: Súng Cầm Tay
Tên mặt râu hiểu rất rõ, lúc đối diện với cái chết, thời gian càng dài sự sợ hãi trong lòng càng lớn, cho nên bước nào bước nấy gã ta cũng bước rất chậm.
Ngay lúc gã ta từ từ giơ lên trường đao sáng bóng chém về phía Tiểu Thảo thì đột nhiên biểu cảm đắc ý trên mặt gã ta cứng lại.Hạ Uyển Ngưng nhìn theo ánh mắt hoảng sợ của gã ta, chỉ thấy một họng súng đen ngóm nhắm thẳng ngực gã ta.“Súng cầm tay? Hạ Uyển Ngưng vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên “Sao muội lại có thứ này, sao không sớm lấy ra? Hại ta vừa nãy còn chuẩn bị tinh thần liều chết giúp hai người tranh thủ thời gian nữa!”“Sớm lấy ra thì đâu còn vui nữa?” Dư Tiểu Thảo cầm chắc súng trong tay, nhìn chằm chằm vào tên mặt râu đang toát mồ hôi lạnh, khóe miệng khẽ cong lên ý cười lạnh “Ồ! Còn nhận ta súng cầm tay à! Xem ra đã chứng kiến uy lực của súng ống Đại Minh chúng ta! Thế nào? Nếu biết súng ống của Đại Minh chúng ta mạnh, còn dám xông lên đánh cướp Quận vương gia, sống chán rồi nên tìm chết phải không?”“Khụ...!hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!!” Lúc này tên mặt râu vô cùng sợ hãi, cố mỉm cười “Gần đây có hơi thiếu thốn, tiểu công tử lại để lộ tiền tại ở quán trọ cho nên ta mới bị tiền tài che mờ mắt nổi ý cướp đoạt.
Cũng may chưa tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, xin tiểu công tử nương tay, tha cho ta và các huynh đệ một con đường sống”“Đừng nghe gã ta! Nổ súng, bắn chết đi!!” Hạ Uyển Ngưng bị mấy lời nói tục tĩu của gã ta chọc giận, tức một bụng lửa giận.
Bây giờ người rơi vào tay bọn họ, nàng ta cảm thấy làm vậy chẳng có gì đáng tiếc cả!“Đừng, đừng! Bà cô à, vừa nãy là ta có mắt không biết thái sơn, mạo phạm ngài.
Nếu ngài không vui thì dùng roi đánh ta trút giận...” Tên mặt râu này lại là loại co được dãn được, gã ta lập tức nở nụ cười, còn tự tát mặt mình mấy cái.Dư Tiểu Thảo không kiên nhẫn dùng súng chỉ chỉ gã ta, quát lên: “Còn không buông vũ khí xuống, bảo thuộc hạ của ngươi dừng tay? Đúng là muốn nếm thử uy lực của súng ống Đại Minh phải không?”“Lạch cạch” Trường đạo trong tay tên mặt râu bị ném xuống đất ngay lập tức, gã ta rống lên với các anh em đã rơi vào thế yếu: “Dừng tay, con mẹ nó dừng lại hết cho lão tử!!”“Nhị ca!” Một người lưng hùm vai gấu thấy vậy thì trợn mắt nhìn tên mặt râu sau đó hung hăng vọt về phía Tiểu Thảo.
Tốc độ kia không hề chậm, chỉ trong nháy mắt đã thấy trường đao chém đến nơi.Đột nhiên một tiếng “Đoàng!” vang lên, tên dám xông về phía Tiểu Thảo vẫn vọt về phía trước hai bước theo quán tính, nhưng thân thể cứng như cột sắt của gã lại ngã xuống nơi cách Tiểu Thảo chưa đến m, nằm bất động dưới chân tên mặt râu.Tên mặt râu chậm rãi nhìn về phía người anh em ngã dưới chân mình, phát hiện trước ngực gã có một lỗ máu, máu tươi ào ạt tràn ra ngoài.
Gã ta lại nhìn về phía tiểu công tử áo trắng kia, phát hiện trong tay nàng đã là một cái súng khác, một họng súng khác còn đang bốc khói đang được một tên thị vệ dáng người không cao đứng bên cạnh nàng cầm lấy, mà tên thị vệ đó đang nhét cái gì vào trong súng.Súng cầm tay của Đại Minh từ khi nào không đáng tiền như vậy? Một tiểu Quận vương lại có tận hai cái! Không phải nói số lượng súng của Đại Minh không nhiều cho nên nghiêm cấm tư nhân tàng trữ sao? Không lẽ tin tức bọn chúng dò la được đều là giả?Đây là lần đầu tiên Dư Tiểu Thảo giết người, lưng đã toát một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng run lẩy bẩy.
Nhưng mà nhìn bề ngoài lại không nhìn ra, nàng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm tên mặt râu.
Súng cầm tay trong tay vững vàng chỉ thẳng vào tim gã ta.Nhược điểm hiện tại của súng cầm tay là trong súng chỉ có một viên đạn, nã súng xong phải có thời gian lắp đạn.
Cho nên trên chiến trường, binh sĩ Hỏa khí doanh đều chia làm hai nhóm, một nhóm nổ súng rồi lui xuống nạp đạn, nhóm sau tiến lên...!cứ tuần tự như vậy.Dư Tiểu Thảo cảm thấy thật may mắn vì nàng có hai khẩu súng.
Một cái đương nhiên là Hoàng thượng lo lắng cho sự an toàn của nàng nên ban cho nàng.
Cái còn lại là do chồng tương lai yêu dấu lén đưa nàng phòng thân.
Lần này nàng mang hết đi, quả nhiên có đất dụng võ.Nghĩ đến Chu Tuấn Dương đang ở trên chiến trường đầy máu tanh bảo vệ quốc gia, trong lòng Dư Tiểu Thảo lập tức dâng lên một luồng dũng khí.
Tay trái nhận lấy súng đã lắp đạn trong tay Xuân Hoa, mỗi tay một súng chỉ về tên ngoại tộc còn đang ngây người như phỗng này, cười lạnh nói: “Còn muốn nếm thử uy lực của súng ống Đại Minh không? Bản Quận vương tác thành cho ngươi!!”“Không dám, không dám!” Tên mặt râu không dám nghĩ xằng bậy nữa, hoàn toàn khuất phục “Tha mạng, xin tiểu Quận vương tha cho mạng chó của chúng ta!!”“Tha cho các ngươi, cũng không phải không thể!” Dư Tiểu Thảo nghĩ một lát rồi ngoắc tay với mấy thị vệ của mình, sai bảo “Lột [email protected] quần áo của bọn chúng treo ở rừng cây nhỏ ven đường.
Còn lúc nào bọn chúng mới được đồng bọn giải cứu thì phải xem nhân phẩm của bọn chúng rồi!”Tên ám vệ kia co rút khóe miệng, nhận lệnh rời khỏi.
Hạ Uyển Ngưng không cam lòng nói: “Không lẽ bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như vậy? Vừa nãy tên chết tiệt kia phun ra bao lời bẩn thỉu, đâu phải đệ không nghe thấy!”Tên mặt râu đã bị bó thành cái bánh chưng, Dư Tiểu Thảo chỉ súng về phía gã ta, gật đầu nói: “Nghe thấy chưa? Hạ tỷ tỷ của ta rất bất mãn với việc vừa nãy ngươi ăn nói tục tĩu, không muốn bỏ qua cho ngươi quá dễ dàng! Nghĩ cũng phải, nếu không phải tiểu gia có súng, bây giờ không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Người khác thì bỏ đi, nhưng còn ngươi...”“Ngươi không giữ lời, lật lọng!!” Tên mặt râu kinh hoàng nhìn họng súng đang dí trên người mình, gào ấm lên.“Tiểu gia ta chỉ nói tha mạng cho các ngươi chứ không nói để các ngươi nguyên vẹn trở về!” Nụ cười của Tiểu Thảo khiến người khác run sợ “Phế tay phải của bọn chúng, để bọn chúng mãi mãi không cầm được vũ khí!!”“Còn ngươi nữa! Dù sao cũng là đầu xỏ, nếu không trả cái giá cao hơn thì không công bằng lắm!!” Dư Tiểu Thảo nói với Hạ Uyển Ngưng “Miệng gã ta rất thối, tỷ tẩy rửa cho gã ta đi!”Hạ Uyển Ngưng nhặt một cục đá to bằng hai bàn tay, hung hăng đập vào miệng của tên mặt râu.
Một tiếng hét thảm thấu trời, cái miệng đầy răng của tên mặt râu rụng hơn nửa, miệng sưng như lạp xưởng, máu chảy giọt giọt xuống vạt áo trước.“Hả giận không?” Dư Tiểu Thảo liếc nhìn nàng ta hỏi.“Tàm tạm!” Hạ Uyển Ngưng đảo mắt, nói “Cho ta mượn súng của đệ, ta phế một cái chân của gã ta mới tiêu tan được mối hận này.
Nếu không cứ nghẹn trong lòng cũng không biết tìm ai xả giận!”Dư Tiểu Thảo giật giật khóe mắt, nói một lúc, còn không phải muốn dùng thử súng cầm tay sao? Nàng ta nhét khẩu súng Hoàng thượng ban cho vào trong tay Hạ Uyển Ngưng, dặn dò: “Chơi thì chơi, đừng để bản thân bị thương.
Giữ lại mạng chó của gã ta, danh tiếng của tiểu gia không thể bị gã ta bôi đen được.”Nói trắng ra là chỉ cần giữ lại mạng, những việc khác nàng sẽ không quan tâm.
Nàng nói xong thì ưu nhã rời khỏi.
Hạ Uyển Ngưng hưng phấn nhận lấy súng cầm tay, chỉ loạn vào người tên mặt râu.
Gã ta bị dọa sợ, mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ sợ nàng ta lỡ tay thì mạng nhỏ của gã ta coi như xong!Cuối cùng Hạ Uyển Ngưng nhắm vào đùi phải của gã ta, “Đoàng” một tiếng, tên mặt râu kêu re ré như heo bị chọc tiết.“Ôi ôi! Bắn trượt rồi, lãng phí một viên đạn!!” Hạ Uyển Ngưng tiếc rẻ thở dài, lúc Xuân Hoa lắp đạn cho nàng, nàng dùng chuôi roi vỗ mặt tên mặt râu, nói: “Kêu la cái gì? Còn chưa bắn ngươi, nhìn dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa, gan nhỏ hơn gan kiến, còn không biết xấu hổ đòi đánh cướp!!”“Con mẹ...” Tên mặt râu còn chưa chửi xong lời thô t ục thì họng súng kia đã nhắm thẳng tim gã ta khiến gã ta nuốt sạch lời chưa nói và máu tươi vào trong bụng.“Nếu ngươi còn chọc ta khó chịu nữa, có khi phát súng tiếp theo sẽ vào đây đấy! Đến lúc đó, lỗi tính là của bản cô nương, chứ không phải Quả Quận vương không giữ lời hứa đâu nhỉ?” Hạ Uyển Ngưng nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi liên tục xin tha của gã ta, cảm thấy rất hả giận.“Đừng đùa nữa! Còn dây dưa nữa chúng ta sẽ không kịp đến điểm dừng chân tiếp theo đâu!!” Viên Tuyết Diễm đi sau Tiểu Thảo nhắc nhở bạn tốt của mình.Hạ Uyển Ngưng nhắm ngay đầu gối của gã ta nổ súng, lại bắn thêm một phát vào cổ tay phải, sai người treo cái tên còn đang kêu như heo bị chọc tiết này lên cây lớn rồi vui vẻ đuổi theo hai chị em tốt của mình.“Sao rồi?” Đi đến gần Tiểu Thảo mới phát hiện vẻ mặt của nàng quái quái, tay chân đều đang run.Viên Tuyết Diễm đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, nói với Hạ Uyển Ngưng: “Không biết, vừa nãy còn tốt, sang bên này là nôn ngay, đứng cũng không vững.”"..." Hạ Uyển Ngưng lấy túi nước cho nàng uống hai ngụm, lo lắng nói “Không phải là bị dọa sợ rồi chứ? Vừa nãy rõ ràng rất trấn định, dáng vẻ, khí thế kia cũng làm ta sợ! Không ngờ rằng muội cũng biết sợ đó.”Ninh Đông Lan giải quyết tốt công việc bên kia thì đi đến nói: “Lần đầu tiên ta giết người tay cũng run, trong lòng rất khó chịu.
Có mang theo thuốc an thần không? Cho đệ muội ấy một viên.
Đây là vấn đề tâm lý, phải để muội ấy ấy tự mình vượt qua.Thu Thực vội vàng lấy một viên thuốc tản ra mùi thơm nhè nhẹ từ trong hòm thuốc tùy thân, hầu hạ chủ tử uống thuốc, đồng thời không quên tạ tội: “Đều do bọn thuộc hạ vô dụng khiến chủ tử sợ hãi rồi!”Thu Thực vội vàng lấy một viên thuốc tản ra mùi thơm nhè nhẹ từ trong hòm thuốc tùy thân, hầu hạ chủ tử uống thuốc, đồng thời không quên tạ tội: “Đều do bọn thuộc hạ vô dụng khiến chủ tử sợ hãi rồi!”“Ta không sao! Ngồi một lát là ổn thôi!! Đừng lo.” Dư Tiểu Thảo ngồi trên một tảng đá ven đường, cố gắng hít thở đều mấy hơi, trong mũi hình như vẫn còn mùi máu tươi quanh quẩn.
“Oẹ.” nàng lại tiếp tục nôn.Viên Tuyết Diễm tự tay đút nước cho nàng để nàng xúc miệng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng an ủi: “Đều do tên kia đáng chết! Nếu muội không nổ súng người chết chính là chúng ta! Giết một tên cường đạo để cứu người thân bên cạnh, muội làm rất đúng!! Đừng bị nó ám ảnh!”“Đúng vậy! Vừa nãy muội rất giỏi, cách xa như vậy mà có thể bắn phát trúng luôn, nhất định là đã luyện tập rồi! Ta cũng đứng ở khoảng cách gần mà có bắn trúng đâu! Mất mặt lắm luôn!!” Hạ Uyển Ngưng cũng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thảo, ríu rít bày tỏ sự sùng bái với nàng..
: Phản Đồ
Lúc này Dư Tiểu Thảo đã khá hơn một chút, nàng cười nhợt nhạt với hai người chị em tốt: “Tuấn Dương, đường đệ Tuấn Dương đã từng dạy ta một thời gian cộng thêm với ta thiên phú cực cao, không dám nói bách phát bách trúng nhưng mười lần bắn trúng chín hẳn không thành vấn đề!”
Dư Tiểu Thảo nói không ngoa, sức mạnh tinh thần của nàng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai cho nên chuyện liên quan đến học hành cũng chỉ tốn nửa công sức. Chu Tuấn Dương cũng không chỉ một lần khen nàng có thiên phú.
Cánh tay Ninh Đông Hoan vẫn đang treo trên cổ, gã lim mặt lại gần: “Quả Quận vương, súng cầm tay của ngài có thể cho ta chơi một ngày không? Chỉ chơi một ngày thôi, có được không?”
“Không được! Bà cô ta còn chưa chơi đủ nữa! Còn lâu mới đến lượt huynh!” Hạ Uyển Ngưng hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, đến khi chuyển hướng nhìn sang Tiểu Thảo lại bày ra vẻ mặt đầy nịnh nọt: “Tiểu Quận vương không phải có hai cây súng sao? Cây súng cầm tay này cho ta mượn chơi mấy ngày trước có được hay không vậy?”
“Oẹ” Ninh Đông Hoan làm bộ muốn nôn mửa, “Họ Hạ kia, muội đã là người có vị hôn phu rồi, vậy mà còn ra vẻ nũng nịu bán manh với một tiểu công tử mười mấy tuổi. Tên Lữ Hạo kia có biết chuyện này hay không?”
“Liên quan gì đến huynh? Đúng là chó bắt chuột- xen vào chuyện của người khác!” Hạ Uyển Ngưng hung hãn rống lên với gã, “Bà cô ta và Quả Quận vương cũng coi như biểu tỷ đệ đó! Biểu tỷ mượn đồ biểu đệ, có gì không thể để cho người kia biết? Nếu tên Lữ Hạo kia dám có ý kiến, xem ta có đánh huynh ấy không?”
Ninh Đông Hoan liên tục lắc đầu, cảm thấy tiếc cho huynh đệ tốt của mình: “Một thanh niên tốt có triển vọng bao nhiêu, đáng tiếc trong nhà lại có sư tử Hà Đông.”
“Huynh còn dám nói năng lung tung nữa, ta sẽ cho huynh nếm thử một chút lợi hại của súng cầm tay!” Hạ Uyển Ngưng cầm tay súng chỉ về phía Ninh Đông Hoan, mặt đầy uy hiếp.
“Đừng cãi nhau nữa! Súng này vốn không phải đồ chơi, cẩn thận đừng để đạn khiến người mình bị thương! Để công bằng, ai cũng không được mượn, đưa trả đây!” Dư Tiểu Thảo uống một viên thuốc an thần đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Nàng nhận lấy cây súng từ trong tay Hạ Uyển Ngưng, cài lại chốt phía trên rồi cất bên người.
Hạ Uyển Ngưng bày ra vẻ mặt đầy mất mát, hung hãn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ninh Đông Hoan. Ninh Đông Hoan rụt cổ một cái, nhỏ giọng làu bàu: “Cũng không phải ta không cho muội chơi, muội dùng ánh mắt hung dữ đó nhìn ta làm gì?”
"Nếu như không phải huynh nhiều chuyện, nói không chừng Quả Quận vương đã cho ta mượn cây súng lửa kia chơi vài ngày rồi! Tất cả là tại huynh! Làm hỏng chuyện tốt của ta!” Hạ Uyển Ngưng không thừa nhận mình giận cá chém thớt, có người để cho nàng ta trút giận, sao có thể bỏ qua?
Ninh Đông Lan lặng lẽ dặn dò hai tỳ nữ Xuân Hoa và Thu Thực, nhắc các nàng buổi tối nhớ chú ý đến chủ tử mình một chút. Đến buổi tối, lúc đang tá túc tại một nhà nông, Dư Tiểu Thảo bắt đầu sốt cao. Cũng may các nàng mang theo nước thuốc hạ sốt bên người, còn có Tiểu Bổ Thiên Thạch ở bên cạnh giúp nàng ổn định lại tâm lý bị sang chấn. Giằng co suốt một đêm, đến ngày thứ hai, cuối cùng nàng cũng bình ổn trở lại.
Những người khác thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, tinh thần uể oải, bộ dáng đáng thương thì quyết định ở lại thôn nghỉ ngơi thêm một ngày, chờ đến ngày tiếp theo mới lại lên đường. Kết quả là, bọn họ- những người vốn đi trước, lại bị xa giá của “Kim An Quận chúa” bỏ xa phía sau.
Khi các nàng đến, trận chiến ở sườn núi Dã Lang đã đi gần đến hồi kết. Tuy phía kẻ địch chiếm ưu thế về số lượng nhưng lại không có quá nhiều binh lính tinh nhuệ. Các tướng sĩ của Kim Ngô vệ ai cũng từng trải qua hàng trăm trận chiến, lấy một địch trăm, lại cộng thêm mấy ám vệ võ công cao cường ở đó, nên căn bản không cho ám vệ cải trang thành Tiểu Thảo có cơ hội ra chiêu. Ở trận đánh trên núi hoang, các tướng sĩ cũng ẩn nấp đánh du kích, làm tê liệt đối thủ. Lại cộng thêm với thuốc tê do Tiểu Thảo cung cấp cho nên so với trận chiến ở sườn núi Dã Lang, lần này bọn họ thắng tương đối nhẹ nhàng.
Khi nhóm người Tiểu Thảo đến sườn núi Dã Lang, bọn họ đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh từ phía xa. Ninh Đông Lan lo Tiểu Thảo sẽ bị kinh sợ lần nữa nên để cho nàng và hai tiểu thư chờ ở một bên, còn y thì đi qua bên đó kiểm tra tình hình trước.
Ninh Đông Hoan chỉ nói một câu: “Tiểu Quận vương, ngoan ngoãn ở chỗ này, tránh cho lại bị dọa sợ đến sinh bệnh! Haizz, giống như một tiểu cô nương vậy, làm mất mặt nam nhân!”
Hạ Uyển Ngưng nhíu chặt mày liễu, một cước xông tới trước mặt Ninh Đông Hoan, trợn mắt nhìn gã rất lâu như hai con gà chọi. Đột nhiên, nàng ta nở một nụ cười giảo hoạt, đưa tay nhỏ ra nhấn mạnh xuống vết thương trên cánh tay của Ninh Đông Hoan. Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết, khiến cả đám người Lữ Hạo đang tu chỉnh ở phía xa cũng bị kinh động.
“Không phải huynh tự xưng là người gia môn sao? Chỉ chút đau đớn nhỏ đã kêu gào thành như vậy, còn đâu dáng vẻ gia môn nữa chứ?” Hạ Uyển Ngưng lộ ra ý cười đầy vẻ đắc trí. Ninh Đông Hoan đau đến muốn đánh người, nhưng gia giáo đã răn dạy gã không thể đánh nữ nhân, gã chỉ có thể bày ra vẻ mặt vặn vẹo khó coi, mặc cho Hạ Uyển Ngưng chiến thắng hả hê vui cười.
“Tam đệ!” Ninh Đông Lan coi như đã nhìn ra, ở trước mặt nữ nhân tiểu đệ nhà mình nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc có thể chiếm lợi, vội vàng gọi gã tới. Nếu không sợ rằng ở trước mặt ba tiểu cô nương kia gã còn phải chịu bao nhiêu thua thiệt nữa.
Tuy trận chiến ở sườn núi Dã Lang bên ta toàn thắng, nhưng dẫu sao đối phương cũng đông quân cho nên vẫn phải chịu chút thương vong. Năm trăm quân Kim ngô Vệ bị trọng thương hơn hai mươi người, chết bảy người. Những người trọng thương dùng thuốc trị thương do Tiểu Thảo cung cấp cũng coi như giữ được tính mạng; ngay cả người chỉ còn lại một hơi thở cũng được cấp cứu, nếu không tổn thương sẽ còn lớn hơn nhiều.
Biết được bên này Tiểu Thảo cũng rơi vào hiểm cảnh, sau khi thu xếp ổn thỏa thủ hạ của mình và người cải trang Tiểu Thảo xong, Lữ Hạo vội vàng chạy tới hỏi han quan tâm một phen. Dĩ nhiên điểm y quan tâm nhất vẫn là vị hôn thê Hạ Uyển Ngưng ngày thường liều lĩnh, có thể hết lần này tới lần khác lơ là công phu dưới tay y. Quả thực y rất sợ một khắc nào đó, nàng nóng nảy, sẽ khiến bản thân chịu tổn thương. Sau khi thấy nhân vật quan trọng y cần bảo vệ, còn có vị hôn thê nhà mình đều bình an vô sự, lại phải kéo Hạ Uyển Ngưng qua dặn dò kĩ càng một phen, lúc này y mới không yên tâm rời đi.
Những ngày kế tiếp, đội ngũ giả dạng lại gặp phải mấy lần tập kích, nhưng đều không có quy mô lớn bằng trận chiến ở sườn núi Dã Lang. Kẻ địch giảo hoạt thậm chí còn dùng tới cả độc dược, nhưng còn có Dư Tiểu Thảo luyện chế thuốc giải ở đây, tướng sĩ bị thương là điều khó tránh khỏi nhưng lại chưa có một ai tử vong.
Có nhóm người Lữ Hạo hấp dẫn tầm mắt của đám người ngoại tộc, đội ngũ Tiểu Thảo cũng coi như thuận lợi tới gần trại nuôi ngựa. Nhưng ở vùng đất cách dặm nuôi ngựa khoảng hai mươi dặm, các nàng vẫn khó tránh khỏi bị chặn lại.
Dẫn đầu đối phương là một soái ca dung mạo tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ tà khí, nhìn qua đã biết không phải là hạng tốt lành gì. Chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã nhìn thấu thuật dịch dung trên mặt Tiểu Thảo, mỉm cười quyết đoán: “Kim An Quận chúa, mời người cũng thật khó!”
"Nếu như ta nhớ không lầm, ta và ngươi chưa từng gặp mặt, sao lại muốn mời ta?” Dư Tiểu Thảo biết một thủ hạ ám vệ của mình đã tới trại nuôi ngựa trước thời hạn, chỉ cần các nàng có thể kéo dài nửa giờ, ám vệ và các quản sự trại nuôi ngựa thấy nàng mãi vẫn chưa tới nhất định sẽ đi tiếp viện. Phải biết rằng, thật ra trại nuôi ngựa có giữ lại một đội binh tướng của Hỏa khí doanh trú đóng.
Tên nam nhân kia cười nhàn nhạt một tiếng, nói: “Tuy ta và ngươi không quen biết, nhưng tại hạ ngưỡng mộ Quận chúa đã lâu, lần này đến mời cũng không hề có ác ý. Ngày thường, tại hạ lược thông thuật kỳ hoàng, đối với chế thuốc cũng coi như có chút thành tựu. Tại hạ được biết Quận chúa tinh thông thuật chế thuốc cho nên mới muốn mời Quận chúa tới phủ, so tài một phen!"
() Thuật kỳ hoàng: được sử dụng để chỉ y học cổ truyền Trung Quốc.
“Chắc để cho các hạ phải thất vọng rồi, tiểu nữ y thuật nông cạn, đối với chế thuốc cùng lắm chỉ biết chút da lông mà thôi. Các hạ muốn tìm người so tài, ở Trung Nguyên chúng ta có không ít kỳ nhân dị sĩ tài giỏi, ví như Từ Thiếu cốc chủ của Dược vương cốc, trên phương diện chế thuốc tinh thông hơn tiểu nữ nhiều!”
Dưới sự nhắc nhở của Tiểu Bổ Thiên Thạch qua thuật đọc tâm, Dư Tiểu Thảo đã biết được vị trước mắt này là phản đồ Lôi Đằng Phong của Dược vương cốc, trước đó hắn ta còn từng tranh giành chức vị Thiếu cốc chủ với Từ Tử Dực. Nhưng hắn ta không đủ đức hạnh và tâm tính cho nên không được lão Cốc chủ yêu thích, cũng vì thế mà thua trong tay Từ Tử Dực. Cho nên nàng mới cố ý nói ra một câu về Từ Tử Dực.
Quả nhiên, ngay lập tức mặt Lôi Đằng Phong biến sắc, nụ cười cũng không còn duy trì được nữa, hỏi: “Quả nhiên Quận chúa uyên bác lại có trí nhớ siêu phàm, cũng biết đến Dược vương cốc lánh đời không lộ diện. Chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì sâu xa với Thiếu cốc chủ?”
“Cũng không được coi là sâu xa, chỉ là lần trước tới quan ngoại, ta đã từng cứu Từ Thiếu cốc chủ một mạng ở trong núi sâu mà thôi.” Dư Tiểu Thảo khẽ mỉm cười, thoải mái nhàn nhã nói giống như không đặt chuyện này ở trong lòng.
Mặt Lôi Đằng Phong lại biến sắc lần nữa. Phải biết, Dược vương cốc có ân báo ân có hận báo hận. Vị tiểu cô nương trước mắt này lại từng cứu Thiếu chủ của Dược vương cốc, vậy chính là Dược vương cốc kia đang nợ nàng một ân huệ lớn. Nếu như hắn ta bắt nàng, chỉ sợ Dược vương cốc sẽ không từ bỏ ý đồ!
Nhưng suy nghĩ lại một chút, hắn ta chạy trốn khỏi Dược vương cốc, trốn tránh ở quan ngoại lạnh khủng khiếp này nhiều năm như vậy, cho dù không có chuyện hôm nay, Dược vương cốc cũng sẽ không bỏ qua cho gã. Chỉ cần gã có thể lấy được thứ mình muốn từ trên người tiểu cô nương họ Dư này, Dược vương cốc cũng không làm gì được gã.
Lôi Đằng Phong nhướng mày, nảy ra một kế: “Quận chúa, nhắc tới mới biết, tại hạ và Dược vương cốc này cũng có quan hệ sâu xa, Từ Thiếu cốc chủ này cũng coi như sư đệ của tại hạ nữa! Người cứu sư đệ ta cũng coi như đại ân nhân của tại hạ. Phủ đệ của tại hạ nằm ở thị trấn gần đây, nếu như ngươi không chê, tại hạ sẽ chuẩn bị rượu ngon để thay sư đệ cảm ơn Quận chúa...”
"Ta chê!" Dư Tiểu Thảo dứt khoát từ chối, “Nói tới rượu ngon, quan ngoại có thể sánh bằng rượu mạnh và rượu trái cây Dư gia sản xuất ư? Nói tới thức ăn, phủ đệ người có thể có thức ăn ngon bằng Trân Tu lâu ư? Nếu từng nghe tới, chắc chắn sẽ không thể không biết rất nhiều món ăn Trân Tu lâu bày bán đều là công thức của bản Quận chúa. Cho nên, chuyện đến phủ ngươi làm khách không cần phải nhắc lại! Ta còn phải đi đường, xin nhường đường một chút!”
“Quận chúa, chỉ sợ chuyện không do ngươi làm chủ!” Lôi Đằng Phong hiển nhiên không nghĩ tới Dư Tiểu Thảo sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, “Quận chúa, tại hạ khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi cùng ta, đừng rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt!”
“Nếu như bản Quận chúa không uống rượu mời cũng không uống rượu phạt thì sao?!” Hai tay Dư Tiểu Thảo ôm ngực, dáng đứng ngang bướng lại phối hợp với bộ nam trang phóng khoáng trên người nàng khiến cho ánh mắt Hạ Uyển Ngưng như muốn phát sáng.
Lôi Đằng Phong cười lạnh nói: “Quận chúa sẽ không cho rằng chỉ dựa vào hai cây súng trên tay ngươi là có thể đối chiến với nhiều dũng sĩ của chúng ta như vậy chứ?” Vừa nói hắn ta vừa huýt sáo một cái, mấy chục con tuấn mã lập tức vọt ra từ trong rừng cây nhỏ cách đó không xa. Trên lưng mỗi con ngựa đều là một đại hán vạm vỡ cường tráng kiêu dũng.
“Xì...” Dư Tiểu Thảo mặt không đổi sắc, cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại, “Các hạ sẽ không quên, bây giờ các ngươi đang đứng trên địa bàn của ai chứ?”
“Ngươi nói là bộ tộc Thổ Cáp Nhĩ? Bộ tộc bọn họ mới vừa trải qua nội loạn, nào còn tinh lực quản việc vớ vẩn của chúng ta? Ta khuyên ngươi không cần kéo dài thời gian nữa, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công. Ngoan ngoãn đi cùng ta, tránh phải chịu nhiều đau khổ!” Biểu tình trên mặt Lôi Đằng Phong dần trở nên u ám