*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa xuân quý như dầu, gieo trồng vào mùa xuân là vô cùng quý giá.
Thịnh Vô Ngung làm việc nhanh chóng, chuyên gia nông nghiệp mà công ty tìm đã đến trang viên rất nhanh. Ông ta quan sát từ trong ra ngoài một vòng rồi đưa ra phương án trồng trọt ngay.
Đất trồng bí đỏ và đất yếu trồng bông phải dọn dẹp phân xanh(*) rải rác, phải xới đất thật sâu, xới bằng máy móc vài lần rồi mới đổ đất đã chuẩn bị sẵn vào.
(*)
Còn thiết bị phun xối đã được lắp đặt ổn thỏa, hạt giống hoa và hoa giống chất lượng tốt cũng đã được giao đến, đương nhiên có cả hoa hồng tuyết lở và hoa cát tường mỹ nhân ngư(*) mà Thịnh Vô Ngung đã chỉ đích danh. Còn việc khí hậu nơi này có phù hợp để trồng không thì là vấn đề mà chuyên gia phải xem xét. Hoa kim cương phù hợp, ngoài ra còn có các loại hạt giống hoa kinh tế phổ biến của Garan như hoa oải hương, tu-líp,…
(*)
Thời gian của Huyên Hiểu Đông bị lấp đầy ngay tức khắc.
Hôm nào y cũng bận rộn trên cánh đồng, xới đất, bón lót phân nền, thảo luận với chuyên gia cách trồng trọt qua video, sau đó máy móc trồng trọt chuyên dụng sẽ được giao tới rất nhanh, hoàn toàn dựa theo yêu cầu, chuẩn xác trồng toàn bộ hoa giống và hạt giống hoa vào trong đất, tưới nước, phun thuốc.
Nhà kính trồng nho cũng được tiến hành cải tạo lần nữa, thay đổi vài loại nho giống đặc thù.
Quá bận rộn, Huyên Hiểu Đông còn xây một góc vườn rau ở cạnh hồ sau núi, trồng một vài loại rau thường dùng làm gia vị, ví dụ như hành lá, tỏi, rau thơm, húng tây, tía tô cùng với các loại hương thảo phổ biến của Garan, sau đó thả vào trong hồ mười ngàn con cá con.
Phần lớn thời gian Thịnh Vô Ngung sẽ đi cùng y, đôi lúc anh sẽ họp video công ty vào buổi sáng, đôi lúc sẽ họp trong phòng họp ở trang viên với giám đốc điều hành chi nhánh Garan. Nếu như không có việc gì, anh sẽ ngồi nhìn y dưới ruộng, buổi chiều thì tự tập luyện phục hồi trong phòng thể hình, vật lý trị liệu, đọc sách, đánh đàn. Buổi tối hai người thường dính lấy nhau chơi game, đọc sách gì đó.
Hơn nửa tháng trôi qua, hoa cỏ đã trồng kín khắp cả trang viên, chúng bắt đầu đồng loạt nhú lên, mọc ra chồi non. Có những cây vốn dĩ là hoa giống, vậy nên trong phiến lá tươi tốt đã hé ra nụ hoa.
Mà quá trình phục hồi của Thịnh Vô Ngung cũng có tiến triển đáng mừng, anh đã có thể không cần người nâng đỡ, không cần giá đỡ mà chậm rãi đi được khoảng 100 mét, tuy rằng so với việc bước đi nhanh trước đây thì vẫn có khoảng cách lớn, nhưng sau khi gọi video, bác sĩ Witt đã tặc lưỡi tán thưởng, “Đúng là kỳ tích của y học, Thịnh, cậu có thể được ghi vào lịch sử y học đấy.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười không nói, sau khi gửi dữ liệu các hạng mục kiểm tra đi, anh tắt cuộc gọi video, nhìn Huyên Hiểu Đông trông coi ở bên cạnh. Huyên Hiểu Đông lại đau lòng nói: “Bọn họ nào biết anh đã phải trả giá bao nhiêu, mấy ngày qua anh thật sự quá liều mạng.”
Quả thực hôm nào cũng giống như ngược đãi đến tàn nhẫn, nội dung tập luyện phục hồi mỗi ngày đều tăng gấp đôi so với kế hoạch. Thịnh Vô Ngung nói: “Kiếp phù du trộm được khoảng thời gian này rảnh rỗi, dĩ nhiên phải nhanh phục hồi rồi. Tôi đoán cuộc sống yên ổn của chúng ta sẽ không còn bao nhiêu ngày nữa đâu.”
Huyên Hiểu Đông không nói gì, dù sao thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, y chỉ cần quan tâm chăm sóc Thịnh Vô Ngung thật tốt là được. Y hỏi: “Em thấy ở nhà bếp có cả tảng đùi dê nướng, cách làm cũng không giống bên nước chúng ta, bỏ thêm nhiều tỏi và cá để nướng cùng, lúc chín được bảy phần thì phết thêm tỏi và nước sốt hương thảo nướng tiếp, cách làm rất kỳ lạ, nhưng đúng là hương vị rất ngon. Buổi tối anh còn muốn ăn gì nữa không?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Thịt dê nướng thì ăn thêm canh rau là được rồi.”
Huyên Hiểu Đông nghĩ, nói: “Được, em thấy nhà bếp ninh canh cũng rất ngon.”
Thịnh Vô Ngung hỏi: “Em đã nếm thử rồi sao?”
Huyên Hiểu Đông cười nói: “Hôm đó quản gia ninh xong em chê màu sắc không đẹp, không bảo bọn họ bưng lên nữa, nhưng quản gia nói để em nếm thử là biết vị ngay. Đó là món ăn gia đình của Garan, em nếm xong thấy đúng là rất ngon, bèn hỏi cách làm. Là cà thái thành miếng rắc muối, cà chua lột vỏ, thêm cả ớt lồng đèn, cà rốt, nấm, hành tây, măng,… cho vào chiên thơm cùng một lúc, thêm thật nhiều tỏi, xạ hương, lá nguyệt quế, húng tây,… vào rồi ninh chín, sau đó bỏ thêm nước chanh, muối, hạt tiêu để điều chỉnh. Hương vị lẫn mùi thơm đều cực kỳ đậm đà.”
Thịnh Vô Ngung nghe y nói đến là hào hứng, rõ ràng rất thích thú phong vị nước khác, cười nói: “Rảnh rỗi tôi dẫn em đi ăn mấy món ăn vặt đường phố của Garan, món nào cũng ngon, bọn họ dùng các loại gia vị khác với chúng ta.”
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, “Không cần đâu, an toàn là số một, thiên hạ nhiều thứ ăn ngon lắm, bây giờ cứ cẩn thận trước đã rồi sau này tính tiếp.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười nhìn Huyên Hiểu Đông, anh rất thích điểm này của y, tự nhiên thoải mái, hài lòng với số phận, y hưởng thụ mỹ thực nhưng không bị mê hoặc tầm nhìn, dẫn tới việc làm nhiễu loạn mục đích, vừa sáng suốt vừa bình tĩnh.
Anh yêu thương con người này, những ngày qua Huyên Hiểu Đông bận rộn trồng trọt nhưng vẫn không dừng việc tới trường bắn và leo núi, đã vậy hôm nào cũng cẩn thận cùng anh tập luyện phục hồi trong phòng thể hình, y chạy bộ, rèn luyện sức nặng, rèn luyện tốc độ. Y thẳng thắn bộc trực với Nghiêm Duệ Phong, không lén lút đi một mình với hắn, nhưng cũng không vì né tránh hắn mà từ bỏ việc tập bắn, leo núi.
Y giữ chừng mực rất cân đối, nhưng cũng không hề bỏ qua việc tập luyện của mình. Anh đã từng quan sát Huyên Hiểu Đông tập bắn, cậu Tô Vỹ kia rõ ràng trẻ hơn y, huấn luyện cũng nhiều hơn y nhưng thành tích bắn lại không bằng y.
Anh ở dưới hồ ngẩng đầu lên nhìn y và một nhân viên bảo an khác leo núi, vô cùng say đắm trước cơ thể nhanh nhẹn và tràn trề sức mạnh ấy. Đó là một người đàn ông đẹp, khỏe mạnh, cứng cỏi và giàu sức sống.
Y vì muốn bảo vệ anh mà lại một lần nữa lựa chọn kỹ năng mình từng học qua, lại một lần nữa huấn luyện khắc khổ, càng mạnh mẽ thì càng có thể bảo vệ anh tốt hơn.
Anh không quên sự tán thưởng mà Nghiêm Duệ Phong dành cho y, anh không ngạc nhiên chút nào bởi chính những phẩm chất đặc biệt này của Huyên Hiểu Đông mới khiến Nghiêm Duệ Phong chú ý, nâng đỡ và dẫn dắt y suốt cả chặng đường, để rồi mới có Huyên Hiểu Đông của ngày hôm nay.
Nhưng… Ánh mắt Thịnh Vô Ngung lạnh lùng, ân tình của hắn, Huyên Hiểu Đông đã dùng triển vọng trong quân đội của mình trả lại cho hắn rồi. Y không nợ hắn, người Huyên Hiểu Đông yêu hiện tại là anh.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể đâu. Anh vươn tay ra chậm rãi vuốt ve mu bàn tay của Huyên Hiểu Đông, nói nhỏ: “Tối hôm nay thử thay đổi vị trí xem sao?”
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, cưng chiều mỉm cười, “Không phải đều giống nhau sao?” Thịnh Vô Ngung sờ lên vòng eo gầy săn chắc của y, màu sắc tròng mắt trở nên đậm hơn. Mấy ngày gần đây y siêng năng huấn luyện, vòng eo lại nhỏ đi một chút nữa rồi.
Ban ngày khi quan sát y leo núi, anh nhìn đôi chân dài nhanh nhẹn linh hoạt của y trèo leo, bờ lưng nhô lên, từ mông đến chân khoe rõ những đường cơ săn chắc và trơn mượt lạ thường. Mặc dù trên dưới y đều mặc quần áo màu rằn ri, thế nhưng bọn họ đã nhìn thấy những gì thật nhất của nhau rồi, anh rất dễ dàng hình dung ra được cơ thể cường tráng gợi cảm đến cực điểm này khi nằm trên gối.
Huyên Hiểu Đông không biết Thịnh Vô Ngung nhìn mình leo núi mà cũng có thể nghĩ tới chuyện khác, đối với y mà nói khiến anh thoải mái là chuyện rất đương nhiên. Thế nhưng Thịnh Vô Ngung cứ khăng khăng nói không sao, dù sao y cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh.
Lúc ba cái đùi dê nướng tỏi(*) tỏa ra hương thơm ngào ngạt độc đáo được đưa cho đội bảo an, mọi người đều hoan hô. Lý Lực hào hứng cầm dao bạc nhỏ thái một miếng đùi dê vàng óng đút vào miệng, ăn đến hớn hở mặt mày, “Ngon! Trời đất ơi, tôi cảm thấy mình lại tăng cân rồi, chúng ta thực sự đang chấp hành nhiệm vụ sao? Thật ra chúng ta là khách du lịch chứ nhể!”
(*)
La Yến trề môi, “Không phải thế à? Tôi cũng thấy mình mập lên nhiều rồi, tối nay phải chạy thêm hai vòng mới được. Bếp trưởng ở đây nấu ăn ngon quá đi, với cả thỉnh thoảng anh Hiểu Đông còn cho bọn mình hưởng tiêu chuẩn cao nhất nữa.”
Nghiêm Duệ Phong lạnh nhạt nói: “Đừng có lơ là, Thịnh Vô Ngung đang dùng tĩnh kìm động, đối phương nhất định sẽ mất kiên nhẫn trước, kẻ sốt ruột là bọn họ.”
Lý Lực lẩm bẩm, “Hiện tại trang viên của chúng ta được bố trí đến ngay cả chim cũng khó bay vào được, tôi thấy trừ khi là phát động đảo chính vũ trang.”
La Yến sợ hãi kêu lên: “Đừng có nói xui vậy được không? Chẳng phải quốc vương đời X còn sống sao?”
Nghiêm Duệ Phong lạnh nhạt nói: “Khả năng này cũng không hẳn là bất khả thi, Na Tiêu nhận được sự ủng hộ của nước A, nếu như hắn hết hi vọng kế vị, rất có thể sẽ phát động đảo chính, nói chung cần chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào để rút lui…”
Bỗng nhiên máy tính vang lên tiếng tít tít, Lý Lực kinh hãi nhào tới trước màn hình, Nghiêm Duệ Phong đi tới hỏi anh ta: “Sao thế?”
Lý Lực nhanh nhảu gõ phím nhập lệnh, “Có người muốn xâm nhập kiểm soát hệ thống máy chủ của trang viên này.”
Nghiêm Duệ Phong lập tức nói: “Tất cả theo kế hoạch phản hồi báo động cấp một! Tôi sang bên chỗ Thịnh Vô Ngung, Tiểu Yến theo sau, còn cậu chú ý, nếu như hệ thống phòng vệ bị kiểm soát thì phải báo ngay cho chúng tôi biết.”
Tất cả đội viên ném hết dao dĩa trong tay, đứng thẳng người dậy, cầm vũ khí lên hành động, ai vào vị trí nấy.
Lý Lực cúi đầu, “Yên tâm, giao cho tôi.”
Lúc Nghiêm Duệ Phong chạy tới biệt thự, Hà Vũ và Trương Kiệt chịu trách nhiệm bên này vẫn đang canh giữ trước cửa phòng Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông vừa mới ăn tối xong, đã biết tin có người xâm nhập kiểm soát hệ thống máy chủ, rút hết lên tầng hai. Huyên Hiểu Đông cầm súng trong tay, Nghiêm Duệ Phong thấy trong tay y có súng thì hơi sửng sốt, ném một khẩu súng khác sang cho y, “Cậu ở cùng ngài Thịnh trong phòng, không được tới gần cửa sổ. Nếu lỡ như cần rút lui, sẽ có người lái máy bay trực thăng tới tiếp ứng hai người rời khỏi đây trên mái nhà.”
Huyên Hiểu Đông nhận súng rất dứt khoát, nói: “Được.”
Nghiêm Duệ Phong đóng cửa lại, xoay người di chuyển lên mái nhà ngay tức khắc, bò lên tháp nước, từ trên cao nhìn xuống bao quát tình hình trang viên.
Trận xâm nhập mạng này chưa kéo dài được bao lâu đã bị Lý Lực phòng thủ được, thậm chí còn chưa quá mười phút, nhưng anh ta vẫn canh gác kéo dài hơn một tiếng, chắc chắn không bị xâm nhập tiếp nữa mới tạm thời thả lỏng, nhưng vẫn rất trách nhiệm để ý tới tình hình.
Trong hoàng cung ở thủ đô Garan, một chàng thanh niên có gương mặt sắc cạnh cùng mái tóc xoăn màu nâu chất vấn: “Không kiểm soát được ư?”
Mấy người đàn ông ngồi trước máy tính trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, một người trong số đó lắc đầu nói: “Hoàng tử Na Tiêu, Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm là công ty khoa học kỹ thuật số một của nước Hiên Viên. Cho dù là trang viên thì chắc chắn mạng lưới phòng ngự cũng là số một, nào có dễ dàng như thế. Ngay từ đầu chúng tôi đã nói là không chắc chắn, chỉ xem thử theo yêu cầu của ngài thôi. Nhưng đối phương phản ứng nhanh nhạy thế này, có thể thấy trang viên Gió Hát đúng là nơi Thịnh Vô Ngung dừng chân.”
Sắc mặt Na Tiêu lạnh lùng, “Tên vô dụng.” Gã hừ lạnh một tiếng, hất tay ra khỏi phòng, trợ lý đi bên cạnh nói: “Hoàng tử đừng ủ rũ, chí ít đã xác nhận được đúng là nơi đó. Nếu không phải đội theo dõi của chúng ta bám sát trang viên Gió Hát hơn nửa tháng, ngoài việc liên tục vận chuyển hoa giống và thiết bị máy móc nông nghiệp ra, trước sau vẫn không thấy chủ nhân trang viên ra ngoài, cũng không lộ diện, thỉnh thoảng đi đi về về đều bằng trực thăng, thì quả thật cũng không xác định được mục tiêu.”
“Nếu không phải hoàng tử Na Phong đến đó, dù rằng nơi đó khả nghi nhất thì chúng ta vẫn còn muốn từ bỏ, nhưng chủ nhà mãi không thấy ra ngoài, quả thật rất khả nghi.”
Na Tiêu nói: “Trên thế gian này lại có kẻ có thể hơn nửa tháng trời không rời một bước ra khỏi chỗ ở sao? Ta thấy Thịnh Vô Ngung này là một con rùa đen sợ chết thì có!”
Trợ lý nói: “Nghe đồn hai chân hắn tàn tật, tính tình có gàn dở một chút cũng không lạ, chắc chắn là không muốn gặp ai. Mục đích hắn tới đây lần này không thể không đề phòng, tôi thấy hoàng tử Na Phong chỉ tới đó một lần rồi không đi nữa, rất là đáng bận tâm. Nghe nói trước đó vài hôm, công chúa Na Trân cũng tới thăm hỏi văn phòng chính của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm ở Garan, không biết có mục đích gì.”
Na Tiêu cười khẩy, “Chỉ đơn giản là muốn nhận được sự ủng hộ thôi, ta nghe nói trước đây con bé đấy từng theo đuổi Thịnh Vô Ngung. Bây giờ hai chân hắn tàn tật, nó vẫn không chê, cũng chẳng thèm để ý đến sức mạnh ngầm của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm.”
Trợ lý nói: “Chúng tôi đã điều tra ghi chép hải quan Thịnh Vô Ngung đến Garan, hắn có dẫn theo chồng tới đây, e là một chiêu này không có tác dụng gì với công chúa Na Trân. Hơn nữa Thịnh Vô Ngung vẫn chưa thấy ra mặt xã giao, thật sự nghi ngờ mục đích hắn tới Garan lần này.”
Na Tiêu lạnh lùng nói: “Bọn họ đuổi theo mấy trăm triệu đã đầu tư vào đây, cái gì mà kế hoạch nguồn năng lượng mặt trời, cha vô cùng tán thưởng, nghị viện và quân đội đều ủng hộ. Một khi Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm rút vốn sẽ ảnh hưởng tới công ăn việc làm của bao nhiêu người. Chỉ cần hắn đến, tất cả mọi người sẽ nghĩ đây là dự án do Na Phong tiến cử, lại vào đúng thời khắc mấu chốt này. Đương nhiên chỉ cần hắn ở Garan phô trương thanh thế, Na Phong sẽ nhắm ngay thời khắc quan trọng cho hắn xuất hiện trong các tiệc xã giao, thượng nghị viện, hạ nghị viện cùng với quân đội, hoàng thất đều sẽ ủng hộ nó. Na Phong vốn dĩ đã là người thừa kế đầu tiên, nó không cần làm nhiều hơn.”
Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Con rùa rụt cổ nhà nó, chẳng qua cũng chỉ đang đợi tin tức cha qua đời mà thôi! Chúng ta không thể ngồi chờ chết được!”
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈