức quay về, nếu không tôi không thể bảo đảm Nhạc Nhạc sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Lục Thanh Tửu trực tiếp đưa ra tối hậu thư.
Người phụ nữ bị giọng điệu của Lục Thanh Tửu làm cho khiếp sợ, còn muốn hỏi thêm gì đó, Lục Thanh Tửu đã trực tiếp cúp điện thoại.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Lục Thanh Tửu sờ sờ đầu nhỏ của Nhạc Nhạc, “Tạm biệt Tiểu Kiêu đi nào.”
“Tiểu Kiêu, bái bai nha, ngày mai tớ lại đến với cậu.” Nhạc Nhạc dựa sát lại gần, hôn vào khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Kiêu.
Lỗ tai Tiểu Kiêu lại ửng đỏ, nhưng vẫn vẫy vẫy tay về phía Nhạc Nhạc, ra hiệu tạm biệt. Nó biết, Nhạc Nhạc vẫn phải trở về xã hội loài người, nó có thể giúp Nhạc Nhạc giải quyết hết phiền phức nhất thời, nhưng không có cách nào để thay đổi từ gốc rễ, có Lục Thanh Tửu đứng ra dẫn dắt, thật ra là kết quả tốt nhất.
Huống hồ nhỡ đâu có một ngày…… Vào thời điểm Nhạc Nhạc không nhìn thấy cậu ta thì phải làm thế nào bây giờ.
Lục Thanh Tửu bế Nhạc Nhạc lên, dưới cái nhìn chăm chú của Kiêu Trùng rời khỏi công viên cùng với Bạch Nguyệt Hồ, mang Nhạc Nhạc về nhà cậu bé ở gần đó.
Có thể thấy rằng gia cảnh của Nhạc Nhạc rất tốt, nhà là một biệt thự phẳng() trong vườn hoa, khi dì chăm sóc Nhạc Nhạc thấy Lục Thanh Tửu ôm Nhạc Nhạc trở về, có chút kinh ngạc.
() Từ gốc là [大平层] – Đại Bình Tầng: theo baike thì căn hộ kiểu này có nhiều định nghĩa khác nhau, nhưng nói chung là để chỉ một căn nhà có diện tích m trở lên, có đầy đủ các phòng chức năng và chỉ có một tầng. Ở một mức độ nào đó đây là “trải nghiệm căn hộ kiểu biệt thự”, từ trong ngành gọi là “biệt thự phẳng”.
Lục Thanh Tửu chỉ nói mình là nhân viên nhà trẻ, nhà trẻ xảy ra một ít việc, cho nên cố ý dẫn Nhạc Nhạc về, còn có chút vấn đề muốn trao đổi với phụ huynh.
Dì kia nhìn nhìn Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ, tuy có điều hoài nghi, nhưng vẫn đồng ý cho hai người vào nhà.
Lúc ba người ở trong phòng khách chờ mẹ của Nhạc Nhạc, Lục Thanh Tửu cũng đang quan sát toàn bộ nhà ở, cậu phát hiện trong nhà này không có một chút dấu vết sinh hoạt nào của trẻ con cả, ít nhất thì trong phòng khách không nhìn thấy bất cứ món đồ chơi gì của trẻ con hết, gian phòng trống không, biển hiện hơi thở lạnh như băng, bảo sao mà Nhạc Nhạc lại thích chạy ra bên ngoài.
Có lẽ mẹ Nhạc Nhạc sợ Lục Thanh Tửu sẽ làm gì đó với Nhạc Nhạc, sau khi từ chối cuộc họp, vội vội vàng vàng lái xe về nhà.
Sau khi chị ta về đến nhà nhìn thấy Lục Thanh Tửu ngồi ở trong phòng khách, rất không khách sáo mà đặt câu hỏi: “Ngài là vị nào?” Có thể thấy hẳn là chị ta rất thành công trong sự nghiệp, khi chất vấn người khác thì khí thế bừng bừng.
Nhưng Lục Thanh Tửu lại hoàn toàn không để mình bị xoay vòng vòng, cậu vẫy vẫy tay với mẹ Nhạc Nhạc, nói: “Chị lại đây.”
Mẹ Nhạc Nhạc nhíu mày, chần chừ một lát, vẫn chậm rãi đi tới trước mặt Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi nói: “Chị nhìn kĩ đi.” Cậu nói xong, đưa tay kéo mép áo Nhạc Nhạc lên, lộ ra phần lưng của Nhạc Nhạc.
Mẹ Nhạc Nhạc nhìn thấy động tác của Lục Thanh Tửu đang muốn nổi cáu, thì lại chú ý tới những dấu vết mờ nhạt sau lưng Nhạc Nhạc, chị ta nhìn những điểm nhỏ đó, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt thay đổi, âm thanh cũng bởi vì tức giận mà trở nên kì lạ: “Ai làm?! Nhạc Nhạc, có người dùng kim đâm con đúng không?”
Chắc là vẻ mặt của chị ta quá mức dữ tợn, Nhạc Nhạc bị dọa nên nhào vào lòng Lục Thanh Tửu, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mẹ của mình.
Mẹ Nhạc Nhạc bị ánh mắt của Nhạc Nhạc nhìn làm cho trong lòng đau xót, run giọng nói: “Nhạc Nhạc, đừng sợ mẹ, mẹ thương con mà……”
Lục Thanh Tửu ôm Nhạc Nhạc, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Nhạc Nhạc để trấn an cảm xúc của cậu bé, cậu nói: “Chị bình tĩnh một chút, đừng dọa tới bé. Nhạc Nhạc là bị giáo viên trong nhà trẻ châm, tuy nhiên hiện giờ hai giáo viên kia đều đang ở bệnh viện……”
Sau khi mẹ Nhạc Nhạc nghe Lục Thanh Tửu nói xong thì cực kì tức giận, nhưng lại sợ hãi nếu mình phản ứng quá lớn sẽ dọa đến con, vì thế cứng rắn nuốt cơn giận sục sôi xuống ngực, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng với Lục Thanh Tửu: “Xin chào, tôi là Đỗ Thanh Hồng…… Là mẹ của Trang Nhạc, xin hỏi ngài là?”
“Tôi là Lục Thanh Tửu.” Lục Thanh Tửu nói, “Là hôm nay lúc đi ngang qua công viên thì thấy con của chị đang khóc trong đó, dò hỏi xong mới biết được tình huống này, muốn nói cho phụ huynh, để phụ huynh chú ý con hơn.”
Đỗ Thanh Hồng nói: “Cảm ơn ngài, Nhạc Nhạc, tới đây, nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhạc Nhạc lại nằm trong lòng ngực Lục Thanh Tửu không nhúc nhích, đôi mắt dè dặt quan sát mẹ của mình, Đỗ Thanh Hồng bị ánh mắt do dự của Nhạc Nhạc làm cho suýt chút nữa rơi nước mắt.
Lục Thanh Tửu nói: “Tình huống cụ thể tôi đã hỏi được rõ ràng, để tôi nói cho chị.” Cậu trực tiếp nói những chuyện mà Nhạc Nhạc đã nói với cậu cho Đỗ Thanh Hồng nghe, đương nhiên, trọng điểm vẫn là ở vị phu nhân lén vào nhà trẻ châm kim vào người Nhạc Nhạc kia, cậu luôn cảm thấy người này là mấu chốt của toàn bộ sự việc.
Quả nhiên, cậu nói những việc này ra, sắc mặt Đỗ Thanh Hồng càng ngày càng khó coi, cuối cùng thậm chí nếu không phải kiêng dè con mình còn ở đây, chỉ sợ chị ta sẽ chửi ầm lên, nhưng dù vậy, chị ta vẫn không nén được nội tâm phẫn nộ của mình: “Tôi đã bảo mà…… Ai dám chạm vào Nhạc Nhạc nhà tôi, hóa ra là cô ta, tôi đã tha cho cô ta một lần, vậy mà cô ta dám đối xử với con tôi như vậy, đúng là con đàn bà thối tha!” Một câu ‘con đàn bà thối tha’ cuối cùng kia, quả thực là chị ta cứng rắn nặn ra từ kẽ răng, nhìn vẻ mặt phẫn nộ kia của Đỗ Thanh Hồng, nếu người nọ ở ngay trước mặt chị ta, nhất định chị ta sẽ ăn thịt người nọ luôn.
“Rốt cuộc vì sao cô ta lại muốn làm như vậy? Vậy mà có thể xuống tay như vậy với một đứa bé?” Thật sự Lục Thanh Tửu không thể tưởng tượng nổi, là mối tư thù thế nào mới có thể khiến người nọ động tay động chân với một đứa bé chỉ năm tuổi.
Đỗ Thanh Hồng nhìn vào mắt Nhạc Nhạc, thở dài một tiếng: “Chúng ta ra bên ngoài nói đi.” Chị ta đứng lên, tới tủ lạnh lấy một ít điểm tâm ngọt, nói, “Nhạc Nhạc, con ngoan ngoãn ngồi ở đây nha, mẹ và chú đi ra ngoài nói chuyện một chút.” Xem ra chị ta không muốn để Nhạc Nhạc biết quá nhiều những chuyện dơ bẩn này.
Nhạc Nhạc ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của đứa con, cuối cùng Đỗ Thanh Hồng vẫn không nhịn được nước mắt, chị ta cắn chặt lấy môi dưới, dùng hết tất cả sức lực, mới đứng dậy khỏi ghế, đi ra bên ngoài với Lục Thanh Tửu.
Tiếp đó, Đỗ Thanh Hồng kể đơn giản về chuyện nhà bọn họ với Lục Thanh Tửu. Hóa ra nửa năm trước, ba của Trang Nhạc ngoại tình, hơn nữa còn muốn ly hôn với Đỗ Thanh Hồng, nhưng Đỗ Thanh Hồng vẫn còn tình cảm với gã, cho nên không đồng ý. Bởi vì ba của Trang Nhạc là ở rể, gần như tất cả tài sản trong nhà đều là do Đỗ Thanh Hồng quản lý, thậm chí bao gồm cả công ty ba Trang Nhạc làm việc.
Đỗ Thanh Hồng bận việc công tác, liền sao nhãng việc gia đình, vì bồi thường cho Trang Nhạc, thậm chí trước giờ chị ta còn đầu tư cho nhà trẻ trong vườn hoa, chẳng qua việc đầu tư này là lấy danh nghĩa ba của Trang Nhạc…… Hiện giờ Đỗ Thanh Hồng vẫn đang cầm cự với chồng mình, muốn để gã hồi tâm chuyển ý, muốn cho Trang Nhạc một gia đình hoàn chỉnh, nhưng chị ta lại xem nhẹ người quan trọng nhất bên cạnh mình, thậm chí còn không có chú ý tới sự khác thường của Trang Nhạc.
Trang Nhạc rất ngoan, rất ít khi khóc lóc giống những đứa trẻ khác, bởi vì một thời gian dài đã không thấy mẹ, bị bắt nạt mà cậu bé cũng không dám kể ra, Đỗ Thanh Hồng cũng không nghĩ tới, vậy mà người phụ nữ kia dám động tay động chân ngay mí mắt chị ta, chị ta đã quá xem nhẹ nhân tính đáng ghê tởm này, tuyệt đối không ngờ rằng, bọn họ lại có thể làm ra loại chuyện dơ bẩn này.
“Cô ta điên rồi, lại dám làm ra loại chuyện này.” Đỗ Thanh Hồng căm hận gần chết, nắm thật chặt lấy can lan trên hành lang, ngay cả móng tay đã bị nứt thành hai nửa cũng không nhận ra, “Bây giờ tôi phải để cô ta trả cái giá thật lớn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Hiện giờ cô ta vẫn trong bệnh viện, nói thẳng ra thì sắp chịu không nổi rồi.”
“Cô ta làm sao vậy?” Đỗ Thanh Hồng nhíu mày.
“Cô ta bị ong mật đốt.” Lục Thanh Tửu nói: “Có lẽ đây chính là ác giả ác báo.”
Đỗ Thanh Hồng cười lạnh: “Bị ong mật đốt? Chút vết thương nhỏ như vậy mà cô ta đã muốn thoát khỏi sự trừng phạt sao, không có cửa đâu.” Chị ta lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt trên mặt, lại khôi phục về hình tượng của người phụ nữ mạnh mẽ, giọng điệu lạnh nhạt dọa người, “Nếu đã chết thì tôi sẽ không truy cứu, còn nếu như chưa chết…… Ha ha.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy chồng của chị thì làm sao bây giờ?”
Đỗ Thanh Hồng nói: “Anh ta sao? Anh ta cũng đừng mơ mà trốn thoát, muốn ly thì ly luôn.” Chị ta thở ra một hơi, như đã buông xuống được thứ gì, “Đừng hòng mang bất cứ thứ gì của cái nhà này đi.” Tưởng tượng đến những lỗ kim trên người Nhạc Nhạc cùng bộ dạng dè dặt của thằng bé, trong lòng Đỗ Thanh Hồng lại đau đớn dữ dội, chị ta không ngờ mình chỉ sơ sẩy một cái, bé con đã gặp phải chuyện như vậy, vô lý như thế, nhưng thật sự đã xảy ra. Cũng may khi tất cả được phát hiện ra vẫn chưa tính là muộn, không tới nỗi không thể cứu vãn.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thanh Hồng biết ơn nhìn Lục Thanh Tửu: “Cảm ơn cậu Lục, tiên sinh, nếu không phải có cậu, Nhạc Nhạc……”
Lục Thanh Tửu nói: “Khách sáo rồi.” Cậu nghĩ nghĩ, “Không bằng chúng ta tới bệnh viện nhìn xem thế nào?” Cậu cũng muốn biết rốt cuộc tình trạng của những người đó như thế nào rồi.
Đỗ Thanh Hồng nói: “Cũng được.”
Tiếp đó hai người liền quyết định buổi tối sẽ tới bệnh viện một chuyến, nhìn xem mấy người bị ong mật đốt kia cuối cùng ra sao. Sau khi hai người nói chuyện xong, quay lại phòng thì thấy Bạch Nguyệt Hồ và Trang Nhạc đang ngồi trên sô pha, chú một miếng cháu một miếng ăn bánh kem.
Tuy bộ dáng bình thường của Bạch Nguyệt Hồ là kiểu không hợp tính người, nhưng lại vẫn hợp ý với Trang Nhạc, Trang Nhạc cũng rất thích cái chú đẹp trai này, còn hào phóng chia cho Bạch Nguyệt Hồ hai trái anh đào đỏ trên bánh.
Lục Thanh Tửu nhìn hai người, cảm thấy thật đúng là hai bạn học nhỏ.
Trong ánh mắt Đỗ Thanh Hồng cũng hiện ra đôi chút dịu dàng, vẻ mặt thế mà lại khá giống với Lục Thanh Tửu.
Sau khi ăn cơm tối, Đỗ Thanh Hồng dỗ Trang Nhạc ngủ rồi lái xe đưa bọn Lục Thanh Tửu cùng tới bệnh viện. Bệnh viện này cách bọn họ khá gần, xe đi khoảng hai mươi phút là tới.
Tuy nhiên suốt dọc đường đi Đỗ Thanh Hồng toàn gọi điện thoại, hình như là đang dò hỏi về tình trạng và thân phận của người bị thương, sau khi những lời Lục Thanh Tửu nói hoàn toàn được chứng thực, quả thực chị ta hận tới ngứa răng.
Ba người bị đốt đều nằm trong phòng ICU(), theo lý thuyết, bọn họ là người ngoài thì không thể đi vào, nhưng mà không biết Đỗ Thanh Hồng đã dùng biện pháp gì, sau khi đến bệnh viện, bọn họ trực tiếp được y tá dẫn vào phòng ICU, thấy được vị phu nhân có bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
() Phòng cấp cứu ICU là một khái niệm được đưa ra để nói về một đơn vị cấp cứu trong bệnh viện, thực hiện các kĩ thuật chăm sóc đặc biệt và kỹ lưỡng với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kì nặng và có khả năng đe dọa đến tính mạng.
Lẽ ra nhìn đối tượng báo thù của mình thê thảm như vậy, Đỗ Thanh Hồng hẳn nên vui vẻ, nhưng chị ta lại không hề thoải mái một chút nào, dù sao cũng không phải do chị ta tự mình động tay.
Hình như phu nhân kia đã khôi phục ý thức, nhưng vẫn không thể nói chuyện, sau khi nhìn thấy Đỗ Thanh Hồng đi vào cửa, trong ánh mắt hiện ra sự sợ hãi rất lớn, hiển nhiên là đã nhận ra Đỗ Thanh Hồng.
Đỗ Thanh Hồng nhìn vẻ mặt của cô ta, lại nở nụ cười, chị ta nhẹ nhàng nói: “Chu Tiêu Dung, cô cần phải nhanh chóng khỏi bệnh nhé.”
Chu Tiêu Dung muốn nói chuyện, nhưng cái miệng đang sưng chỉ có thể phát ra những âm tiết “a a”.
“Chẳng phải cô thích chơi đùa với con tôi sao?” Đỗ Thanh Hồng cười, “Tôi cũng thích chơi đùa người ta lắm, đặc biệt là cô đó, nhanh nhanh khỏi đi nào, cô phải khỏe, tôi mới thỏa thích được.”
Chu Tiêu Dung bị dọa sợ chy nước mắt.
Chỉ tiếc nước mắt này cũng không khiến người ta cảm động, chẳng qua là nước mắt cá sấu mà thôi, chỉ có khi họa tới trước mắt, mới ý thức được cuối cùng từng hành động của mình sẽ mang lại cho mình thứ gì.
Bọn họ còn xem tình trạng của những người bệnh khác, theo bác sĩ nói thì bệnh tình của người bệnh đã ổn định, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, tuy nhiên vẫn cần một thời gian dài khôi phục mới có thể khỏi hẳn.
Đỗ Thanh Hồng lạnh lùng nói: “Không sao hết, tôi có thể chờ.”
Không thể không nói, một người mẹ tức giận là kẻ báo thù rất đáng sợ, ít nhất là vẻ mặt này của Đỗ Thanh Hồng, Lục Thanh Tửu nhìn cảm thấy cũng quá là đáng sợ rồi.
Lúc ba người bọn họ chuẩn bị rời đi thì thấy được một người khó có thể ngờ ở bãi đỗ xe —— Chồng của Đỗ Thanh Hồng, ba của Trang Nhạc, Trang Văn Thạch.
Sau khi mấy người gặp nhau, Đỗ Thanh Hồng còn chưa nói lời nào, vậy mà Trang Văn Thạch đã gây khó dễ trước tiên, gào mồm lên với Đỗ Thanh Hồng, nói quả nhiên là do Đỗ Thanh Hồng động tay động chân, gã biết ngay Đỗ Thanh Hồng sẽ không bỏ qua cho Chu Tiêu Dung, còn nói là không ngờ Đỗ Thanh Hồng lại là người ác độc như thế, xuống tay với Chu Tiêu Dung thật tàn nhẫn. Xem ra gã đã đem chuyện Chu Tiêu Dung bị ong mật đốt, đổ lên người Đỗ Thanh Hồng.
Sau khi gã nói dứt lời, vốn tưởng Đỗ Thanh Hồng sẽ tức giận phản bác như trước đây, không ngờ rằng Đỗ Thanh Hồng chỉ lạnh nhạt nhìn gã, trong ánh mắt là sự thất vọng ê chề, còn chứa cả nỗi hận sâu đậm, nhìn tới nỗi phía sau lưng gã ớn lạnh.
“Buổi sáng ngày mai, tới văn phòng của tôi.” Đỗ Thanh Hồng nói, “Mang cả tài liệu lên, chúng ta tới Cục Dân Chính ly hôn.”
Trang Văn Thạch ngây ngẩn cả người, dường như không nghĩ ra vì sao Đỗ Thanh Hồng đột nhiên đồng ý chuyện này, hơn nữa thái độ còn quả quyết như thế. Gã há miệng thở dc muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng sương kia của Đỗ Thanh Hồng, gắng gượng nuốt lại lời vào trong miệng.
“Cô thật sự muốn ly hôn?” Trước kia Đỗ Thanh Hồng vẫn luôn không muốn ly hôn, Trang Văn Thạch nói như thế nào cũng vô dụng, hiện giờ thái độ chị ta đột nhiên thay đổi, tất nhiên Trang Văn Thạch có hơi không kịp thích ứng.
“Đương nhiên là muốn ly rồi.” Đỗ Thanh Hồng nói, “Do anh ngoại tình trước, nên cổ phần công ty anh cũng đừng mơ đến, nếu anh muốn tình yêu của anh như vậy, thế thì cứ để tôi xem xem tình yêu có thể lấp đầy bụng anh hay không.” Chị ta cười lạnh nói xong câu này, sau đó cũng không thèm để ý tới Trang Văn Thạch, mà chỉ để lại cho gã một bóng lưng lạnh nhạt.
Ba người ngồi trên xe, Lục Thanh Tửu thở một hơi thật dài.
“Chị không sao chứ?” Lục Thanh Tửu hỏi chị ta.
“Không sao đâu.” Đỗ Thanh Hồng nói, “Chút việc thế này, vẫn gánh vác được.” Chị ta chậm rãi nói, “Huống hồ việc này mới chỉ bắt đầu, muốn kết thúc, thì vẫn còn rất sớm.” Chị ta không thèm mạng của Chu Tiêu Dung và Trang Văn Thạch, bởi vì chỉ có người còn sống mới có thể nhấm nháp đau khổ, con trai của chị ta gặp phải những chuyện kia, chị ta sẽ đòi lại từng cái một.
Đỗ Thanh Hồng đưa Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đến gần nhà trẻ, sau khi nhìn hai người lên xe vận tải rồi mới tạm biệt nhau. Đương nhiên, trước khi tạm biệt bọn họ đã trao đổi phương thức liên lạc, hơn nữa Đỗ Thanh Hồng còn giao hẹn với Lục Thanh Tửu, nếu Nhạc Nhạc xảy ra tình huống như thế nào thì sẽ nói cho cậu trước tiên.
Trước khi Lục Thanh Tửu trở về còn tới công viên kia một chuyến, tìm được Kiêu Trùng.
“Nhóc chỉ ở nơi này thôi à?” Lục Thanh Tửu nói, “Nhóc là Sơn Thần của chỗ này sao? Thế thì ăn cái gì?”
Kiêu Trùng hừ một tiếng, hất cằm lên: “Tôi ăn được đầy thứ.”
Lục Thanh Tửu: “Ví dụ?”
Kiêu Trùng: “…… Ví dụ như mật ong Nhạc Nhạc mang cho tôi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy lúc Nhạc Nhạc không mang mật ong cho nhóc thì nhóc ăn cái gì?” Nếu đây là trước kia thì chắc chắn cậu sẽ không lo lắng những thứ này, nhưng do đã thấy sự nghèo khổ của hồ ly tinh nhà mình và người bạn tốt Sơn Thần, như một kỳ tích, cậu lại đi lo lắng cho sinh hoạt hằng ngày của nhóc Sơn Thần trước mắt này.
Kiêu Trùng nói: “Ăn…… Ăn trái cây gì đó.” Giọng cậu ta nói rất nhỏ.
Lục Thanh Tửu vừa nhìn là biết Kiêu Trùng đang nói dối, công viên này hoàn toàn không trồng cây ăn quả, trái cây ở đâu ra mà ăn.
Bạch Nguyệt Hồ đứng bên cạnh vẫn luôn không nói gì, đến tận lúc này đột nhiên nói: “Nhóc đi lục thùng rác đúng không?”
Ai ngờ Kiêu Trùng vừa nghe Bạch Nguyệt Hồ nói thì lập tức nổi trận lôi đình, tức giận nói: “Cái gì mà bảo lục thùng rác?? Vốn nơi này chính là địa bàn của tôi, cái thùng rác nào cũng thuộc về tôi! Tôi làm gì mà phải đi lục?!”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nghe mà không đành lòng, thậm chí hơi muốn dùng tay che mặt, trọng điểm không phải vì sao Kiêu Trùng đi lục thùng rác, mà là sao Bạch Nguyệt Hồ lại đoán ra Kiêu Trùng đi lục thùng rác, chẳng lẽ bởi vì cuộc sống bức bách mà hồ ly tinh nhà cậu cũng đã từng trải qua chuyện này? Cái này cũng không khỏi quá thê thảm rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Thanh Tửu nổi lên sự thương mến vô cùng với hai người bọn họ, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Tiểu Kiêu, nhóc có muốn trở về cùng bọn tôi hay không?”
Kiêu Trùng nói: “Trở về cái gì? Đi đâu?”
Lục Thanh Tửu: “Thôn Thủy Phủ ở ngay bên cạnh nội thành nè, về đến nhà tôi có thể cho nhóc ăn……”
Kiêu Trùng nói: “Tôi không đi được tới nơi xa như vậy.” Cậu ta từ chối ý tốt của Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy phạm vi hoạt động cuối cùng của nhóc là bao lớn?” Cậu suy đoán Kiêu Trùng và Doãn Tầm có chút giống nhau, đều bị hạn chế trong một cái phạm vi, không thể rời đi.
Kiêu Trùng nói: “Chắc khoảng tầm bên trong nội thành đó.”
Lục Thanh Tửu ‘à’ một tiếng, cảm thấy có hơi tiếc nuối, việc này chỉ có thể từ bỏ như vậy.
Trên đường trở về, Bạch Nguyệt Hồ nói với Lục Thanh Tửu rằng Kiêu Trùng đã nói dối, cậu ta và Doãn Tầm hoàn toàn không phải cùng một loại Sơn Thần, chỉ là không muốn rời khỏi công viên, mới tìm ra cái cớ như vậy.
“Nhưng mà nó có tệ lắm thì cũng có thể thao túng ong mật mà.” Lục Thanh Tửu nói, “Không phải còn có mật là ăn được hả, vì sao lại đến nỗi phải đi lục thùng rác?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu ăn mật ong một trăm năm thì có ngán không?”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nếu là tôi thì ngán là cái chắc.”
Trái lại Lục Thanh Tửu hoàn toàn không nghĩ tới vụ này, nhất thời dở khóc dở cười, cậu nói: “Đúng rồi, vì sao anh lại biết Kiêu Trùng đi lục thùng rác?”
Hai mắt Bạch Nguyệt Hồ nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh tự nhiên: “Đoán thôi.”
Lục Thanh Tửu: “À……” Cậu quyết định vẫn nên miễn bàn vấn đề này, tránh gợi lên chuyện thương tâm của Bạch Nguyệt Hồ.
===============