Mưa suốt một đêm, sáng hôm sau Huyên Hiểu Đông thức dậy, đi kiểm tra xung quanh một lượt, thấy không bị mưa dột.
Xem ra lần trước thư ký Thi Ký Thanh đã xử lý rất đúng chỗ, mọi nơi đều được gia cố lại.
Nhưng y lại nhớ đến hai người nhà bà Hạ, không biết đêm hôm qua mưa lớn vậy, nóc nhà họ có bị dột không.
Thấy Thịnh Vô Ngung chưa dậy, Huyên Hiểu Đông bèn nấu một chút cháo thịt để lại cho anh, hấp thêm vài lồng bánh hoa cúc, dùng lá chuối gói lại một phần, hái rau tươi rồi lên trấn để thăm hỏi nhà bà Hạ trước.
Ông Hạ và bà Hạ thấy Huyên Hiểu Đông tới thì vui bất ngờ, biết y quan tâm nóc nhà mình có bị dột không thì càng cảm kích hơn, "Không dột không dột, lần trước cháu đã giúp ông bà lợp ngói rồi, chỉ là sân nhà bị đọng nước, chắc là do cống thoát nước không trôi, đợi mưa tạnh ông bà sẽ tìm người đến thông."
Huyên Hiểu Đông không nhiều lời, đi ủng xuống thông cống thoát nước giúp họ, sau đó mới ra ngoài.
Hai ông bà cảm ơn luôn mồm, tiễn Huyên Hiểu Đông ra ngoài, thấy y còn mang theo rất nhiều rau, bà Hạ đỏ hoe vành mắt, lòng xót xa, "Ông Huyên phải đi trước, không được hưởng phúc của cháu."
Huyên Hiểu Đông vẫy tay, sải cặp chân dài về xe mô-tô, lang thang ở chợ sáng trên thị trấn xem có cá quả tươi không, mua được hai con mang về nấu canh.
Ngoài ra y còn mua thêm ngó sen tươi, thêm cả một lồng gà con, định nuôi thả trên núi, đợi đến lúc có thể bồi bổ cho ngài Thịnh.
Lúc y đi ngang qua quán cơm nhỏ nhà Cao Thúy Lan trên trấn, Nông Kính – bố của A Quý gọi y lại: "Hiểu Đông à cháu?"
Huyên Hiểu Đông chống chân xuống, "Chú."
Nông Kính nói: "A Quý nói cháu trồng được vườn rau to lắm, cô bảo muốn lấy rau của cháu mà cháu không chịu, chê ít tiền sao?"
Huyên Hiểu Đông: "Không phải, bạn cháu cũng muốn ăn rau, cũng không nhiều đâu, đều già cả rồi, không ngon, chú muốn bán cho khách thì tìm nhà khác đi." Y khua khua tay, chuồn nhanh như một làn khói, trong lòng còn băn khoăn sợ Thịnh Vô Ngung thức dậy không thấy ai.
Nông Kính dõi mắt theo y, có hơi khó chịu, vắt khăn mặt lên cổ vào trong quán.
Bên trong có một thanh niên nhuộm tóc vàng, hắn hỏi ông: "Chú Nông sao thế?"
Nông Kính bực bội, "Còn chẳng phải do thằng cháu trai ông Huyên sao? Không phải nó xuất ngũ về rồi à? Cả ngày không có việc gì, cũng không có nghề nghiệp đàng hoàng, dù gì vợ chú cũng là người thân của nó, đã nói chi tiền để lấy rau nó trồng rồi, kết quả nó chê ít nên không bán, đúng là không biết cân nhắc."
Tóc vàng nói: "Phải cái người đi xe mô-tô đó không? Vừa nãy cháu thấy anh ta mang một rổ rau lớn biếu ông bà Hạ."
Nông Kính cười ha ha, "Năm đó ông Huyên mất, là ông Hạ nhà đó đưa tang.
Lúc đó vợ chú cũng muốn tới nhà nhìn ông lần cuối lắm chứ, nhưng lão ta tính tình quái gở, đuổi thẳng vợ chú và A Quý ra khỏi cửa."
Tóc vàng nói: "He he, không bán thì thôi, lẽ nào ngoài nhà chú ra còn có nhà khác trả giá cao hơn sao? Không thì rau quả cũng chết già trong đất cả thôi."
Nông Kính vẫn rất khó chịu, "Chủ yếu là do ông Lý đi rồi, bên kia không chịu cho nhà chú ghi nợ, tháng trước còn chèn ép cả khoản lớn tiền rau, không trả đủ.
Người nhà quê như chúng ta có chỗ nào mà thiếu rau đâu, vốn dĩ bán không được, còn phải trả tiền trước.
Chú nghĩ Huyên Hiểu Đông là người thân, rau trồng lớn rồi thì cũng thối hết trong đất thôi, không bằng cô chú làm được bao nhiêu thì lấy của nó bấy nhiêu, đợi đến cuối tháng thì cùng nhau tính tiền, linh hoạt hơn.
Ai ngờ thằng này tiền rơi trên đất còn không thèm nhặt, tính tình khó chịu y chang lão già Huyên."
Tóc vàng nói: "Anh ta vừa về nên không biết điều, hay là cháu tìm người dạy dỗ?"
Nông Kính nói: "Được rồi, nó là quân nhân giải ngũ, cẩn thận chọc trúng lưng người ta."
Tóc vàng lặng lẽ ghé vào tai ông ta, nói: "Cháu làm việc chú cứ yên tâm, đảm bảo anh ta không có chứng cứ.
Ai bảo anh ta không quan tâm đến chú Nông? Với cả anh ta chỉ có một mình, không thân không thích, tính tình thì cổ quái, không ai giúp anh ta đâu."
Ánh mắt Nông Kính lóe lên, "Nói sau đi, đông khách, chú đang bận."
Huyên Hiểu Đông không biết vườn rau xanh nhà mình đã bị người ta dòm ngó, lái xe mô-tô nghĩ ngợi trưa nay ăn gì suốt cả đường.
Về đến núi, y tiện tay đặt lồng gà con vào trong hàng rào dưới tàng cây, cho chúng nó một nắm gạo rồi vào bếp, thả rau vào bồn rửa, thấy cháo thịt trên bàn vẫn chưa ai động vào thì ngẩn ra.
Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, gần mười giờ rồi.
Thịnh Vô Ngung cũng là người dậy sớm, hôm nào cũng dậy lúc sáu rưỡi, hơn chín giờ rồi anh vẫn chưa rời giường...!thì hơi kỳ lạ.
Huyên Hiểu Đông rửa tay sạch sẽ đi xuyên qua hành lang sang phía đối diện.
Cửa phòng Thịnh Vô Ngung có khóa vân tay, lúc lắp đặt, Thi Ký Thanh đã lưu lại vân tay của Huyên Hiểu Đông, "Dù sao chủ tịch Thịnh thân thể không tiện, sợ lúc xảy ra bất trắc anh không vào được."
Huyên Hiểu Đông nhẹ nhàng gõ cửa, không nghe thấy tiếng gì bên trong, lại gõ mạnh hơn chút, còn cất giọng gọi, đều không có hồi đáp.
Y hơi sốt ruột, mở khóa bằng vân tay, đẩy cửa đi vào.
Rèm cửa sổ trong phòng đã tự động mở ra từ sớm, tia sáng trong trẻo dịu dàng, Thịnh Vô Ngung nhắm mắt yên tĩnh nằm trên giường, không hề bị đánh thức.
Huyên Hiểu Đông hơi cau mày, khẽ khàng đi qua sờ trán anh, hơi âm ấm.
Y không chắc chắn lắm liệu có phải do ban nãy mình rửa tay bằng nước giếng nên tay mình mát quá không, bèn đổi sang mu bàn tay kia thử lại.
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra nhìn y, hai mắt đờ đẫn do vừa mới tỉnh, Huyên Hiểu Đông cúi đầu hỏi anh: "Ngài Thịnh, anh cảm thấy thế nào?"
Thịnh Vô Ngung dần dần tỉnh táo hơn, giơ tay sờ lên trán mình, lại cảm giác cả cánh tay và bả vai đều nặng nề đau nhức, khẽ lắc đầu, "Tôi không sao đâu——Chỉ là sốt nhẹ thôi." Mấy tháng nay anh thường xuyên bị sốt nhẹ đứt quãng nên không để trong lòng, đôi khi tự uống thuốc hạ sốt, đôi khi cứ thế tự khỏi.
Huyên Hiểu Đông kinh hãi, "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, chống người muốn tự ngồi dậy, nhưng rõ ràng cơ thể anh bủn rủn, nửa thân dưới lại không có sức, nhiệm vụ này quá khó khăn.
Huyên Hiểu Đông đỡ anh dậy, Thịnh Vô Ngung với tay nhấn nút nâng đầu giường lên, tựa lên đó nói: "Không cần đâu, tôi tự rõ mà, chỉ là tinh thần căng thẳng suốt một thời gian dài bỗng nhiên được thả lỏng nên sốt nhẹ, sẽ khỏi nhanh thôi."
Huyên Hiểu Đông không tán thành, "Không để bác sĩ khám sao được? Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Thịnh Vô Ngung thấy y khăng khăng thì bất đắc dĩ nói: "Không cần...!Tôi có bác sĩ gia đình, cậu chờ một lát, chúng ta kiểm tra trước xem sao."
Huyên Hiểu Đông thấy anh với tay nhấn công tắc đầu giường, màn hình bên giường được bật lên, hiện rõ hình vẽ trên đó, lan can mép giường cũng được nâng lên, bên trong kéo theo một vài dây nối, Thịnh Vô Ngung kéo những dây đó, trông rõ là trầy trật.
Huyên Hiểu Đông kéo giúp anh, nói: "Anh nói cách làm đi, cần gắn lên người sao?" Y nhìn hướng dẫn trên màn hình.
Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, đây là thiết bị kiểm tra sức khỏe, cậu kéo qua đây, dựa theo hướng dẫn trên màn hình, kéo dây nối đó ra, áp mặt trơn lên da, cái này ở cổ tay, cái này ở vị trí tim trên ngực, cái này ở cổ chân...!Còn đây là xét nghiệm máu không cần rút máu..."
Anh chỉ huy Huyên Hiểu Đông gắn lần lượt từng trang bị lên người mình, sau khi kiểm tra cho ra dữ liệu, thấy số liệu hiển thị trên màn hình, Thịnh Vô Ngung nhấn gửi đi, chuyển báo cáo kiểm tra sức khỏe tới bác sĩ của mình, "Vậy là được rồi, bác sĩ gia đình tôi xem báo cáo xong sẽ liên lạc với tôi."
Huyên Hiểu Đông giúp anh tháo những trang bị kia xuống, dựa theo yêu cầu trên màn hình thả vào ngăn tiêu độc, ngăn chứa thiết bị rụt vào dưới giường.
Y lại đi rót một ly nước tới, cầm trong tay đưa lên mép Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung thấy không quen, nhưng quả thật anh đang rất khát nên vẫn mở miệng từ từ uống nửa ly nước.
Trên màn hình nhanh chóng hiển thị thông báo, bác sĩ Witt yêu cầu trò chuyện với bạn, Thịnh Vô Ngung nhấn đồng ý.
Một bác sĩ tóc vàng mắt lục xuất hiện trên màn hình nói chuyện với Thịnh Vô Ngung, tốc độ nói rất nhanh, vẻ mặt hết sức quan tâm, nói toàn là ngôn ngữ thông dụng quốc tế.
Huyên Hiểu Đông chỉ biết một ít kiến thức cơ bản về ngoại ngữ, nghe không hiểu lắm, may là nhìn thấy phiên dịch tức thời hiển thị dưới màn hình nên cơ bản hiểu được ý của đối phương.
Chủ yếu đều là hỏi thăm sức khỏe, tình trạng giấc ngủ, tình trạng nghỉ ngơi, tình trạng ăn uống, sau đó lại hỏi Thịnh Vô Ngung tình hình uống thuốc hiện tại, ông ta vừa đọc nhanh kết quả kiểm tra vừa in ra trong tay, vừa truy hỏi đủ vấn đề.
Chỉ thấy vẻ mặt Thịnh Vô Ngung luôn lạnh nhạt, thỉnh thoảng đối đáp với bác sĩ Witt, nhưng gương mặt đối phương dần giãn ra, ông ta nói với anh: "Tình trạng vẫn ổn, sốt nhẹ...!Quan sát thêm một chút, không loại trừ nguyên nhân tinh thần, nhưng nếu thật sự cảm thấy thư giãn hơn thì có thể tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa."
"Đừng quá gượng ép bản thân phải thả lỏng, ép buộc bản thân nghỉ ngơi cũng sẽ tạo thêm gánh nặng tinh thần, phải để thuận theo tự nhiên."
"Phương diện tinh thần có thể dừng thuốc một thời gian——Nếu đúng như lời cậu nói, sau mỗi lần dùng thuốc cảm giác không khá hơn, cảm xúc bị sa sút, vậy thích hợp để dừng thuốc quan sát thêm.
Tôi sẽ liên lạc với Thái, bàn bạc vấn đề đổi thuốc cho cậu."
"Còn nữa, Thịnh, vị tiên sinh bên cạnh đây là?"
Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông, lạnh nhạt nói: "Chủ nhà trọ của tôi, Huyên tiên sinh, hiện tại ba bữa ăn của tôi đều do cậu ấy làm."
Bác sĩ Witt mỉm cười, "Huyên tiên sinh phải không? Làm phiền cậu chăm sóc Thịnh nhiều hơn nhé.
Nếu sốt nhẹ chuyển thành sốt cao, hoặc đến sáng mai vẫn không cải thiện thì làm phiền cậu đưa cậu ấy đi bệnh viện, có thể liên lạc với thư ký Thi.
Cậu biết cô ấy chứ? Cô ấy sẽ sắp xếp được."
Vẻ mặt Thịnh Vô Ngung thờ ơ, Huyên Hiểu Đông liếc anh, đáp: "Được——Đồ ăn thức uống có cần kiêng gì không?"
Bác sĩ Witt tiếp tục nói: "Không, nhìn các chỉ số thì vẫn bình thường, không cần ăn kiêng.
Đồ ăn thức uống cố gắng ăn thanh đạm thôi để dễ tiêu hóa, thích hợp bổ sung protein, đừng quá miễn cưỡng.
Nhưng nếu ăn tiếp mà vẫn không cải thiện thì cũng sẽ ảnh hưởng tới cơ thể, phiền cậu đôn đốc cậu ấy thực hiện kiểm tra sức khỏe và xét nghiệm nguyên tố vi lượng mỗi khi rảnh rỗi, rồi gửi báo cáo sức khỏe cho tôi kịp thời."
Huyên Hiểu Đông gật đầu đồng ý.
Bác sĩ Witt lại nói thêm vài câu với Thịnh Vô Ngung rồi mới kết thúc cuộc khám bệnh.
Huyên Hiểu Đông thu dọn mặt bàn xong, quay đầu thấy Thịnh Vô Ngung đã tự xuống giường, nhân lúc anh ngồi xe lăn vào phòng vệ sinh rửa mặt thì hỏi: "Bữa sáng ngài Thịnh muốn ăn gì?"
Thịnh Vô Ngung nói bừa, "Không có khẩu vị, tôi nằm nghỉ ngơi một lát, khi nào muốn ăn sẽ bảo cậu." Cơ thể anh đã mệt rã rời, thật ra không muốn ăn gì hết, nhưng thói quen vệ sinh vào buổi sáng đã mạnh mẽ thúc ép anh nhất định phải rời giường rửa mặt.
Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi rồi ra ngoài, đi vào nhà bếp.
Y gọt vỏ bí đao, giữ lại những miếng bí xanh tươi, bỏ vào máy xay nhuyễn ra; vớt những con tôm to tươi sống đang nhảy nhót tưng bừng trong nước, cắt đầu và bóc vỏ tôm, thái hạt lựu thịt tôm.
Sau khi thêm lòng đỏ trứng, muối, bột tiêu và tinh bột vào nước nóng đun sôi lên định hình thì vớt ra ngoài.
Tiếp theo đun nước sôi, lần lượt cho bí đao nhuyễn và tôm bóc vỏ, đổ lòng trắng trứng vào cho nó biến thành hoa, lại thêm tinh bột vào để canh sánh lại, thêm ít bột tiêu, cuối cùng rắc thịt muối hạt lựu lên.
Y bày gọn gàng lên đĩa, bưng đến phòng của Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung đã rửa mặt xong, bỏ hết ga trải giường ẩm mồ hôi vào trong máy giặt, thay một bộ ga khác rồi nằm về giường, tinh thần mệt mỏi.
Huyên Hiểu Đông đi tới nhấc bàn ăn trên giường, đặt đĩa lên, "Ngài Thịnh ăn chút canh, canh bí giúp hạ sốt."
Thịnh Vô Ngung gật đầu, nhìn thấy những gì trên đĩa, bí đao nhuyễn xanh ngắt trong canh, điểm xuyết tôm nõn hồng nhạt, những viên thịt muối màu đỏ sẫm cùng bông hoa lòng trắng trứng màu trắng sữa chìm nổi, thơm ngon nức mũi.
Anh biết đây là món ăn dinh dưỡng mà Huyên Hiểu Đông làm cho người bệnh.
Nhớ đến lần đầu tiên y gặp mình đã miệt mài nấu những món ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho người yếu, kỳ lạ là bản thân anh cũng không có cảm giác bị mạo phạm, chỉ cảm nhận được sự quan tâm quá mức bình thường của đối phương.
Đối với người lạ mà nói đây đúng là sự lỗ mãng, nhưng anh biết, nhất định Huyên Hiểu Đông đã chú ý đến mình từ nhiều năm rồi.
Thịnh Vô Ngung nhận bát, cầm muôi từ từ ăn, cơ thể anh vô cùng mệt mỏi, nhưng canh bí đao tôm nõn này rất thanh đạm và bon miệng, ấy vậy mà đã ăn xong..