Nông Trường Lưng Chừng Núi

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc quay về biệt thự view biển, Tiểu Yến và Lê Khải đều tò mò tới gần xem những chiến lợi phẩm mà Huyên Hiểu Đông mua về được.

Huyên Hiểu Đông vừa sắp xếp lại từng thứ một vừa nhìn, “Giấm đen lâu năm dùng nho chưng cất thành giấm thơm, quá trình ủ giống như làm rượu vang, hơn nữa còn phải đặc chế cất trong thùng gỗ sồi rất nhiều năm. Đây là giấm đen hàng đầu được ủ trong ba mươi năm, mua một chai về để sắp tới nếm thử, nếu ăn ngon thì có thể mua về tặng người khác. Chủ quán nói chỉ cần nhỏ vài giọt là sẽ tạo nên hương vị tuyệt vời, kết hợp với món nào cũng ngon.”

Tiểu Yến ngạc nhiên nói: “Chú trọng quá vậy! Nhìn thì trông cũng chỉ như giấm bình thường thôi mà! Sao hôm nay bọn em không thấy có loại giấm đắt vậy nhỉ?”

Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Mấy người không thong thả tìm kiếm trong cửa hàng nhỏ mà.” Y lại lấy một lọ thủy tinh có màu vàng đậm óng ánh ra ngoài, “Đây là dầu ngỗng hẹ tây, ép mỡ từ những con ngỗng béo ngon nhất, đổ một lượng lớn hẹ tây vào phi thơm lên rồi lọc lấy dầu ăn. Tôi ở trong cửa hàng ngửi được mùi hương đã thấy vô cùng đậm đà, cái này trộn với mỳ ăn rất ngon. Sáng mai tôi sẽ trộn để mọi người nếm thử, trộn salad cũng không tệ, thanh đạm hơn mỡ bò, nhưng lại thơm hơn so với dầu ô liu.”

Huyên Hiểu Đông lại nhặt mấy chai tương sốt ra ngoài, “Sốt lòng đỏ trứng, mắm ruốc, tương tỏi, còn có lòng hun khói, hừm… đây là lòng mực, trông đặc biệt nhỉ? Ngoài ra còn có một ít hoa quả khô, mận khô, sung ngọt khô, hạnh khô, ô liu muối…”

Y đặc biệt nhấc lọ ô liu muối ra ngoài, “Cái này xịn, thịt rất dày, mọi người nhìn quả nào cũng thấy cực kỳ to. Bọn tôi nếm thử trong cửa hàng rồi, hương vị rất ngon, mằn mặn tươi rói, giòn tan trong miệng, để lại vị ngọt lâu.”

Lê Khải nói: “Tôi thấy thường dùng kết hợp với rượu.”

Ba người bọn họ ríu rít nói chuyện, kiểm kê lại hết đồ đã mua hôm nay một lần ở phòng khách. Thậm chí La Yến còn cầm điện thoại chụp liên tục, định chuẩn bị đi mua theo, mang về nước tặng người thân bạn bè, cứ như là khách du lịch thật sự vậy.

Sau khi đóng gói sắp xếp xong, Huyên Hiểu Đông mới về phòng, biệt thự view biển dĩ nhiên là ngay sát biển rồi, từ phòng ngủ nhìn ra ngoài có thể thấy mặt biển xanh biếc chiếm trọn hết tầm nhìn qua cửa sổ thủy tinh, đúng là sự hưởng thụ sang chảnh nhất.

Thịnh Vô Ngung nằm trên ghế sô pha, tư thế nửa nằm dựa lưng ra phía sau, trong tay anh còn cầm màn hình điện tử và bút điện tử, hẳn là trước đó còn đang phê duyệt tài liệu dự án, nhưng giờ anh đã nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, hàng mi dày buông xuống, trông hết sức yên tĩnh.

Rõ ràng anh đã vô cùng mệt mỏi, hai chân anh còn chưa đủ sức cất bước lâu tới vậy, chỉ vì muốn đi cùng y mà thôi. Huyên Hiểu Đông khẽ khàng đi tới, lấy màn hình và bút điện tử trong tay anh ra đặt sang bên cạnh, kéo rèm cửa sổ lại, cầm tấm chăn mỏng đắp lên người anh. May mà sô pha rất rộng rãi và thoải mái, để anh nằm nghỉ ngơi một lát, lát nữa hoàng tử Na Phong còn đến nữa.

Thịnh Vô Ngung bị tiếng mưa gió đánh thức.

Ngoài cửa sổ đã nổi giông tố, mặt biển xanh biếc mênh mông sóng lặng trước đó giờ biến thành màu đen ngòm sâu thẳm, gió lớn mãnh liệt rít gào phía bên trên. Anh mở mắt ra thì nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đang đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh mưa gió ngoài biển.

Một tia chớp đánh xuống, giữa bầu trời xanh thẫm bị rạch ra một quầng sáng trắng, Thịnh Vô Ngung chống khuỷu tay lên, hỏi Huyên Hiểu Đông: “Mấy giờ rồi? Tôi đã ngủ rất lâu sao?”

Huyên Hiểu Đông quay đầu nhìn anh, “Anh mới ngủ nửa tiếng thôi, bỗng nhiên thời tiết thay đổi, nhanh thật, không biết hoàng tử Na Phong còn đến không.”

Thịnh Vô Ngung mở di động ra xem, “Đến, bọn họ sắp tới rồi. Bữa tối thế nào rồi?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Không có vấn đề gì, quản gia ở đây đã sắp xếp ổn thỏa, mấy món đặc sắc em đặt trước ở khách sạn cũng đã được giao đến rồi.”

Thịnh Vô Ngung cười hỏi: “Có món gì?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Ốc hấp bia, sashimi cá ngừ vây xanh, cua hoa tiêu, canh chua cá mập, tôm chì với mấy món khác nữa, cũng để quản gia thu xếp rồi. Cách thức tổ chức tiệc của họ rất thịnh soạn nên toàn mang những món ăn sang trọng, em cũng không cần bận tâm lắm. Quản gia cũng nói không cần chúng ta khách sáo như vậy, dù gọi thêm món nữa, đầu bếp của bọn họ vẫn có thể sắp xếp xong.”

(*)

Thịnh Vô Ngung nói: “Tán gẫu tâm sự vài câu thôi, em thay quần áo đi, xem ra cậu ta sắp đến rồi.”

Anh đứng dậy thật chậm rãi, Huyên Hiểu Đông toan tới đỡ anh, hỏi: “Có cần chuẩn bị gậy chống cho anh không?”

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Không cần đâu, kỳ lạ thật đấy.”

Hai người thay đổi lễ phục trang trọng, đi xuống cầu thang, quả nhiên thấy một đội xe sang trọng lái vào biệt thự trong mưa gió.

Hoàng tử Na Phong vẫn dí dỏm thân thiện như vậy, “Gió mặc gió, mưa mặc mưa, vẫn tới quấy rầy mấy ngày nghỉ của các vị.”

Hắn tiến đến thân mật ôm Thịnh Vô Ngung, “Cực kỳ vui khi thấy anh bạn của tôi đã có thể đứng dậy.”

Hắn lại đi tới ôm Huyên Hiểu Đông, “Thứ lỗi vì đã làm phiền kỳ nghỉ của hai người, hi vọng cậu có thể chơi thật vui ở Garan.”

Công chúa Na Trân đeo hoa tai kiểu vòng hoa ngọc trai, mái tóc xoăn dày dùng búi tóc ngọc trai vàng cài gọn lại, phần đuôi tóc thì thả trên lưng, khoe ra bả vai mảnh mai tinh tế. Cô mặc một chiếc slip dress(*) màu mơ, từng cánh bướm màu mơ đính trên váy, rực rỡ mà không tầm thường, trái lại khiến cả người cô phảng phất như được bao trùm ánh sáng dịu dàng. Lại thêm cô sở hữu nụ cười trẻ con, thậm chí trông có phần ngây thơ đáng yêu.

(*)

Thịnh Vô Ngung tiến đến định làm nghi lễ hôn tay với cô, công chúa Na Trân cười nói: “Đừng khách sáo, bắt tay là được rồi.” Cô nàng yêu kiều nhìn Huyên Hiểu Đông, “Dù sao bây giờ ngài đã kết hôn với Huyên tiên sinh, tôi nên tránh bị hiềm nghi.”

Huyên Hiểu Đông mỉm cười tiến lên bắt tay, “Công chúa dí dỏm quá, mời ngồi vào chỗ.”

Bốn người vào chỗ, quản gia chỉ huy bưng món ăn lên. Na Phong nói với Thịnh Vô Ngung, “Sau khi biết kỳ tích của cậu, hình như phụ vương đã hạ quyết tâm gì đó, gần đây chấp nhận phẫu thuật rồi, có mời vài chuyên gia nổi tiếng quốc tế đến.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Bệ hạ nhìn xa trông rộng, lại quyết đoán, tất có ngày được phù hộ hưởng phúc.”

Na Phong nói: “Nghe nói bác sĩ Witt chủ trị cho cậu cũng đã tới nước tôi, bây giờ trong hoàng cung đang có một nhóm chuyên chữa bệnh và trị liệu cho phụ vương.”

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Bác sĩ Witt chủ yếu tinh thông về khoa thần kinh, nhưng mà ông ấy cũng rất có trình độ ở lĩnh vực mô phỏng sinh học.”

Na Phong: “Hi vọng cha có thể khỏe mạnh trăm tuổi.”

Na Trân cũng cười nâng ly, “Vì sự khỏe mạnh của quốc vương?”

Na Phong mỉm cười nhìn cô, cũng nâng ly lên, trông tình cảm của hai anh em họ có vẻ rất tốt.

Món chính được đưa lên cùng nhau, Na Trân nói: “Nghe nói Huyên tiên sinh am hiểu mỹ thực, không biết đến Garan của chúng tôi đã thưởng thức được món gì ngon chưa? Anh có thích món nào nhất không?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Đều rất ngon, chân giò hun khói mà hoàng tử Na Phong chiêu đãi lần trước là để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Sau đó chúng tôi có thử nhiều cách ăn, ví dụ như cơm chân giò hun khói nấm tùng nhung, hương vị cũng rất tuyệt.”

Na Phong cười nói: “Đúng là sơn hào hải vị, hồi đi du học ở Hiên Viên, tôi thích nhất là cua sống chần tái(*)…”

(*)

Chủ đề được dẫn tới ẩm thực ngon một cách tự nhiên, sau khi kết thúc bữa tối thì trò chuyện thêm một lát, Na Phong và Na Trân mới đứng dậy xin phép, cứ như thật sự chỉ tiện đường tới thăm hỏi mà thôi.

Trước khi đi Na Trân còn nắm tay Huyên Hiểu Đông, cười đến là dịu dàng rung động lòng người, “Huyên tiên sinh thật sự vô cùng xuất chúng, mong rằng anh và ngài Thịnh trăm năm hòa hợp, tôi sẽ gửi bù quà kết hôn cho cặp chồng chồng tài đức này sau nhé.”

Mưa to mịt mù, Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông sóng vai nhau nhìn đoàn xe rời khỏi trong mưa bão, Huyên Hiểu Đông nói: “Kỳ lạ quá.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Quan hệ của quốc vương và thái tử rất lạ.”

Anh quay đầu nhìn thấy Lê Khải đang đứng ở cửa hiên nheo mắt nhìn mưa to, chậm rãi nói: “Thời tiết không tốt, chơi thêm một hôm nữa rồi chúng ta về trang viên.”

Tiễn Na Phong và Na Trân đi rồi, Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung về phòng, tắm rửa xong thì lên giường, nhìn giông tố đan xen mịt mù bên ngoài, mặt biển nổi sóng dữ dội. Hai người nằm trên giường, cũng chỉ dựa sát vào nhau làm việc riêng của mỗi người, không nói gì cả.

Huyên Hiểu Đông cầm màn hình điện tử đang đọc một quyển tiểu thuyết mới, y vốn dĩ cảm thấy Thịnh Vô Ngung đã mệt mỏi từ sáng, chỉ muốn anh mau chóng đi ngủ. Không ngờ Thịnh Vô Ngung nửa nằm, mãi vẫn không nhắm mắt, chỉ trầm tư phóng tầm mắt ra khung cảnh sấm vang chớp giật bên ngoài cửa sổ.

Cuối cùng y không nhịn được nữa, đặt màn hình điện tử xuống hỏi: “Anh không mệt sao?”

Thịnh Vô Ngung quay đầu, “Gì cơ?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Hôm nay anh đi lâu như thế, có phải rất mệt không? Em đấm bóp giúp anh nhé?”

Thịnh Vô Ngung mỉm cười quay đầu nhắm mắt, “Tôi quen rồi, làm ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi à?”

Huyên Hiểu Đông: “Không phải, có phải trước đây công việc của anh cũng như thế này không, ban ngày hoạt động công vụ gặp gỡ mọi người, đến đêm thì không ngừng hồi tưởng?”

Thịnh Vô Ngung nói: “Ừm… Theo bản năng nghề nghiệp, tôi quên mất mình đã không cần phải suy nghĩ thêm những việc này nữa.”

Huyên Hiểu Đông nhìn anh chăm chú một lúc lâu, sáp tới hôn lên môi anh, “Chúng ta có thể làm chút chuyện thư giãn.”

Thịnh Vô Ngung đưa tay xoa tóc y, “Không cần an ủi tôi, chỉ cần ôm là được. Không cần nghĩ những việc ấy, mặc dù có chút phiền muộn nhưng tôi đã bắt đầu cuộc sống mới, nhà ngoại giao là quá khứ rồi, tôi cũng rất ngóng trông tương lai.”

Huyên Hiểu Đông ôm anh một lúc, hỏi: “Vậy anh đề cử tiểu thuyết cho em đọc đi, thể loại mà anh thích xem ấy.”

Thịnh Vô Ngung nghĩ ngợi, nói: “‘Bồ câu xanh’, tôi rất thích câu chuyện này, phong cách ngôn ngữ của tác giả này vững vàng, gãy gọn mà lại vô cùng đanh thép, khi tự sự luôn toát ra cảm giác tàn khốc.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Là bi kịch sao?” Y không muốn đọc bi kịch.

Thịnh Vô Ngung nói: “Cũng không hẳn vậy, tuy nói hoàn hảo nhưng chỉ là cách viết, đặc biệt có thể huy động góc nhìn của người ngoài cuộc từ các độc giả. Em không đi sâu vào nó, nhưng em lại một mực quan tâm tới nhân vật chính của câu chuyện, em hi vọng anh ta hạnh phúc, cho dù anh ta cũng không phải một người tốt vẹn toàn trong quan niệm đại chúng——Hơn nữa đây là câu chuyện về một hải quân giải ngũ, nhân vật chính là một binh sĩ chăn nuôi và huấn luyện bồ câu trên tàu biển, truyện viết về cuộc sống trên tàu, trên bến cảng của anh ta, sau đó là sinh hoạt sau khi giải ngũ, rất thú vị. Tôi cảm thấy có lẽ em sẽ thích đọc.”

Huyên Hiểu Đông lấy màn hình điện tử ra, Thịnh Vô Ngung nhấn xuống, “Tôi mua rồi, em vào đây là có thể đọc được tất cả sách mà tôi đã mua, có một ít là ngoại văn, có thể chọn bản dịch, ấn vào đây có thể đọc giới thiệu tóm tắt tác phẩm, bình luận sách và đề cử của người khác… Ừm, đây là cảm tưởng của bản thân tôi.”

Huyên Hiểu Đông nhìn thấy mặt bìa có một chú bồ câu màu xanh nhạt, được vẽ rất nghệ thuật, thoạt nhìn có cảm giác đây là thể loại văn chương vô cùng nghiêm túc và đồ sộ, nhưng y vẫn nhấn mở ra xem.

Vốn dĩ cho rằng đọc sẽ rất khó hiểu, nhưng cuối cùng đúng như lời Thịnh Vô Ngung nói, tác giả này thích dùng câu đơn, phong cách ngôn ngữ ngắn gọn thanh thoát, rất dễ đọc. Câu chuyện về hải quân huấn luyện và phong cảnh bến cảng ở các quốc gia nhanh chóng hấp dẫn y, đặc biệt có rất nhiều chương Thịnh Vô Ngung tự viết cảm tưởng. Ví dụ như ở một trang miêu tả về bến cảng nào đó, anh đã nhận xét một câu: “Ở trên cao nhìn xuống, bàng quan, góc nhìn của thần.” Y không kìm được đọc lại đoạn đó một lần nữa, quả nhiên cảm nhận được rõ hơn sự cô tịch thê lương.

Lại có thêm vài tình tiết đọc không hiểu, lại đối chiếu với lời bình của Thịnh Vô Ngung, lại cảm thấy được mở mang hiểu biết hẳn lên.

Sau đó, y gần như đuổi theo tất cả lời bình của Thịnh Vô Ngung để đọc quyển tiểu thuyết này.

Thịnh Vô Ngung quay đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của y, biết rõ mình vẫn còn để trong lòng lời nói đùa của Lê Khải ngày hôm đó, y cũng bắt đầu muốn thấu hiểu thế giới của anh sao?

Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, đưa tay ôm lấy vòng eo gầy mạnh mẽ săn chắc của đối phương, nhìn ra bầu trời đêm sấm vang chớp giật ngoài kia, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Quốc vương Garan không hề né tránh việc gan mình xảy ra vấn đề trước mặt anh, hiển nhiên ông đã ngầm tiết lộ tin tức.

Mà rõ ràng Lê Khải cũng đã nắm lấy thời cơ này.

Vậy thì… cuộc phẫu thuật của quốc vương Garan có thành công không?

Anh phải làm thế nào để rút lui toàn thây, che chở được cho Huyên Hiểu Đông và trở về quê nhà của bọn họ? Nhắm mắt lại, dường như đã có thể quay về dưới giàn nho ở nông trường lưng chừng núi, chú mèo nằm nhoài bên chân, cún con chạy tớn tác trong vườn rau.

Anh nhớ nhà.

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio