: Tiên Đan Ở Đâu
"Bệnh thần kinh! Ta thấy ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi!! Phàm trần làm gì có phương pháp luyện chế tiên đạn? Cho dù có, chỉ với thảo dược phàm trần phổ thông của người cũng có thể luyện chế ra tiên đan trường sinh bất lão hay sao? Nếu như có đầu óc cũng sẽ không màng tính mạng thủ hạ, theo đuổi chuyện hư ảo giả dối như người!” Dư Tiểu Thảo cười lạnh, cất giọng nói.Thật ra thì, khi nói ra những lời này, nàng cũng có chút chột dạ.
Bởi vì phương pháp luyện chế đan trong tay nàng thật sự do Tiểu Bổ Thiên Thạch cho nàng.
Nhưng luyện thuốc trường sinh bất lão ư? Tuyệt đối không thể nào, cùng lắm chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể hoặc gia tăng công lực gì đó thôi!Hai thuộc hạ của Lôi Đằng Phòng nhìn nhau một cái, mau chóng đỡ thiên sư đại nhân lên ngựa chạy về phía xa xa.
Dư Tiểu Thảo cảm thấy loại người não tàn hoang phí tính mạng người khác, gây ra nhiều rắc rối như vậy, nếu không dạy cho hắn ta một bài học, oán khí trong lòng nàng có chút không thông.Nàng rút súng ra, bắn một phát về phía con ngựa dưới háng Lôi Đằng Phong.
Vốn nàng muốn khiến tên kia bị thương chút nhưng hắn ta lại được thủ hạ bảo vệ ở trước mặt, không dễ ra tay.
Vậy nên nàng chỉ có thể chữa cháy, bắn về phía con ngựa đáng thương kia.Sau khi bị thương chân sau, con ngựa kia lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.
Theo quán tính, Lôi Đằng phòng và thủ hạ của hắn ta đang ngồi phía trên bay qua đầu ngựa, ngã xuống đất lại lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng lại.
Hai tên thủ hạ còn lại vội vàng tung người xuống ngựa, đỡ hai người đang chật vật không chịu nổi lên lưng ngựa của mình, hai người một ngựa chạy mất dạng.
Dường như bọn họ rất sợ súng Đại Minh lại phát uy lần nữa!“Ha ha ha! Buồn cười quá!! Tiểu Thảo muội muội, muội thật là lợi hại! Vừa nhìn đã biết tên kia bị ngã không hề nhẹ.
Đáng tiếc, lần này để cho hắn ta chạy thoát, không biết lần sau sẽ còn gây ra chuyện gì nữa!” Hạ Uyển Ngưng cười ngã nghiêng ngã ngửa, vỗ tay tỏ vẻ khoái trá.“Dư cô nương, muội cũng quá không có suy nghĩ rồi đó! Sao có thể che giấu suốt một đường! Nhưng mà thuật dịch dung của muội rất thành công, ta thật sự cho rằng muội là Quả Quận vương gì đó rồi.
Giả bộ quá giống!” Ninh Đông Hoan chen qua, mở miệng oán trách.Nhưng gã lại mau chóng bị thuật dịch dung hấp dẫn, liên tục quấn lấy Tiểu Thảo đòi học thuật dịch dung.
Tiểu Thảo không chối nổi, quyết định ném cho gã tên ám vệ tinh thông thuật dịch dung, tùy gã muốn giày vò sao cũng được!Hạ Uyển Ngưng lại không bỏ lỡ cơ hội châm chọc gã: “Cũng chỉ có kẻ không có đầu óc như huynh mới không biết thân phận của Tiểu Thảo mà thôi! Không tin huynh hỏi Nhị ca mình một chút mà xem!”Ninh Đông Hoan chuyển tầm mắt về phía Nhị ca nhà mình, vừa thấy y khẽ gật thì lập tức kêu rn một tiếng nói, “Người khác không nói cho ta cũng thôi đi, ngay cả huynh cũng...!Huynh đúng là ca ca ruột của ta! Nhị ca, huynh biết thân phận của Dư cô nương từ lúc nào?”“Từ lúc bắt đầu đã biết, Hoàng thượng không yên tâm ba tiểu cô nương, cho nên đã bí mật gọi ta vào cung, hạ ý chỉ sai ta bảo vệ ba vị cô nương.” Bằng không làm sao Ninh Đông Lan có thể biết được nhóm Tiểu Thảo rời kinh lúc nào?“Vậy ư? Thì ra huynh nói đưa ta ra quan ngoại đi săn cũng chỉ vì để che đậy chuyện đi chạy vặt của huynh mà thôi! Uổng công ta còn cảm động thật lâu!!” Ninh Đông Hoan làu bàu, trong lòng lại càng thêm khó chịu vì chỉ có duy nhất bản thân không biết gì.Lúc này chiến trường đã được dọn dẹp xong hết.
Hơn năm trăm người được Lôi thiên sư kia mang tới đã bị Tiểu Bổ Thiên Thạch đốn ngã hơn phân nửa.
Số người còn lại hộ tống thiên sư chạy trốn cùng lắm chỉ khoảng một trăm người mà thôi.
Lần này Lôi Đằng Phong có thể nói là trộm gà không được còn mất nắm gạo, thua thiệt cực lớn.Mà Tiêu Vinh bên này, ngoại trừ những người bị trúng độc rồi bị kẻ địch sát hại ra, những người khác đều đã được giải độc hoàn toàn, đang trói từng tên đối thủ bị ngã xuống kia đứng lên.
Bởi vì bọn họ phát hiện, nhưng tên địch ngã xuống đất không dậy nổi kia vẫn còn hơi thở, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hôn mê bất tỉnh, ngay cả khi cắm lên người chúng hai đao cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.Các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ cho rằng bọn chúng rơi vào trạng thái này là do tác dụng của thuốc do Tiểu Thảo chế ra.
Lại cộng thêm giải độc đan trước mắt của nàng có thể dễ dàng hóa giải độc của đối phương.
Như vậy rõ ràng thuật chế thuốc của nàng cao hơn tên gọi là thiên sư kia rất nhiều.
Vì thế, chuyện mở rộng trao đổi buôn bán thuốc men mà nàng nói lại càng đáng mong đợi thêm mấy phần.“Thủ lĩnh, có một nhóm rất đông người tới!” Đức Lạp Thứ Đằng đang dẫn dắt các thủ hạ dọn dẹp chiến trường, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên đã thấy một đám người đi đến từ phía xa.
Vì không biết là bạn hay thù cho nên hắn vội đi tới bên cạnh Tiêu Vinh bẩm báo để đề phòng.Dư Tiểu Thảo nhón chân lên, nhìn qua khe hở giữa Tiêu Vinh và Đức Lạp Thứ Đằng.
Thị lực của nàng không tệ, chỉ nhìn qua đã lập tức nhận ra là người của Hỏa khí doanh.
Nàng buông lỏng tinh thần, nói với Hạ Uyển Ngưng: “Đừng lo lắng, là cứu binh của chúng ta.”Hạ Uyển Ngưng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lần ra ngoài này cũng đủ sợ hết hồn hết vía.
Nếu như lại thêm một lần nữa, nàng ta không biết bản thân có thể sụp đổ luôn hay không.
Nàng ta kẽ hừ hừ, liếc mắt nói: “Bây giờ tới còn cần gì nữa? Nếu không phải có người Thổ Cáp Nhĩ tới, không biết lúc này chúng ta bị sao rồi?”Viên Tuyết Diễm vỗ về nàng ta một chút, nhẹ giọng nói: “Không phải giận cá chém thớt! Bên trại nuôi ngựa cũng không biết chúng ta sẽ gặp nạn!"“Quận chúa, thuộc hạ đã tới muộn, xin người trách phạt!” Hỏa khí doanh do Dương Quận vương một tay huấn luyện cho nên bọn họ luôn tôn hắn là thủ lĩnh.
Tin tức Dương Quận vương và Kim An Quận chúa đính hôn đã truyền tới quan ngoại cho nên thống lĩnh Hỏa khí doanh tới cứu viện trước mắt này tôn kính Tiểu Thảo như đối với Dương Quận vương vậy.“Lý thống lĩnh quá lời rồi.
Lần này may mà có Tiêu thủ lĩnh ra tay tương trợ.
Nếu như Tiêu thủ lĩnh không ngại, ta muốn chuẩn bị trà rượu ở biệt viện cảm tạ các vị!” Dư Tiểu Thảo nhìn về phía Tiêu Vinh, cười ung dung.Đối với tiểu cô nương mười mấy tuổi này, Tiêu Vinh lại coi trọng thêm vài phần.
Hắn ta cũng từng đi tới Trung Nguyên, từng gặp những tiểu cô nương người Hán nũng nịu, nhất là cô nương nhà có chút quyền thế.
Người nào cũng nhu nhược yếu ớt như hoa tơ hồng, gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt.Nhưng tiểu cô nương trước mặt này lại khiến hắn ta có cái nhìn hoàn toàn mới về tiểu cô nương người Hán.
Đối mặt với đối thủ nhiều hơn bọn họ mấy chục lần, lâm nguy không sợ, ngạo nghễ phản bác, đối phó chu toàn.
Gió tanh mưa máu trên chiến trường cũng không thể khiến nàng chớp mắt một cái.
Lúc phe mình có xu thế nhất định sẽ thất thế, nàng lại có thể ngăn cơn sóng dữ, đánh cho đối phương không kịp trở tay, giúp bọn họ chuyển bại thành thắng.
Còn lúc trước, khi cứu hắn ta, nàng cũng nhiệt tình giúp đỡ khiến cho người ta khâm phục không dứt.Nàng đứng thẳng, tấm lưng nhỏ yếu giống như cây trúc non nớt giữa mùa xuân, tuy yếu mềm nhưng lại cao ngất đứng sừng sững, vốn không hề khác thường nhưng lại đặc biệt đến mức người ta không thể dời tầm mắt.
Chỉ có người như vậy mới có tư cách sánh vai với Dương Quận vương anh hùng chứ? Trong lòng Tiêu Vinh có một loại cảm xúc không rõ tư vị gì.Hắn ta nở nụ cười, chắp tay về phía tiểu cô nương khiến người ta khỏi kính nể, nói: “Đến biệt viện cũng được! Nhưng Tiêu mỗ nghe nói rượu của “Dư Ký” rất mạnh, rất ngon! Đáng tiếc vẫn luôn không có duyên được thưởng thức.
Nếu Dư cô nương nguyện ý bỏ thứ mình yêu thích...”“Tiêu thủ lĩnh quá khách khí rồi! Hôm nay may nhờ có Tiêu thủ lĩnh giúp đỡ, chỉ mấy vò rượu thì coi là gì! Thu Thực, gỡ mười vò rượu “Kiếm bắc xuân” trên xe hành lý của chúng ta chúng tặng cho Tiêu thủ lĩnh!” Mỗi lần xuất hành, Dư Tiểu Thảo đều chuẩn bị rất đầy đủ, nhất là chuyện ăn uống.
Lần ra ngoài này, nàng mang theo rượu mạnh vốn là muốn thiết đãi huynh đệ Hỏa khí doanh hiện đang trú đóng tại trại nuôi ngựa.
Không ngờ cuối cùng lại để người Thổ Cáp Nhĩ chiếm được lợi!”Từ trước đến giờ Tiểu Thảo không phải loại người hẹp hòi.
Nàng vung tay một cái chính là tặng mười vò, khiến cho Đức Lạp Thứ Đằng bên cạnh Tiêu Vinh há miệng thật lớn, cười tới nở hoa.
“Dư cô nương quả nhiên thấu hiểu lòng người, thật sảng khoái! Đại ca, trong mười vò rượu này có thể thưởng cho thuộc hạ một vò không?”Ngày thường, Đức Lạp Thứ Đằng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích lúc rảnh rỗi uống mấy ly.
Đáng tiếc, chất lượng rượu ở quan ngoại quá kém.
Hắn từng nghe nói, rượu mạnh do “Dư Ký” sản xuất rất mạnh.
Nếu như không phải chính trị trong bộ tộc đang lúc bận rộn, hắn đã sớm lẻn tới Trung Nguyên nếm thử một chút cái gọi là rượu mạnh, xem nó tốt thế nào mà lại được truyền tụng thần kỳ đến như vậy.“Đều có! Trở về chúng ta đốt lửa, làm thịt mấy con dê bò, khao thưởng tất cả dũng sĩ hôm nay!!” ở phương diện thu phục lòng người, Tiêu Vinh vẫn có những điểm độc đáo riêng.Đức Lạp Thức Đằng vừa nghe nhất thời cảm thấy nhức nhối! Phải biết chỗ này ít cũng đến bốn năm trăm người, mười vò rượu chia mỗi người một bát đã là không tệ rồi.
Hắn sao có thể uống tận hứng?Tiểu Thảo nghe vậy, lúc này lại lên tiếng: “Hôm nay các vị dũng sĩ vì Dư mỗ mà xuất lực đổ máu! Mười vò rượu thiết đãi các vị vẫn nên do ta bỏ ra! Thu Thực, lấy thêm mười vò rượu nữa xuống.
Mười vò rượu trước mặt vốn đã nói tặng cho Tiêu thủ lĩnh, ngài vẫn nên giữ cho mình di!"Tiểu Thảo vừa mới dứt lời, các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ lập tức lên tiếng reo hò một trận.
Những tiếng reo hò kia truyền đi thật xa theo gió trên thảo nguyên.
Trong lòng Đức Lạp Thứ Đằng nhất thời thư thái hơn nhiều, trong tay Đại ca có tới mười vò rượu, nói thế nào cũng có một vò cho hắn chứ.Các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ vui vẻ nhưng đổi lại các huynh đệ trong Hỏa khí doanh lại khó chịu.
Hai mười vò rượu ngon cứ như vậy mất đi! Nếu như không có chuyện hôm nay, những vò rượu ngon này đều sẽ là của huynh đệ bọn họ.
Haizzz! Không biết chuyến này phu nhân tương lai của thủ lĩnh mang tới bao nhiêu vò rượu, còn có thể dư lại chút cho bọn họ tráng miệng hay không?Tiêu Vinh mang các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ thô rượu trở về.
Hạ Uyển Ngưng bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn Tiểu Thảo, thở dài nói: “Tiểu Thảo muội muội, kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Không ngờ muội đối mặt với chiến trường kịch liệt như vậy vẫn có thể lẫm nhiên không sợ, có thể hùng hồn đàm phán; đối mặt với thủ lĩnh một bộ tộc vẫn có thể đúng mực, ngạo nghễ, lại còn cân nhắc không hề thua kém đấng mày râu!”Dư Tiểu Thảo cười khổ một tiếng, giờ bàn tay đang không ngừng run lên cho nàng ta nhìn: “Ai nói muội không sợ chứ? Chẳng qua muội làm bộ trấn tĩnh, không muốn lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt đối thủ mà thôi.
Mau dìu muội, chân muội mềm nhũn rồi!”Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm nhìn nhau một cái, một trái một phải đỡ cánh tay của Tiểu Thảo.
Mới vừa khen nha đầu này xong mà!! Nhưng đối mặt với tình cảnh tàn khốc như vậy, có thể giả bộ đến thế cũng là có bản lĩnh!Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm nhìn nhau một cái, một trái một phải đỡ cánh tay của Tiểu Thảo.
Mới vừa khen nha đầu này xong mà!! Nhưng đối mặt với tình cảnh tàn khốc như vậy, có thể giả bộ đến thế cũng là có bản lĩnh!Dưới sự hộ tống của các huynh đệ Hỏa khí doanh, nhóm Tiểu Thảo một đường bình yên đi tới trại nuôi ngựa.
Nhưng đội ngũ của Lữ Hạo lại không được may mắn như vậy.
Dọc đường đi liên tục bị đối thủ ám sát, hạ độc, chặn lại,...!thủ đoạn nhiều vô số kể.
Nếu không phải có giải độc đan Tiểu Thảo đưa, chỉ sợ phần lớn bọn họ đã chết ở trên đường.
: Thiếu Cốc Chủ Giá Lâm
Cũng may, đội ngũ bọn họ đều là tinh binh cường tướng, lại cộng thêm ám vệ võ công cao cường. Ngay cả Quận chúa giả nhỏ bé gầy tong teo cũng có thể tự mình giải quyết năm sáu dũng sĩ ngoại tộc, khiến cho người ngoài khó lòng phòng bị.
Ba ngày sau khi bọn họ đến trại nuôi ngựa, gần như người nào cũng bị thương. Dù cho có thuốc men đặc hiệu, vẫn có ba mươi bốn binh sĩ Kim Ngô vệ bị thương nặng khiến cho trong lòng Tiểu Thảo như bị thứ gì đó đè nặng đến không thở nổi.
“Không được! Ta nuốt không trôi cục tức này!” Sau khi Dư Tiểu Thảo giải quyết vấn đề hạ độc trại nuôi ngựa xong, tức giận hừ hừ dậm chân. Nàng không thể để cho tên họ Lôi kia có thể sống tốt được!!
Hạ Uyển Ngưng bày cho nàng một ý tưởng: “Đúng vậy! Kim An Quận chúa cũng không phải người mà ai thích gây khó dễ cũng được! Phải cho gã xem chút màu sắc mới được! Nếu không muội phối chế chút độc dược, để cho huynh đệ Hỏa khí doanh tập kích doanh trại địch lúc nửa đêm, hạ độc tất cả đội ngũ của hắn ta. Độc chết bọn họ!”
“Không! Phản đồ của Dược vương cốc tất nhiên phải do người của Dược vương cốc tới xử lý! Ta nghĩ, Từ Tử Dực hẳn sẽ rất cảm kích ta vì đã gửi cho hắn biết tin tức này!” Chiêu mượn dao giết người này của Tiểu Thảo lại càng khiến cho lò lửa thêm nóng hơn.
Lúc trước khi Từ Tử Dực rời đi đã để lại cách thức đưa tin. Dư Tiểu Thảo sai một ám vệ dưới tay đi truyền tin. Bởi vì mối đe dọa tiềm tàng từ tên điên Lôi thiên sư kia cho nên Tiểu Thảo và hai tỷ muội tốt của nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong trại nuôi ngựa.
Viên Tuyết Diễm là một cô nương tính tình yên tĩnh, cho dù là ở đâu, chỉ cần có một quyển sách trên tay, nàng ấy cũng có thể lẳng lặng ngồi đó cả ngày. Mùa xuân tại trại nuôi ngựa, đồng cỏ xanh biếc tựa như được rót một lớp mực thật dày. Một ngàn dặm cỏ xanh mướt, điểm xuyết một chút hoa dại làm điểm nhấn, lại cộng thêm trời xanh mây trắng núi xa, tất cả như vẻ nên một bức tranh phong cảnh nên thơ.
Thỉnh thoảng, Viên Tuyết Diễm lại mang theo hai nha hoàn cưỡi ngựa con của trại nuôi ngựa đi dạo lung tung trên thảo nguyên. Khi gặp được phong cảnh vừa mắt, nàng ấy sẽ dừng lại yên lặng vẽ một bức tranh đồng cỏ mùa xuân. Chỉ cần ở trong khu vực của trại nuôi ngựa, cho dù người không nhớ đường về thì đến chạng vạng tối, con ngựa cũng sẽ tự tìm về trong sân của trại nuôi ngựa. Hơn nữa danh tiếng của Hỏa khí doanh bảo vệ trại nuôi ngựa lan xa. Cho dù là tộc người hung hãn đến đâu cũng không dám trực tiếp tới trại nuôi ngựa tìm phiền toái. Cho nên Tiểu Thảo cũng không quá lo lắng vấn đề an toàn.
Về phần Hạ Uyển Ngưng, nàng ta vốn là một người yêu ngựa. Sau khi đến trại nuôi ngựa, nha đầu này như cá gặp nước, suốt ngày lăn lộn một chỗ cùng mấy con ngựa. Nhất là Tiểu Hắc Toàn Phong, Hạ Uyển Ngưng gần như coi chú ngựa nhỏ nhất này thành con trai nuôi.
Đáng tiếc, Hắc Toàn Phong rất kiêu ngạo, lúc đối diện với Hạ Uyển Ngưng nó luôn trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, không quan tâm sự đời. Nhưng khi vừa thấy Tiểu thảo, nó lại như biến thành một bộ mặt khác: Lim mặt theo sau, ra vẻ nũng nịu bán mạnh cầu vuốt v. So với dáng vẻ nghiêm trang khi đi theo Hạ Uyển Ngưng, lúc này tựa như hai con ngựa khác nhau vậy.
Mỗi lần thấy Tiểu Hắc Toàn Phong ra vẻ nũng nịu bán manh như vậy, Hạ Uyển Ngưng hâm mộ ghen tị đến xanh cả mắt. Nhưng nàng ta biết bản thân mình không thể ghen tị với Tiểu Thảo muội muội được. Bởi vì muội ấy có một loại hấp dẫn bẩm sinh với các loài động vật. Nếu không muội ấy cũng không thể thuần được hai con chó sói thành dáng vẻ còn ngoan ngoãn hơn cả chó nhà.
Khi Tuyết Ngân dẫn bầy ngựa hoang trở lại trại nuôi ngựa bổ sung “Dinh dưỡng”, sự chú ý của Hạ Uyển Ngưng lại chuyển tới con ngựa trắng như tuyết, đúng là ngựa quý nghìn dặm khiến người ta thèm thuồng. Nhưng Tuyết Ngân lại chỉ cho một mình Tiểu Thảo cưỡi, điều này lại một lần nữa khiến nàng ta phải chịu đả kích. Nhưng Hạ Uyển Ngưng không lùi bước mà lại đi theo Tuyết Ngân, thề phải thuần phục được con lương câu này.
Vì vậy, nàng ta mang theo lương khô chăn đệm, đi sâu vào trong thảo nguyên, đuổi theo bước chân của bầy ngựa hoang, thường xuyên mười ngày nửa tháng không trở về trại nuôi ngựa. Bầy ngựa hoang cũng dần quen thuộc với con người này, nàng ta đến gần chúng cũng không còn bài xích. Nhưng Tuyết Ngân vẫn còn giữ lòng phòng bị với nàng ta.
Nếu như đổi thành đối tượng thuần phục khác, nói không chừng ý tưởng của nàng ta đã thành công. Đáng tiếc nàng ta lại lựa chọn cục xương khó gặm Tuyết Ngân này... Gió trên thảo nguyên thổi xạm đen cả nước da vốn được bảo dưỡng đến trắng nõn của nàng ta mà Hạ Uyển Ngưng vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật. Nhưng đến cuối cùng nàng ta vẫn không được như nguyện ý. Sau đó nàng ta bị vị hôn phu của mình đưa lên lưng ngựa, cưỡng ép trở về.
Về phần Tiểu Thảo, nàng còn đang tập trung thảo luận cùng Vương thái y về toa thuốc dùng để chữa trị cho ngựa. Hai người hợp tác chúng đã hoàn thành không ít loại thuốc. Xuất phẩm của Tiểu Thảo đều là những tinh phẩm, thuốc dành cho ngựa tất nhiên cũng có chất lượng cao thượng thừa, hiệu quả trị liệu vô cùng nhanh chóng.
Trong những ngày Tiểu Thảo ở lại trại nuôi ngựa, thân thể của ngựa ở đây đều được điều dưỡng rất tốt, con nào cũng béo tốt, vui khỏe. Ngựa con mới sinh lại là con ngựa được lợi lớn nhất. Nó vốn chỉ là một chú ngựa con bình thường, nhờ có Tiểu Thảo nuôi dưỡng mà lại có được tiềm lực của thiên lý mã.
Mùa xuân chính là thời gian vạn vật sinh sôi. Ngựa cái trong trại nuôi ngựa và ngựa mẹ trong bầy ngựa hoang giống như đang tranh giải mang thai ngựa con. Tiểu Thảo thử thống kê một chút, chắc chắn đến độ cuối năm, trại nuôi ngựa sẽ có thêm hơn sáu mươi chú ngựa con. Bọn chúng đều là hy vọng của trại nuôi ngựa đó!!
Những con ngựa mẹ của bầy ngựa hoang kia cũng đang thành thật ở trong trại nuôi ngựa. Mỗi ngày chúng đều được thưởng thức sự chăm sóc đặc biệt- uống linh tuyền, ăn thức ăn tinh chế dành cho ngựa, còn có người chuyên phục vụ nữa. Trải qua một mùa đông đầy biến đổi, bầy ngựa hoang thật sự đã coi trại nuôi ngựa như là ngôi nhà thứ hai của chúng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhóm Tiểu Thảo đã đến trại nuôi ngựa được hơn một tháng. Hạ Uyển Ngưng chơi ở trại nuôi ngựa vui đến quên trời quên đất, một chút cũng không muốn trở về. Nhưng Lữ Hạo lại rất gấp nha! Vốn y cảm thấy cũng khá tốt, sau khi hoàn thành chuyến chạy vặt này, y sẽ tranh thủ tấu lên Hoàng thượng xin nghỉ phép để trở về cưới cô vợ nhỏ. Nhưng bây giờ thì sao? Y rất muốn trở về ngay lập tức, nhưng hiện thực lại không cho phép y được tự do tự tại!
Thử suy nghĩ một chút mà xem, tên Lôi thiên sư giống như ma kia bị ngã một vố đau dưới tay Tiểu Thảo như thế, gã tuyệt đối sẽ khăng khăng không từ bỏ ý đồ. Cũng may nhờ có Hỏa khí doanh bảo vệ trại nuôi ngựa cho nên bọn họ mới không dám tới xâm chiếm. Nếu như lúc này, cho dù là ai ra khỏi trại nuôi ngựa cũng sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của gã. Đội ngũ Lữ Hạo mang tới cùng lắm cũng chỉ có bốn năm trăm người mà thôi. Nếu so với binh lực của mấy bộ tộc liên minh quả thật không địch nổi! Mặc dù y đang vội vã chuyện thành thân nhưng cũng không thể không nhìn thẳng vào thực tế, y vốn không dám tùy tiện mạo hiểm.
Cũng may không bao lâu sau, Tiểu Thảo nhận được tin tức đến từ Dược vương cốc. Từ Thiếu cốc chủ đã dẫn theo cao thủ trong cốc lên đường tới quan ngoại. Chuyện giang hồ do giang hồ quản, Tiểu Thảo chỉ cần đạt được mục đích của mình là được, cho nên nàng cũng không hề để chuyện này vướng vào tay mình.
Lại nửa tháng nữa trội qua, ngay tại lúc Tuyết Ngân đã có thể “Hạ mình” để Hạ Uyển Ngưng tắm cho nó thì Từ Tử Dực đến trại nuôi ngựa, còn mang theo cả tin tức tốt đến bắt tên phản đồ.
“Từ Thiếu cốc chủ, phản đồ của Dược vương cốc các người đã tàn phá tinh thần ta còn mang lại cho ta nhưng tổn thất không thể đổi dời được. Các người bồi thường cho ta như thế nào?” Dư Tiểu Thảo biết mình có chút giận cá chém thớt.
Nhưng Lôi Đăng Phong vì chuyện giả dối hão huyền mà gây ra nhiều phiền toái cho trại nuôi ngựa vậy khiến nàng phải tự mình đại giá đến tận quan ngoại, làm chậm trễ bao nhiêu chuyện, còn tạo thành vết thương tinh thần không thể xóa nhòa trong nàng. Còn cả những huynh đệ dưới trướng Lữ Hạo hy sinh trong lúc giao chiến, bọn họ không thể trở về nữa, vậy cha mẹ huynh đệ vợ con của bọn họ sẽ thương tâ m đến nhường nào...
“Chuyện này ư... đợi đến khi có thể nghiên cứu thành công toa thuốc điều chế thánh dược trị nội thương, Dược vương cốc và Dư cô nương sẽ cùng hưởng chung có được không?” Từ Tử Dực từng thăm dò tính khí của tiểu cô nương, biết lúc này tuyết đối không thể vuốt râu cọp của đối phương, chỉ đành phải phụng bồi cẩn thận.
Dư Tiểu Thảo hừ lạnh một tiếng, nói: “Thánh dược chữa trị nội thương vốn là do tổ tiên chúng ta để lại. Cho các ngươi mượn nghiên cứu, sau khi thành công chia cho chúng ta một nữa không phải là điều tất nhiên sao?”
“Vậy... Dư cô nương muốn bồi thường cái gì chứ?” Từ Tử Dực bày ra dáng vẻ mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Như vậy đi? Nghe nói Dược vương cốc các ngươi có “Cửu chuyển tiểu hoàn đan” là linh dược người học võ luôn mơ ước có được, hay là... cho ta ba chục năm chục viên được không? Còn có viên đan dược ta cung cấp kia, sau khi chế tạo thành công, mỗi năm phải cung cấp cho ta ít nhất hai mươi viên... Còn có Dược vương cốc các người nợ cá nhân ta một ân tình. Sau này đến khi có việc cần các ngươi giúp, không thể từ chối!”
Từ Tử Dực nghe xong lập tức cảm thấy nhức nhối một trận, vội nói: “Cửu chuyển tiểu hoàn đan mà Dư cô nương nói, bởi vì nguyên liệu quý hiếm cho nên một năm Dược vương cốc ta cũng chỉ có thể chế ra nhiều nhất hai bình khoảng một trăm viên. Vậy mà cô nương lại muốn lấy đi ba phần, thậm chí là một nửa, cũng làm khó ta quá rồi? Còn nữa trong thánh dược tổ tiên các ngươi để lại có một loại thành phần, vẫn luôn không thể tìm được loại có thể thay thế. Ta thấy, dù có tìm ra loại có thể thay thế, chắc hẳn cũng là một loại dược liệu vô cùng trân quý. Mỗi năm cung cấp hai mươi viên... Điều này có phải đòi hỏi hơi quá đáng rồi không?”
“Vậy... Từ Thiếu cốc chủ cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp đây?” Dư Tiểu Thảo vốn giữ lại đường sống để cho đối phương trả giá, làm như không vui hỏi ngược một câu.
“Dư cô nương, ngài xem... Trên người ta chỉ mang theo mười hai viên “Cứu chuyển tiểu hoàn đan”, tất cả đều cho ngươi! Còn có thánh dược trị thương kia, mỗi năm cung cấp cho ngươi hai viên có được không?” Từ Tử Dực cười theo, giơ ra hai đầu ngón tay.
Dư Tiểu Thảo nhíu mày, hết sức không vừa lòng nói: “Ta muốn hai mươi viên, ngươi ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp mang hai viên ra lừa ta đổi lấy công lao sao? Được thôi, vậy ngươi trả lại viên thuốc kia cho ta, tự ta nghiên cứu tìm ra toa thuốc! Tuy nói thuật chế thuốc của ta căn cơ còn nông cạn nhưng ta có thiên phú cao mà! Nói không chừng qua ba năm chục năm nữa, ta lại có thể phá giải thành công thì sao!”
“Dư cô nương, Dư cô nương! Ngài đừng nóng giận! Chúng ta có thể từ từ thương lượng mà!!” Sau khi Từ Tử Dực trở về Dược vương cốc, viên thánh dược kia liền bị người cha si mê thuốc kia của hắn coi như bảo bối cầm đi. Ngay cả gia gia của hắn- lão Cốc chủ của Dược vương cốc cũng bắt đầu bế quan không ra, cùng say mê nghiên cứu thánh dược với cha hắn.
Bây giờ toàn bộ công việc trong Dược vương cốc đều giao vào tay hắn, cũng tiện cho hắn làm việc xấu! Nếu giờ hắn trở về nói chủ nhân của viên thánh dược kia muốn đòi lại thuốc. Gia gia và cha hắn thật sự sẽ ăn thịt hắn mất!
Từ Tử Dức cắn răng quyết định: “Như vậy đi! Nếu có thể chế thành công thánh dược, ta tự mình làm chủ- mỗi năm cung cấp cho ngươi năm viên! Kỳ hạn hai mươi năm, được chứ?” Cha hắn nói loại dược liệu có thể thay thế ít nhất cũng phải có tuổi đời năm trăm năm trở nên, thậm chí còn cần cả dược linh hơn nghìn năm, đều là thứ cực kỳ khó tìm. Mỗi năm cho Dư gia năm viên đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn!