Sau khi tạm biệt với Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu ngủ ngon lành trên giường cả đêm.
Buổi tối hôm qua, cậu còn cho rằng mình sẽ nằm mơ, cuối cùng suốt cả đêm lại ngủ rất sâu, cho đến tận khi ánh nắng buổi sớm mai từ cửa sổ rọi trên má cậu.
Rời giường, rửa mặt, nấu cơm, giống như những buổi sáng bình thường trước đây, dường như cũng không có sự thay đổi đặc biệt gì trong sinh hoạt cả.
Doãn Tầm tới rất sớm, nhìn thấy Lục Thanh Tửu không có việc gì thì nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tiểu Tửu, hôm qua cậu không gặp phải chuyện gì chứ? Cậu vừa đi là tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ ngay……”
Lục Thanh Tửu đáp: “Không xảy ra việc gì, Bạch Nguyệt Hồ tới rất kịp lúc.”
Doãn Tầm gật gật đầu: “Vậy tôi giúp cắt hành tây nha.”
Cơm sáng hôm nay Lục Thanh Tửu định làm món trứng chiên, chỉ là không giống với món trứng chiên bình thường chút nào. Kiểu trứng chiên này gồm trứng khuấy đều rồi bỏ hành tây, ớt xanh cùng gia vị vào, rưới thêm chút dầu nữa. Như vậy khi chiên sẽ không cảm giác đầy dầu mỡ giống như trứng chiên bình thường, bên trong xen lẫn chút hành tây và ớt xanh vị tươi mát, trứng chiên rất mềm, cũng không có mùi tanh gì. Lúc trước đã từng làm một lần, Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đều rất thích.
Ngoài trứng chiên, Lục Thanh Tửu còn lấy sủi cảo từ trong tủ lạnh ra để chiên, sủi cảo đông lạnh rất dễ dàng bị nát, chỉ là vì được bảo quản tốt cho nên bên trong một đĩa lớn chỉ nát khoảng hai ba cái mà thôi. Nhân thịt cải trắng hiện rõ dưới lớp vỏ mỏng, còn có chút nước sốt đậm đà. Doãn Tầm dùng đũa gắp hết mấy cái bị nát ra ngoài, khẽ măm măm ăn. Lục Thanh Tửu thấy dáng vẻ cẩn thận này của cậu ta chỉ cười, nói: “Ăn xong rồi đi ra sân vắt chút sữa bò mang về đi.”
Doãn Tầm đáp: “Trong nhà còn chocolate không?”
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói: “Có, nhưng mà mấy ngày nay đã uống sữa vị chocolate rồi, đổi mùi vị khác đi được không?”
Doãn Tầm suy nghĩ: “Vậy tôi cho nó ăn mấy quả chuối nhé? Mấy hôm trước cậu mua chuối còn chưa ăn hết, đúng lúc có thể lấy cho nó ăn.”
“Cũng được.” Lục Thanh Tửu đồng ý. Sữa bò vị chuối hẳn là uống khá ngon, chỉ là chú bò nhà bọn họ thật sự quá khủng rồi…… Nếu không phải cậu cản, tên Doãn Tầm này thậm chí còn muốn cho nó ăn thử ớt cay để xem thế nào nữa chứ.
Lục Thanh Tửu bắt đầu làm đồ ăn khác. Cậu lấy ra một ít gừng từ trong hủ ngâm, cắt thành sợi rồi bỏ dầu mè và gia vị vào để làm dưa muối, sau đó lại múc cháo đậu xanh từ trong nồi ra. Khác với gừng già dùng trong nấu ăn thông thường, loại gừng này rất mềm, cũng không cay, ngâm trong hủ khoảng hai tháng, ngấm đều vị chua ở trong nước, trở nên chua giòn tan ngon miệng, hơn nữa bỏ thêm một chút dầu mè, nhai trong miệng răng rắc, không hề kém so với đồ ăn kèm khác.
Lục Thanh Tửu bưng mấy món ăn lên bàn, thấy Bạch Nguyệt Hồ cầm một giỏ rau từ ngoài sân đi vào, bên trong giỏ rau có rất nhiều rau củ còn tươi, có rau diếp thơm và cải thìa, ớt cay đỏ đỏ, phía dưới còn có cả mấy củ khoai tây to tròn.
“Về rồi à.” Lục Thanh Tửu cười chào hắn.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn cậu một cái, có chút không được tự nhiên “ừm” một tiếng.
Lục Thanh Tửu gọi: “Lại đây ăn cơm đi.”
Bạch Nguyệt Hồ đặt giỏ ở trong phòng bếp, chậm rãi đi tới cái bàn trước mặt rồi ngồi xuống.
Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ này của hắn thật ra có chút khó hiểu, có thể nói chuyện mà ngày thường Bạch Nguyệt Hồ tích cực làm nhất chính là ăn cơm, hôm nay lại như thay đổi tính nết, cọ tới cọ lui một hồi lâu mới cầm đũa lên.
“Sao thế?” Lục Thanh Tửu cho rằng hắn gặp phải chuyện gì.
Bạch Nguyệt Hồ ngập ngừng một lát, lấy ra một món đồ từ trong túi rồi đưa cho cậu: “Tặng em.”
Lục Thanh Tửu cúi đầu nhìn, phát hiện là một món đồ nho nhỏ, dùng dây leo tạo thành quả cầu, đương nhiên, trọng điểm cũng không phải quả cầu kia, mà là bên trong nó có một động vật nhỏ đang rúc thành một cục run rẩy. Động vật kia trông chỉ lớn cỡ ngón cái, lông toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt vừa lớn lại tròn, nhìn qua có chút giống con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Lục Thanh Tửu nhìn thấy thứ này, đôi mắt lập tức sáng rỡ lên: “Đây là gì thế?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đồ trang trí.”
Lục Thanh Tửu: “Đồ trang trí sao?”
Bạch Nguyệt Hồ có chút mất tự nhiên giải thích: “Con người tụi em không phải đều thích tặng hoa sao, nhưng mà hoa rất mau tàn, tôi không thích.”
Lục Thanh Tửu cầm lấy quả cầu, vươn ngón tay sờ sờ đầu động vật nhỏ trông vô cùng đáng thương kia: “Đây là động vật gì? Làm đồ trang trí ở bên trong như vậy thì cũng tội quá rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đáng thương à? Chỉ cần một con như vậy, có thể ăn mười tên Doãn Tầm rồi.”
Doãn Tầm nằm không cũng trúng đạn, cậu ta mới vừa đi vắt sữa bò về đang đứng ở cửa với dáng vẻ vặn vẹo, nghĩ thầm con mẹ nó chuyện này có liên quan gì đến tôi, sao lại muốn ăn tôi nữa chứ.
Lục Thanh Tửu cười nói: “Đáng yêu thật đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ hỏi: “Lông nhiều như vậy, em rất thích phải không?”
Lục Thanh Tửu vừa định nói thích, lại cảm thấy vẻ mặt của Bạch Nguyệt Hồ có chút khó tả, cẩn thận nghĩ một tý thì hiểu ra rõ ràng hồ ly tinh nhà cậu lại ghen tị nữa rồi. Đúng vậy, hiện tại đã cởi bỏ lớp vỏ hồ ly, thân phận thật sự là một con rồng đen trụi lủi không có một cọng lông nào, lại cũng không có cách nào đòi Lục Thanh Tửu nghĩ một đằng làm một nẻo mà kiềm chế thích lông mềm được……
Lục Thanh Tửu ho khan một tiếng, đặt quả cầu lại trên bàn: “Thật ra em cũng không thích lắm đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ: “À?”
Lục Thanh Tửu: “Thật mà.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Để tôi trả cái đuôi về.”
Lục Thanh Tửu lập tức nói: “Này, từ từ……”
Bạch Nguyệt Hồ nhướng mày nhìn Lục Thanh Tửu, cậu bị hắn nhìn có chút chột dạ, cười nói: “Là vầy nè…… Không thể giữ lại một cái ư? Dù sao thì không phải có tới tận chín cái đuôi sao, cũng chưa lấy ra ôm này nọ nhiều, rất đáng tiếc đấy, mùa đông cũng không thể ôm ngủ nữa.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Một cái đủ không?”
Lục Thanh Tửu: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ: “Em hôn tôi một cái thì tôi sẽ suy xét xem sao?”
Vì cái đuôi, Lục Thanh Tửu không chút do dự bán đứng tôn nghiêm của chính mình, hôn lên mặt của Bạch Nguyệt Hồ mấy phát mà cũng không thở gấp, sau khi hôn xong ngoan ngoãn ngồi trở lại, lúc này nghe thấy hồ ly tinh nhà cậu nói một câu: “Yên tâm đi, sẽ không trả về, chủ nhân cái đuôi đã bị tôi ăn lâu rồi……”
Lục Thanh Tửu: “……”
Cùng với sự khiếp sợ của Lục Thanh Tửu còn có Doãn Tầm đang cầm sữa bò đứng ở cửa. Đương nhiên cậu ta khiếp sợ không phải chuyện Bạch Nguyệt Hồ ăn xong còn chôm luôn cái đuôi của người ta, mà việc cậu ta khiếp sợ chính là vì sao Lục Thanh Tửu lại tiến tới hôn lên trên má của Bạch Nguyệt Hồ tận chín cái. Cậu ta cũng muốn tự lừa bản thân một chút, nhưng vấn đề là sự thật đã hôn đến chín cái lận, cậu ta muốn nói bản thân nhìn lầm rồi nhưng cũng không được luôn.
Bịch một tiếng, thùng sữa trong tay rơi trên mặt đất, Doãn Tầm ngây ra như phỗng.
Lục Thanh Tửu ngẩng đầu, thấy dáng vẻ Doãn Tầm khiếp sợ đến mức sắp rơi cằm đến nơi thì gọi: “Doãn Tầm??
Doãn Tầm nói: “Cậu……” Cậu ta chỉ chỉ Lục Thanh Tửu, “Anh ta……” lại chỉ chỉ Bạch Nguyệt Hồ.
Lục Thanh Tửu liền khẳng định cậu ta đã nhìn thấy rồi, cân nhắc một lát, cậu vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện với Doãn Tầm, “Doãn Tầm này……”
Doãn Tầm hoảng sợ lắng nghe.
Lục Thanh Tửu nói: “Chúc mừng cậu, cậu lại có thêm một người ba rồi.”
Doãn Tầm: “????”
Lục Thanh Tửu: “Được rồi, không nói giỡn nữa, tôi kết hôn với Bạch Nguyệt Hồ rồi.”
Doãn Tầm bực tức nói: “Cậu đùa tôi chắc. Không nói chưa mua được nhà hay mua xe, lễ hỏi gì đó, Bạch Nguyệt Hồ chỉ là con rồng ở nông thôn đến một cái chứng minh thư cũng không có! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà lấy được cậu chứ!”
Bạch Nguyệt Hồ gắng gượng đến độ bẻ gãy chiếc đũa trong tay mình, toàn thân tản ra khí đen mạnh mẽ. Nếu không phải Lục Thanh Tửu còn ngồi ở bên cạnh, có lẽ hắn đã đứng lên ngoạm luôn Doãn Tầm rồi.
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu bình tĩnh một chút! Mọi người đều là người hiện đại, còn chú ý lễ hỏi cái gì chứ!”
Doãn Tầm cực kỳ đau khổ: “Nhưng mà tôi không muốn có một người ba như vậy đâu.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm: “Không, không đúng, là chị dâu mới đúng.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu bình tĩnh một chút, cậu nghĩ như vậy đi, nếu anh ấy thành chị dâu của cậu, sau này nhất định sẽ không ăn cậu, còn bảo vệ cậu nữa! Nghĩ như vậy, có phải dễ chịu nhiều hơn không?”
Doãn Tầm: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Lục Thanh Tửu: “Vậy cậu ăn hai cái sủi cảo chiên lót dạ trước đi rồi tiếp tục rối rắm nha.”
Doãn Tầm: “Được rồi!”
Kế tiếp sau đó vẻ mặt Doãn Tầm liền biến thành sống không còn gì tiếc nuối ngồi ở trên ghế điên cuồng ăn sủi cảo. Sắc mặt Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm cậu ta chẳng có tý thiện cảm nào, tuy rằng trong miệng nhai trứng gà, nhưng ánh mắt kia thật sự như nóng lòng đến mức muốn ngoạm luôn Doãn Tầm vào bụng.
Sủi cảo và trứng chiên đều ăn rất ngon, ăn hết cái này đến cái khác, Doãn Tầm có lẽ cũng bình tĩnh lại, quyết định tiếp thu hiện thực này. Nhưng xuất phát từ tình nghĩa là bạn thời thơ ấu của Lục Thanh Tửu, cậu ta vẫn uyển chuyển đưa ra ít nghi ngờ đối với Bạch Nguyệt Hồ, ví dụ như không có công việc chính thức, không có ngũ hiểm nhất kim (), không có hộ khẩu, không có chứng minh thư, nhất định phải tính để nói thì tài sản duy nhất chỉ có mỗi chiếc xe vận tải nhỏ thích vặn vẹo lung tung ở trong mấy ngày mưa kia, kết hôn với người như vậy, tương lai sẽ không hạnh phúc……
() ngũ hiểm nhất kim: một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định chất lượng và số lượng lao động, bao gồm loại bảo hiểm: bảo hiểm dưỡng lão, y tế, thất nghiệp, tai nạn lao động, sinh dục.
Bạch Nguyệt Hồ nghe được một nửa liền tức giận đập bàn: “Tôi có thể trồng rau à nha!”
Doãn Tầm tỏ ra khinh thường: “Anh trồng rau à, hạt giống anh trồng ở đâu ra? Anh còn không bằng tôi nữa, ít nhất tôi còn biết nấm độc nào ở trên núi là không thể ăn được.”
Bạch Nguyệt Hồ: “……” Hắn thua rồi.
Doãn Tầm hả hê hất cằm lên.
Lục Thanh Tửu cuối cùng không nhịn nổi được, cười ha ha, hai người này thật sự đáng yêu quá đi mất, khi nghĩ đến những tháng ngày trôi qua trước kia của Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ, cậu lại nhịn không được sinh ra tình cảm trìu mến sâu sắc đối với hai người, nhìn cả hai hơn thua kỹ năng trồng rau, cậu cười đến nỗi cơ bụng cũng đau luôn.
Cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện nữa, cả người ủ rũ ăn trứng chiên còn dư lại, mọi lúc mọi nơi đều trừng mắt với Doãn Tầm. Doãn Tầm bị nhìn chằm chằm cũng có chút chột dạ, nghĩ một chút thì bảo thật ra hắn vẫn có điểm đáng khen.
Lục Thanh Tửu cười hỏi: “Chỗ nào vậy?”
Doãn Tầm: “Ít nhất khuôn mặt cũng đẹp trai, chỉ là đẹp như vậy, cậu cưới về nhà phải cẩn thận một chút, đừng để bị những người khác dụ dỗ lừa đi đấy……”
Bạch Nguyệt Hồ không nhịn nổi, đứng lên chỉ vào Doãn Tầm kêu cậu ta ra ngoài đấu với mình một trận, hôm nay hắn phải đập cho tên này nhừ tử mới được.
Doãn Tầm đương nhiên ngồi im không nhúc nhích rồi.
Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi được rồi, ầm ĩ xong rồi thì im lặng nghỉ đi, giữa trưa muốn ăn cái gì? Làm thịt thỏ nha? Hôm nay không phải Nguyệt Hồ mang ớt nhỏ còn tươi trở về à, tôi làm món thỏ tiêu cay cho hai người. Doãn Tầm cậu đi rửa chén, Nguyệt Hồ, anh giết thỏ nha.” Cậu vươn tay, cất con động vật nhỏ kia vào túi của mình. “Tôi chuẩn bị sữa bò, làm sữa đông hai lớp cho cả hai ăn nha.”
Nghe được ăn, Doãn Tầm cùng Bạch Nguyệt Hồ đều ngừng công kích nhau, tính toán lần sau sẽ tái chiến.
Thỏ nhà bọn họ nuôi đã ăn được vài con, cách làm không giống nhau, có rau trộn, có luộc, còn có xào. Hôm nay Lục Thanh Tửu tính thử làm món thỏ tiêu cay(). Cách làm thỏ tiêu cay và gà tiêu cay không khác nhau lắm, nhưng nếu dùng thịt thỏ làm thì xương sẽ ít đi rất nhiều, thịt cũng có thể chú ý làm cho mềm hơn. Hơn nữa thịt thỏ không có mỡ, xử lý sơ qua da một chút thì da và thịt đều sẽ rất mềm, còn có các ưu điểm khác nữa.
() thỏ tiêu cay
Bạch Nguyệt Hồ ban nãy vẫn còn tức giận Doãn Tầm, lúc giết thỏ thì cứ đằng đằng sát khí. Lục Thanh Tửu nhìn thấy còn có chút sợ hãi, không cần phải nói đến Doãn Tầm đáng thương bé nhỏ lại càng bất lực hơn. Doãn Tầm nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Tửu, nói Bạch Nguyệt Hồ không phải là loại người sẽ ra tay với người khác ở sau lưng đấy chứ?
Lục Thanh Tửu suy nghĩ: “Chắc không phải…… đâu?”
Doãn Tầm: “……” Sao cậu không có miếng tự tin nào thế.
Nhân lúc Bạch Nguyệt Hồ đang tốn công sức giết thỏ, Lục Thanh Tửu lại lấy sữa bò làm sữa đông hai lớp(). Nguyên liệu làm món này còn cần lòng trắng trứng, phải trộn cả hai lại cùng nhau rồi đặt trong nồi đun nóng, sau đó mới ướp lạnh. Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Tửu làm, cho nên canh lửa không được tốt, nấu có hơi sẫm màu một chút. Nhưng ở mặt trên trải một lớp tương đậu đỏ ngọt ngào, ngược lại ăn vào có chút không tệ.
()sữa đông hai lớp
Bởi vì cơm trưa là món thỏ tiêu cay đặc biệt, nên Lục Thanh Tửu chuẩn bị sữa đông hai tầng làm đồ ngọt để bớt cay.
Sau khi ba người cơm no rượu say thì ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm. Lục Thanh Tửu nói thời tiết này đi khắp nơi dạo một chút nhất định sẽ rất thoải mái, Doãn Tầm bảo hôm qua không phải chúng ta muốn đi hái sơn trà à, hay là chờ lát nữa đi đi thì Lục Thanh Tửu bảo được. Bọn họ đều cho rằng Bạch Nguyệt Hồ ngủ rồi, ai ngờ Doãn Tầm vừa nhắc tới câu sau, hắn lên tiếng: “Tôi cũng đi.”
“Vậy người một nhà chúng ta cùng đi thôi.” Lục Thanh Tửu nói, “Dẫn Tiểu Hồ Ly cùng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc theo nữa…… Coi như đi chơi tiết thanh minh đi.”
Sau đó dưới ánh mặt trời ấm áp bọn họ nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, trên lưng vác bao lên núi hái sơn trà.
Thời tiết đầu hạ cũng không quá nóng, đã có thể hoàn toàn không cần mặc mấy lớp áo dày cộm của mùa đông, mà mặc được áo thun mỏng, bé con hồ ly và hai con heo nhỏ kia đều chạy loạn lung tung, Lục Thanh Tửu còn phải canh chừng, sợ bọn nó chạy quá xa không thấy đâu.
Đi được vài đoạn đường núi, bọn họ đã đến chỗ cây sơn trà hoang dã mà Doãn Tầm nói, nhìn thấy một cây sơn trà vàng óng ánh. Trái cây to nặng, ép tới nhánh cây đều trĩu xuống, thậm chí Lục Thanh Tửu chỉ cần nhón chân là có thể lập tức hái được. Cậu duỗi tay hái được một trái, lột vỏ nếm thử, gật đầu nói: “Ngọt thật.” Tuy rằng không có thịt quả gì, nhưng hương vị này thật sự rất ngon.
Doãn Tầm nói: “Đúng không, mùi vị trái của cây sơn trà này là ngon nhất ở đây đấy.”
Lục Thanh Tửu đáp: “Hái nhiều thêm chút đi, dù sao chúng ta không hái thì người khác cũng sẽ không hái được. Cây sơn trà này trưởng thành bị nghiêng sang một bên, bình thường thôn dân cũng không hay đến đây, hơn nữa trong rừng này có rất nhiều động vật ăn trái cây, còn có rất nhiều côn trùng, nếu không phải được Sơn Thần như Doãn Tầm che chở, có lẽ sơn trà còn chưa chín, trái cây cũng đã chẳng thấy đâu nữa.
Nhìn như thế này, từ phương diện làm giàu mà nói, so với Bạch Nguyệt Hồ thì Doãn Tầm đúng là mạnh hơn một chút, không có lưu lạc đến mức phải lục thùng rác.
Đương nhiên, lúc này Lục Thanh Tửu nghĩ như vậy, sau đó thật lâu cậu mới nói suy nghĩ của mình cho Doãn Tầm.
Doãn Tầm nghe xong thì im lặng mất ba giây, sau đó rất không cam tâm nói: “Cơ mà thôn Thủy Phủ cũng đâu có thùng rác cho tôi lục đâu.”
Lục Thanh Tửu: “……” Xin lỗi nhiều nha, thế mà cậu lại quên mất điều kiện quan trọng như thế này.
Chất đầy một túi sơn trà, mọi người cảm thấy mỹ mãn mới xuống núi. Trước khi xuống núi dưới sự dẫn dắt của Doãn Tầm thì mò được thêm nửa túi đào chín, mặc dù chưa chín hết nhưng Lục Thanh Tửu rất thích vị giòn giòn của đào. Cậu chính là thuộc phe thích đào giòn mà.
Sơn trà bỏ hột, lột vỏ, cho vào nồi cùng với gelatin rồi từ từ đun sôi, nhìn nước súp dần dần trở nên đặc sệt, cuối cùng đông lại thành chất lỏng hơi đậm. Trời vào thu dùng sơn trà cao (tỳ bà cao) () sau khi ăn là thích hợp nhất, tan đàm có lợi cho phổi, rất là bổ dưỡng.
() sơn trà cao (tỳ bà cao)
Lục Thanh Tửu nấu cơm chiều khá đơn giản, làm một món mì lạnh thường được ăn ở vùng Đông Bắc. Khác với những sợi mì thông thường, sợi mì của món mì lạnh này nhìn như cọng bún, cũng có độ co dãn hơn. Bên trong nước lèo bỏ thêm kim chi, cà chua dưa chuột và các loại gia vị khác, nước lèo óng ánh màu cam hồng mê người, mặt trên còn được trang trí chút rau dưa màu xanh lục, mặc dù còn chưa thưởng thức, chỉ là nhìn thôi đã khiến cho con người ta cũng đủ thỏa mãn rồi. Lục Thanh Tửu còn luộc vài quả trứng lòng đào, bổ đôi ra sau đó đặt ở trên mặt. Mùi vị của mì chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị. Lục Thanh Tửu tổng cộng làm ba bát, Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đều dùng những cái bát lớn nhất, còn bát của cậu chỉ là loại bình thường.
Doãn Tầm cố gắng ăn hết mì sau đó cũng không ăn nổi nữa, Bạch Nguyệt Hồ thì húp sạch sẽ nước sốt. sau khi Lục Thanh Tửu ăn xong, nhớ tới cái gì đó, hỏi trong nhà có nên trồng chút đậu phộng hay không. Đậu phộng gieo hạt vào tháng tư, bây giờ đã gần giữa tháng năm, gieo bây giờ tuy có hơi chậm nhưng trong nhà đã có Bạch Nguyệt Hồ thì không cần lo lắng vụ này, muộn nhất khoảng một hai tháng là có thể thu hoạch được rồi.
“Trồng y.” Doãn Tầm rất thích loại quả hạch như đậu phộng này, rất đồng ý với gợi ý của Lục Thanh Tửu, Không phải đậu phộng sẽ cho sản lượng rất cao sao, trồng nhiều một chút, đến lúc đem chiên giòn rồi rắc đường lên “……” Cậu ta vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Lục Thanh Tửu đáp: “Vậy được, ngày mai lên thị trấn một chuyến, mua chút giống đậu phộng về gieo.”
“Tôi đi trước đây, cậu ở nhà nhớ chú ý an toàn đấy.” Doãn Tầm thấy sắc trời không còn sớm nên nói xong câu này thì đứng dậy tính rời đi, trước khi đi cậu ta còn liếc nhìn Bạch Nguyệt Hồ một cái rồi mới đỡ cái bụng tròn vo vì được ăn no của mình bỏ đi. Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta rồi nheo nheo mắt, trông không được vui cho lắm.
Lục Thanh Tửu thấy vẻ mặt của hắn, đùa giỡn nói: “Này, anh sẽ không thật sự muốn ăn Doãn Tầm chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Hừ, tôi không thèm ăn cậu ta đâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không ăn thì tốt…… Đúng rồi, lúc trước em quên hỏi anh, khi bà ngoại em qua đời, nhà cổ bị bỏ hoang một thời gian, lúc đấy anh sống trong thị trấn à?”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy……anh ở chỗ nào?”
Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Buổi tối về nhà này.”
Lục Thanh Tửu nhớ tới thời điểm cậu vừa tới thôn Thủy Phủ. Nửa đường gặp được Bạch Nguyệt Hồ, cũng không biết hơn nửa đêm hắn muốn đi đâu, nhưng nếu không có người này thì có thể đêm đó cậu đã bị con thằn lằn lớn kia làm thịt rồi, hiện tại làm gì còn có thể xảy ra những việc này cơ chứ.
Hai người lại trò chuyện một lúc, Lục Thanh Tửu đi rửa mặt rồi dự định trở về phòng ngủ. Ai ngờ khi cậu mới vừa tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ ngồi trên giường rồi chơi di động một lát thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Thanh Tửu hỏi: “Nguyệt Hồ à?”
Bạch Nguyệt Hồ đẩy cửa ra, trong ngực ôm chín cái đuôi lông xù xù đến, lẳng lặng nhìn Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu vốn dĩ muốn nghiêm túc đối diện với Bạch Nguyệt Hồ, ai biết nhìn nhau đại khái khoảng mười mấy giây, ánh mắt cậu không tự chủ được chuyển về phía chín cái đuôi kia, thậm chí còn không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chúng ta đang yêu đương đúng không?”
Lục Thanh Tửu gật đầu.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Khi con người yêu đương thì có phải là nên ngủ chung hay không?”
Lục Thanh Tửu: “…… Ngủ chung cũng được.” Lúc cậu nói câu này, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm cái đuôi to kia.
Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Được, tôi muốn ngủ cùng em.”
Lục Thanh Tửu không thể từ chối, nhìn Bạch Nguyệt Hồ ôm cái đuôi lông xù màu trắng của mình tiến đến. Cái đuôi nhìn thế nào cũng không giống như ăn còn dư lại, chẳng những có nhiệt độ, hơn nữa còn mềm mại như tơ lụa, nằm ở trên đó tựa như nằm bên trong đám mây mềm mại, Lục Thanh Tửu không kiềm chế được lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn Lục Thanh Tửu đang mơ màng trong mộng đẹp, hỏi: “Em thích cái đuôi này như vậy sao?”
Bị Bạch Nguyệt Hồ hỏi như thế, Lục Thanh Tửu lập tức hiểu ngay hồ ly tinh nhà mình vừa ăn phải bình giấm to(ghen), cẩn thận nói: “Cũng không phải rất…… thích, bình thường thôi à.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Vậy có muốn nhiều lông mềm hơn không?”
Lục Thanh Tửu thận trọng trả lời câu hỏi của Bạch Nguyệt Hồ: “Ví dụ như?”
Bạch Nguyệt Hồ không trả lời, chỉ đưa tay vén mái tóc dài của mình, lộ ra lỗ tai lông xù ở dưới mái tóc dài kia. Hắn ngẩng cầm lên, kiêu ngạo như thưởng cho Lục Thanh Tửu một món quà xinh đẹp nhất: “Sờ đi.”
Lục Thanh Tửu “ô” một tiếng, duỗi tay lên trên nắm lấy hai lỗ tai mềm mại, lỗ tai này sờ thật đã, vừa mềm vừa ấm còn xù lông nữa, sờ đến nỗi khiến Lục Thanh Tửu hoàn toàn mơ màng, giống như linh hồn rời khỏi thể xác vậy.
Bạch Nguyệt Hồ im lặng nằm bên cạnh, cứ để mặc Lục Thanh Tửu nắm lấy lỗ tai hắn. Cơ thể hai người thân thể dựa rất gần vào nhau, nhưng cũng không có gì không được tự nhiên. Đông đến, bọn họ cũng đã tạo thành thói quen chung chăn chung gối như thế, lúc này lại ngủ chung lần nữa, ngược lại có chút như lâu ngày gặp lại vậy.
Lục Thanh Tửu bị lông xù vờn quanh, thoải mái đến mức không thể thở nổi, cuối cùng khi ngủ rồi cũng mang theo nụ cười hạnh phúc trên môi. Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay kéo cậu tựa vào lồng nguc của mình, cơ thể hai người dán sát vào, da thịt ôm lấy nhau. Hắn chăm chú ngắm nhìn người yêu đang trong giấc ngủ yên bình, cuối cùng lại nhịn không được hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn như có như không ở trên môi người yêu.
Vốn dĩ thời tiết có chút nóng, thông thường nếu bị lông xù bao bọc như vậy thì Lục Thanh Tửu sẽ ngủ không ngon giấc lắm. Nhưng sự thật cậu lại ngủ một giấc tới tận hôm sau, sảng khoái tỉnh giấc. Chỉ là khi mở mắt nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ đang nằm cạnh mình, Lục Thanh Tửu có hơi chút ngạc nhiên, nhưng sau đó mới chợt nhớ ra tối hôm qua bọn họ đã ngủ cùng nhau. Cậu dán mắt chăm chú nhìn Bạch Nguyệt Hồ một lát, chợt phát hiện lông mi của hắn khẽ chuyển động, tuy rằng đôi mắt còn đang nhắm lại nhưng rõ ràng đã tỉnh rồi.
Lục Thanh Tửu nghĩ tới điều gì đó, trong lòng hiện lên chút ý cười. Cậu ngồi dậy rồi mới cúi đầu, đặt một nụ hôn mềm nhẹ ở trên lông mi đang run rẩy của Bạch Nguyệt Hồ: “Buổi sáng tốt lành nha.”
Bạch Nguyệt Hồ mở to mắt, bên trong con người màu đen quả nhiên đã tỉnh táo hẳn, hắn nhìn Lục Thanh Tửu đáp lại: “Buổi sáng tốt lành.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Hôm nay muốn ăn cái gì nào?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Có thể có thực đơn đặc biệt không?”
“Thực đơn đặc biệt sao?” Lục Thanh Tửu cho rằng Bạch Nguyệt Hồ ăn mấy món Trung Quốc đến phát ngán rồi, mơ màng đặt câu hỏi, “Vậy anh muốn ăn món nào? Hay là hai ngày nữa em làm pizza bò bít tết gì đó cho anh ăn thử nha?”
Bạch Nguyệt Hồ lại lắc đầu, từ chối đáp án của Lục Thanh Tửu: “Cũng không phải cái đó.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Vậy thì là gì?”
Bạch Nguyệt Hồ vươn tay nắm cằm Lục Thanh Tửu, khàn giọng đáp: “Là món ăn có tên là Lục Thanh Tửu.”
Lục Thanh Tửu lập tức cứng họng, ngay sau đó nâng khóe miệng lên: “Anh muốn thử sao?”
Bạch Nguyệt Hồ mỉm cười nhìn chăm chú khuôn mặt Lục Thanh Tửu, chiếc cổ thon dài, còn có xương quai xanh như ẩn như hiện trong áo ngủ mở rộng: “Ừm.”
Hắn đã muốn thử từ lâu rồi.
=====