Khi hoàng hôn buông xuống thì trời bắt đầu mưa.
Bên trong cung săn bắn im phăng phắc, không có ai ra vào, nhưng rất nhiều thị vệ súng ống đầy đủ xếp thành hàng, mây đen bao phủ trên khoảng không cung săn bắn. Phần lớn khách khứa đến đây hôm nay không dẫn theo gia quyến nữ tham gia buổi đi săn, giờ phút này họ chỉ có thể làm rùa rụt cổ ở trong phòng, không dám ra ngoài. Có binh sĩ dẫn theo người phục vụ vào từng phòng một đưa đồ ăn, sau đó lại lạnh lùng cương quyết nhấn mạnh lại không được phép tự ý ra khỏi phòng.
Thịnh Vô Ngung ở trong phòng, nhìn điểm định vị của ba người Huyên Hiểu Đông hiện trên máy tính của Lý Lực, nó hiển thị họ đang di chuyển vào sâu dãy núi ở phía Tây, tốc độ bắt đầu nhanh hơn, sau đó thì chậm lại. Có lẽ họ đã xuống xe đi bộ vào núi lớn.
“Đây chính xác là con đường thoát thân, xe có nhanh hơn nữa thì cũng chẳng vượt được máy bay trực thăng, phạm vi cũng quá rộng, chẳng bằng xuống xe trốn vào núi. Dù sao bọn họ không phải mục tiêu chính, làm rùa rụt cổ đến khi nào tình hình rõ ràng hơn là được rồi. Tin tốt là vì phòng bị buổi săn thú xảy ra bất trắc, họ đã mang theo nhiều lương khô nghiền và dược phẩm cấp cứu. Bây giờ đang đầu hè, nước mưa dồi dào, trong núi sẽ không thiếu nước, trong tay cũng có vũ khí. Với năng lực sinh tồn của họ, chỉ cần không bị tìm thấy thì trốn trong núi hai tháng sẽ không có vấn đề.”
Nghiêm Duệ Phong bình tĩnh phân tích cho Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Trước tiên nghĩ mọi cách thu được tin tức đi, tình hình bên ngoài thế nào rồi? Có liên lạc được với Lê Khải không?”
Nghiêm Duệ Phong nói: “Mạng viễn thông đều bị cắt đứt, trạm gốc cũng bị phá hỏng, đây là thủ đoạn quân đội, chỉ có thể dùng máy phát tín hiệu nguyên thủy nhất, hiện đang cố gắng liên lạc với Lê Khải.”
“Bây giờ tốt nhất chúng ta nên tập hợp lại những đồ đạc giá trị, không nên đeo mặc trên người, ngoài ra đổi sang trang phục bình thường sẽ bền và dễ hành động hơn bất cứ lúc nào.”
Thịnh Vô Ngung không có ý kiến, tự mở vali ra tìm một bộ quần áo đi săn, Nghiêm Duệ Phong nói: “Cần tôi giúp một tay không?”
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, “Không cần.” Mặc dù đi đứng vẫn không tiện nhưng phần lớn khoảng thời gian bại liệt trước đây anh đều tự gánh vác được, chỉ là hơn nửa năm qua, có lẽ anh đã hình thành thói quen được Huyên Hiểu Đông bầu bạn và săn sóc. Anh bình tĩnh thay xong quần áo, sau đó nghe thấy Lý Lực khẽ giọng nói: “Có liên lạc.”
Nghiêm Duệ Phong đi tới, “Nói cho bên họ biết phương hướng và tình hình hiện tại của chúng ta. Mục tiêu số 1, trong cung săn bắn, tạm thời an toàn; mục tiêu số 2, trong bãi săn, tọa độ 13.48, trông có vẻ tạm thời an toàn. Không biết phần tử vũ trang tập kích là ai, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ.”
Thịnh Vô Ngung yên lặng lắng nghe, bỗng nhiên tham gia: “Nếu như có thể, ưu tiên giải cứu mục tiêu số 2.”
Nghiêm Duệ Phong nhìn anh, Thịnh Vô Ngung nói: “Chúng ta ở cùng chỗ với quốc vương, phạm vi quá rộng. Ngược lại, họ ở trong núi, nếu như có thể huy động nhân lực hoặc máy bay trực thăng thì việc giải cứu sẽ dễ dàng hơn.”
Nghiêm Duệ Phong không phản đối, Lý Lực cũng gõ theo.
Rất nhanh sau đó, bên kia cũng đáp lại, Lý Lực lần lượt dịch chữ, “Đại hoàng tử phản loạn, thủ đô tạm thời chưa có biến, tam hoàng tử đã bị giam giữ.”
“Lại là đại hoàng tử!”
Thịnh Vô Ngung và Nghiêm Duệ Phong nhìn nhau, không ngờ lại cảm thấy việc này phù hợp với tính cách của gã. Quốc vương bệnh nặng vừa phẫu thuật xong, lúc này đột ngột phát động đảo chính, khiến cho Phi Lợi Tháp X truyền ngôi một cách hợp lý hoặc bị giam cầm, chết vì bệnh đều có khả năng.
Vấn đề chính là Na Phong cũng nhận được sự ủng hộ quân quyền tương tự, giờ phút này hắn lại ở sâu trong bãi săn, tin tức hoàn toàn không có, chẳng lẽ cũng bị đội quân của đại hoàng tử bao vây chặn giết sao? Hay là… cố sức thoát được rồi?
Tình thế vẫn chưa rõ đầu đuôi.
Lúc này cửa ra vào bị gõ nhẹ, vài thị vệ quân đoàn đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, “Ngài Thịnh, quốc vương cho mời——Còn cả vị bác sĩ đi theo ngài, cũng mời cả hai vị đi cùng luôn.”
Nghiêm Duệ Phong tiến lên một bước, ngữ điệu cương quyết, “Tình hình chưa rõ, chúng tôi cần đi theo bảo vệ cho cố chủ của mình.”
Mấy thị vệ liếc mắt nhìn nhau, ấy vậy mà không phản đối, ngầm cho phép. Nghiêm Duệ Phong phẩy tay, vài đội viên vốn đã võ trang đầy đủ sẵn sàng, quả nhiên giờ phút này vây quanh xe lăn của Thịnh Vô Ngung, tiến sâu vào cung điện phía trước.
Phía sau cổng vòm tẩm cung hoa lệ nhờ một loạt đèn pha lê lấp lánh treo lên, song sa phất phơ, những mùi hương đặc trưng của nước ngoài phảng phất lơ lửng giữa không trung, nhưng mùi đầu tiên mà bọn họ ngửi được lại là mùi máu tanh nồng nặc.
Nghiêm Duệ Phong chắn trước mặt Thịnh Vô Ngung, nhưng người đầu tiên nằm trên đất mà bọn họ thấy được lại là một người phụ nữ, quần áo lộng lẫy, sắc mặt trắng bệch, chính là người phụ nữ đã theo hầu bên cạnh Phi Lợi Tháp X hôm nay. Giờ phút này cô đã chết rồi, ngực trúng một phát súng, máu chảy thành vũng dưới thân đã hơi đông lại.
Quốc vương Garan ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung thì cười khổ, “Xin lỗi cậu, để cậu chê cười rồi.”
Sắc mặt Thịnh Vô Ngung bình tĩnh, “Bệ hạ có bị thương ở đâu không? Bác sĩ cung đình của ngài đâu?”
Quốc vương Garan nói: “Chết rồi, bị kẻ nào phía sau thừa cơ bẻ gãy cổ.”
Thịnh Vô Ngung hơi kinh hãi, Phi Lợi Tháp X cười gượng, “Nói ngắn gọn lại, vốn dĩ ta tự cho mình là thông minh, lấy thân làm mồi nhử nên cố ý tới đây, đồng thời bố trí con đường rút lui ổn thỏa, nhưng không ngờ những người xung quanh mình lại bị kẻ khác mai phục, hại chết bác sĩ và tùy tùng. Bây giờ nếu ta giữ nguyên kế hoạch mà rút lui thì bên cạnh đã không còn bác sĩ nữa, cũng không dám tự tiện tín nhiệm ai. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bên cạnh ngài Thịnh đây hẳn là có thể tin tưởng được. Chúng ta có thể hợp tác, nhân lúc màn đêm buông xuống mà rút lui tới nơi an toàn mới.”
Thịnh Vô Ngung bình tĩnh hỏi: “Bệ hạ cần nhân tài gì?”
Phi Lợi Tháp X nói: “Nhân viên bảo an và nhân viên y tế theo sát. Ta đã chuẩn bị máy bay rút lui, ở trên mái nhà, có thể chở được hai mươi người. Nhưng ta cần một nhân viên bảo an khác giám sát lẫn nhau với nhân viên bảo an cũ của ta, cùng lên để cất cánh. Cậu hiểu được không? Giám sát lẫn nhau, loại bỏ nguy hiểm.”
Thịnh Vô Ngung hiểu rõ, Phi Lợi Tháp X đột nhiên bị người bên cạnh phản bội, sau đó không thể tin tưởng ai được nữa, nhưng cũng không dám ở nguyên tại đây. Bổ sung một nhân viên bảo an đáng tin cậy để giám sát lẫn nhau, đúng là biện pháp ổn thỏa nhất.
Thật ra vẫn còn những quyền quý khác ở Garan, nhưng bây giờ Phi Lợi Tháp X đa nghi không dám tùy tiện tin tưởng ai, còn bản thân anh là người ngoại quốc, lại có chung lợi ích với ông ấy. Những người được phân công bảo vệ và chữa trị bên người anh hiển nhiên là đội hình mạnh nhất, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với anh, bởi vậy trong thời gian rút lui, họ nhất định sẽ tận tâm tận lực loại bỏ mầm họa, giám sát đối phương.
Nhưng… Anh lắc đầu, trầm giọng nói: “Bệ hạ không yên tâm thì tôi có thể để hai nhân viên bảo an và bác sĩ đi theo rút lui cùng ngài, nhưng tôi muốn ở lại đây, chồng tôi vẫn còn ở trong bãi săn.”
Rõ ràng hai người là không đủ đáng tin cậy, Phi Lợi Tháp X nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén, “Cậu yên tâm, Na Phong ở bãi săn, nhất định nó sẽ bảo vệ Huyên tiên sinh. Đợt hành động này nó biết rất rõ, Huyên tiên sinh theo chân nó ra ngoài săn thú sẽ được bảo an đầy đủ, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.”
Na Phong cũng biết đợt hành động lần này sao?
Trong lòng Thịnh Vô Ngung liên tục lóe lên ý nghĩ, nhưng ngoài mặt anh vẫn thản nhiên, “Bệ hạ, nếu vị phu nhân này có thể chăm sóc ngài lâu như thế, nghĩa là trước đó đã trải qua thẩm tra nghiêm ngặt. Nếu như cô ta muốn hại ngài thì hẳn đã có cơ hội từ lâu rồi chứ?”
Phi Lợi Tháp X điềm nhiên nói: “Cô ta không có cơ hội, tất cả thuốc của ta đều được hai người mở ra cùng một lúc, cả hai dò xét lẫn nhau. Bất cứ lúc nào bên cạnh ta đều có ít nhất ba người, hơn nữa ra vào đều phải lục soát người, không có khả năng bí mật mang vũ khí.”
“Vì vậy cô ta chỉ có thể dựa vào cơ hội lần này ra tay với bác sĩ, ta sợ còn có hậu chiêu. Ngài Thịnh, cậu và ta đều là người suy yếu sau phẫu thuật, ở lâu chỗ này không ổn đâu, chúng ta tranh thủ thời gian rút lui đi. Cậu yên tâm, một khi hai ta thoát khỏi nơi này, khôi phục viễn thông, ta sẽ thông báo cho Na Phong lập tức đưa Huyên tiên sinh về bên cậu, nơi này không tiện ở lâu.”
Thịnh Vô Ngung yếu ớt hỏi lại: “Bệ hạ, vị phu nhân này chắc chắn là người của đại hoàng tử sao?”
Phi Lợi Tháp X ngẩn ra, Thịnh Vô Ngung chợt hỏi: “Trước đó vì sao bệ hạ không yên tâm truyền ngôi cho thái tử Na Phong?”
Ánh mắt Phi Lợi Tháp X né tránh, “Nó còn trẻ, chưa quen chính sự, nhưng trải qua đợt lịch luyện(*) hôm nay, ta sẽ chính thức cân nhắc tới việc tuyên bố nó là thái tử đời tiếp theo, cũng vừa vặn để truyền ngôi.”
(*)
Thịnh Vô Ngung nhìn Phi Lợi Tháp X, “Bệ hạ, Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm còn hữu dụng với Garan, nhưng nhóm sư tử con chưa chắc đã có thể nhẫn nại bằng sư tử già quyền uy nhất, họ không chân thành bằng chúng tôi.”
“Nếu như ban đầu bệ hạ không định đưa tôi đi thì kế hoạch thật sự chính là hoàng tử Na Phong sẽ quay lại khống chế thế cục cung săn bắn, sau đó đợi người của hoàng tử Na Tiêu lọt bẫy đúng chứ?”
“Hoàng tử Na Phong đang ở bên ngoài nhưng thật ra lại hoàn toàn kiểm soát được tình hình, chỉ còn chờ ngài bỏ chạy bên này thì mới có thể giả vờ tan tác, dẫn phản quân tới, khiến hoàng tử Na Tiêu ngồi vững trên tội danh phản loạn.”
“Bởi vậy nhóm khách quý ở cung săn bắn chẳng qua là nhân chứng, chứng minh tội danh của hoàng tử Na Tiêu, để sau đó xét xử có thể thuận tiện chặt bỏ tất cả vây cánh liên quan.”
“Ban đầu những vị khách như chúng tôi sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ cần yên tâm chờ đợi ở trong cung săn bắn. Bệ hạ rời đi chỉ là sự đảm bảo tuyệt đối mà thôi. Không ngờ kế hoạch kỹ lưỡng như vậy lại bỗng nhiên nhảy ra một phu nhân Kiệt Tây, việc này khiến ngài không dám tiếp tục ở lại cung săn bắn nữa, bởi vậy đến khi sửa kế hoạch mới để tôi biết, muốn mượn đội ngũ bảo an của tôi để cùng nhau thoát khỏi đây.”
“Đúng không?”
Phía sau màn che bỗng nhiên vang lên tiếng cười khẽ, công chúa Na Trân xoay người bước ra, “Phụ vương, con đã nói không gạt được ngài Thịnh mà, chẳng thà ngay từ ban đầu cứ thành khẩn chờ đợi.”
Nét mặt Phi Lợi Tháp X lướt qua vẻ lúng túng, “Đúng vậy, ngài Thịnh suy đoán rất có lý. Nếu đã vậy bây giờ cậu có thể tin tưởng ta rằng Huyên tiên sinh sẽ không sao chứ? Có thể yên tâm cùng ta rút lui tới nơi an toàn mới.”
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: “Hành trình trước đây… phải là lật đổ mới đúng, đã xuất hiện biến hóa đầu tiên. Bệ hạ, trước đây tôi không quan tâm lắm tới cái mạng này, nhưng bây giờ tôi đã có bạn đời, không thể không suy nghĩ vì cậu ấy. Máy bay trực thăng của ngài, tôi cũng không dám lên.”
Đồng tử Phi Lợi Tháp X co rút nhanh, “Ý của ngài Thịnh là…”
Thịnh Vô Ngung nói: “Trong lòng bệ hạ hẳn cũng đã có nghi ngờ. Chiêu giết bác sĩ này vô cùng thừa thãi nếu như kế hoạch ban đầu của ngài thật sự là muốn lên máy bay để rời khỏi cung săn bắn. Vì sao đối phương lại lãng phí một quân cờ hữu dụng như vậy để nhân cơ hội giết chết bác sĩ?”
“Kẻ này hiểu bệ hạ sâu sắc, biết lúc này nhất định bệ hạ sẽ nghi ngờ, sau khi nghi ngờ ngài sẽ cho người kiểm tra máy bay, tôi đoán không sai thì máy bay đã bị người ta động tay động chân, khiến ngài phải hủy kế hoạch rời khỏi cung săn bắn. Tất cả những việc này cũng chỉ vì muốn cản ngài rời khỏi đây.”
“Trước tiên tôi có thể để chuyên gia an toàn và chuyên gia bom mìn của tôi cùng người đi cùng ngài kiểm tra qua máy bay… Cũng có thể không tra được ra gì hết, nhưng máy bay là một máy móc rất tinh vi, trong lúc gấp gáp người bình thường sẽ không dám lái. Cho nên mục đích của đối phương là ngăn cản ngài rời khỏi cung săn bắn.”
Na Trân nhẹ giọng nói: “Vừa nãy tôi đã khuyên phụ vương đừng lên, nhưng phụ vương vẫn cứ muốn mạo hiểm. Tôi mới kiến nghị mời ngài Thịnh tới hỗ trợ, xem ra đây là một sự lựa chọn chính xác của ngày hôm nay.”
Phi Lợi Tháp X trầm tư, một lát sau nói: “Được, trước tiên kiểm tra đi.”
Nghiêm Duệ Phong quay đầu ra hiệu, Lý Lực và Khang Túc ra khỏi hàng, hai thị vệ quân đoàn theo sau cũng đi lên trên tầng, kiểm tra máy bay trực thăng.
Thịnh Vô Ngung quay đầu nói với La Yến, “Cũng mời bác sĩ La kiểm tra cơ thể cho bệ hạ, xem có cần chú ý gì không.”
La Yến gật đầu tiến lên, có y tá nơm nớp lo sợ đi tới, quả nhiên hai người họ là một nhóm. Cô lên phối hợp với La Yến để kiểm tra các chỉ tiêu huyết áp của quốc vương Garan.
Phi Lợi Tháp X nói: “Nếu đối phương trăm phương ngàn kế muốn giữ ta lại, ta lại càng phải đi. Điều cậu vừa nói, vừa nãy ta cũng đã nghĩ đến.”
Nét mặt ông trầm lặng, đượm thêm vẻ mệt mỏi.
Nghiêm Duệ Phong lạnh lùng nói: “Quyết định đi bằng đường thủy thì sẽ tốt hơn, một tên lửa đạn đạo thôi là có thể biến máy bay trực thăng thành mục tiêu sống.”
Phi Lợi Tháp X suy sụp, Na Trân nói: “Tôi cũng có ý này, trên không trung thì chúng ta không thể tránh, không giống trên mặt đất vẫn còn chỗ trốn.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lý Lực, Khang Túc và vài thị vệ quân đoàn khác xuống dưới, lắc đầu với Nghiêm Duệ Phong. Một sĩ quan thị vệ tiến lên bẩm báo: “Bệ hạ, không có gì bất thường.”
Phi Lợi Tháp X bình tĩnh phân phó: “Chuẩn bị đi, không lên nữa nhưng chúng ta sẽ vờ như lên, cài đặt chế độ không người lái, chúng ta quay về bằng đường sông.”
Sĩ quan thị vệ sững sờ, “Không người lái? Loại máy bay này cần người điều khiển, nếu để chế độ không người lái, nhỡ trên đường sông gặp sự cố gì thì rất khó lẩn tránh.”
Phi Lợi Tháp X lạnh nhạt nói: “Không sao, chỉ để nghiệm chứng mà thôi. Không có ai ở trên đó, lộ trình ban đầu là đi đường thủy tới căn cứ quân sự gần nhất, trên đường cũng toàn là đồng ruộng và rừng hoang. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì mà rơi xuống tan nát thì cũng không tạo nên tổn thất gì——Dù sao cũng tốt hơn là có phi hành đoàn ở trên máy bay, lỡ như không nhảy dù kịp…”
Na Trân nhẹ giọng nói: “Bệ hạ nhân từ.”
Sĩ quan thị vệ im lặng một lát rồi tỏ ra cuồng nhiệt tận tâm, đứng nghiêm nhận mệnh lệnh “Rõ!” rồi xoay người đi xuống.
Thịnh Vô Ngung nói: “Nếu đã bố trí máy bay trống trở về, có thứ đó che giấu rồi thì có phải chúng ta cũng nên đồng thời rút lui khỏi cung săn bắn không? Nếu đối phương muốn giữ ngài lại, vậy thì nơi này quá nguy hiểm.”
Phi Lợi Tháp X nói: “Sẽ không gióng trống khua chiêng, như lời cậu nói, những vị khách quý này đều sẽ chứng kiến… Ta biết vì sao cô ta lại giết bác sĩ, chắc hẳn là do muốn cho ta ăn thứ gì đó.”
Gương mặt ông hờ hững, “Chúng ta đón xe rời khỏi đây.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Không, trong lòng tôi lo lắng cho bạn đời của tôi. Tôi nhất quyết phải rời khỏi cung săn bắn, đi tìm chồng tôi suốt đêm. Bệ hạ giao trát(*) cho tôi đi, cho tôi thêm vài thị vệ quân đoàn hộ tống vào núi.”
(*)
Anh nhìn Phi Lợi Tháp X, “Bệ hạ nên cải trang, khiến ngài chịu ấm ức rồi.”
Phi Lợi Tháp X do dự chốc lát, nhỏ giọng nói: “Đa tạ ngài Thịnh.”
Na Trân lấy bản đồ ra, “Chúng ta vẫn nên bàn bạc xem vào núi thì đi tới đâu an toàn nhất.”
Thịnh Vô Ngung vô cùng ngạc nhiên, “Đương nhiên là tới nơi đóng quân của hoàng tử Na Phong rồi.”
Phi Lợi Tháp X và Na Trân đều nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Dựa theo kế hoạch ban đầu của các vị thì bên trong bãi săn đã bị khống chế rồi.”
Thịnh Vô Ngung lại cười nói: “Chưa kể vị phu nhân này rốt cuộc là người của ai, vẫn chưa kết luận được. Bệ hạ vẫn còn rất tín nhiệm hoàng tử Na Phong phải không? Nếu không tại sao ngay cả khi xảy ra tình cảnh như vừa xong, ngài vẫn không hề nghi ngờ mà muốn truyền ngôi cho cậu ta?”
“Tôi chỉ tò mò một điều duy nhất, rốt cuộc bệ hạ băn khoăn điều gì mà lại không yên tâm truyền ngôi cho Na Phong, nhưng lại tín nhiệm cậu ta như thế?”
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈