Ngày hôm đó hai người đã nói rất nhiều.
Từ cách bố trí sắp xếp đến cách lừa gạt Tạ Bình Nhi như thế nào, tất cả từng việc từng việc đều nói rõ ràng, đương nhiên, Lữ Yên Hàn sẽ không nói đến chuyện hắn một mình đi đến lao ngục kia.
Thực ra những chuyện này Lý Kỳ Thù đã biết hơn nửa, chỉ là không biết hoá ra nguyên nhân lại là như thế.
“Vậy… Tĩnh An vương kia thì sao? Phụ hoàng định xử lý hắn như thế nào?’’
“Thánh thượng nói, kiếp này người đã phạm vào quá nhiều sát nghiệt, Tĩnh An vương kia vô tội không biết chuyện, cứ thả hắn đi đi. Hắn muốn ở lại Trương An hay ngao du thiên hạ thì mặc hắn.’’
Khi Tạ Bình Nhi đến thăm hắn một lần cuối cùng, Tĩnh An vương đã có dấu hiệu tỉnh lại, đó cũng là vì sau khi bọn họ phát hiện có một người như thế đã lén lút chữa trị cho hắn.
Lý Kỳ Thù im lặng một lúc lâu, nghe những lời oán thán của thế hệ đi trước cảm thấy quá mức xa vời, nhưng tất cả mọi thứ lại gần ngay trước mắt.
Bởi vì nàng cũng là một trong những người bị hại.
“Đúng rồi, Linh nhi, ta có thể gọi nàng là Linh nhi được không?’’
Lý Kỳ Thù cười nói: “Vâng, chàng muốn gọi gì thì cứ gọi như thế đi.’’
"Linh nhi, nàng bằng lòng gả cho ta không?’’
Lúc nói ra câu này, Lữ Yên Hàn giống như đang làm ảo thuật bất ngờ lấy ra một miếng ngọc bội bằng ngọc bích, một chiếc khóa (vòng) nhỏ tinh xảo được treo trên miếng ngọc bội kia, nhưng cũng bởi vì quá mức xinh xắn nhỏ nhắn nên cũng nhìn ra được đó chỉ là một món đồ trang sức.
“Ta bằng lòng, thực sự, bằng lòng.’’ Nụ cười trên mặt Lý Kỳ Thù rạng rỡ tươi đẹp như hoa, còn nhấn mạnh nói hai lần.
Hôm nay trong lúc đau khổ bật khóc nức nở, tất cả những lời hắn nói vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí nàng, hắn nói: Ta ở đây. Nàng cũng tin rằng hắn sẽ luôn ở bên cạnh mình. Hắn nói, có hắn ở đây, không có gì phải sợ cả, sau đó dường như nàng thực sự không còn sợ bất cứ điều gì nữa cả.
Lý Kỳ Thù biết Tạ Bình Nhi chỉ đang hù dọa nàng mà thôi, nàng ta muốn nàng đời đời kiếp kiếp sống trong tội lỗi áy náy, giống như bản thân mình. Nhưng nàng biết rằng cái chết của những người đó không cần phải trách tội lên người mình, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, Tạ Bình Nhi sẽ phải chịu báo ứng thích đáng cho những tội nghiệt mà nàng ta đã gây ra. Sau khi phát tiết ra ngoài, nàng biết mình vẫn còn sống, bên cạnh nàng còn có rất nhiều người thân yêu, như thế là đủ rồi.
Liễu Yên Hàn tự tay đưa miếng ngọc bội kia vào tay Lý Kỳ Thù, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Sau này không được tuỳ tiện tặng đồ của ta cho người khác nữa.’’
Lý Kỳ Thù ấm ức, trong mắt còn lấp lánh ánh nước: “Ta thực sự không cố ý mà.’’
Lữ Yên Hàn lập tức bị đánh bại, dịu dàng xoa xoa đầu nàng, bất đắc dĩ khẽ nói: “Được rồi, không phải nàng cố ý, bỏ đi. Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng đã được ban xuống, sau này, ta sẽ ở bên cạnh nàng mỗi ngày.’’
Lý Kỳ Thù mở to mắt, không dám tin.
“Vậy tại sao chàng lại muốn hỏi ta một lần nữa?’’ Nàng cảm thấy hơi kinh ngạc, lẽ ra Lữ Yên Hàn phải biết câu trả lời của nàng từ lâu rồi mới phải.
Lữ Yên Hàn nhìn tiểu cô nương với đôi mắt mở to tựa như chuông đồng trước mắt mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giống như đang tuyên đọc quân lệnh nói: “Thánh chỉ tứ hôn chỉ là thánh chỉ, đối với ta mà nói câu trả lời của nàng quan trọng hơn tất cả. Hơn nữa ta muốn nghe chính miệng nàng nói.’’
Hắn không muốn tất cả mọi thứ thuộc về tình yêu đều là hình thức.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lý Kỳ Thù không nhịn được bật cười, nhưng chỉ trong chớp mắt sau, nàng lại không cười được nữa.
Hơi thở ấm áp càng lúc càng đến gần, gần hơn cả khi Lữ Yên Hàn dựa vào người nàng bảo vệ nàng trong khoảnh khắc đối mặt với nguy hiểm kia.
Âm thanh đám nha hoàn không ngừng đi đi lại lại, âm thanh của cơn gió rít gào trên cành lá, thậm chí ngay cả âm thanh tách trà trượt xuống theo tà áo choàng rồi vỡ tan trên mặt đất cũng trở thành một màn sương mù, nhìn không thấy, nghe không rõ. Tất cả các giác quan đều dừng lại ở nơi hai người tiếp xúc thân mật với nhau.
Hắn nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt nước để lại con dấu thuộc về mình trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hai tay đặt lên thành ghế, bao vây nàng trong vòng tay của mình, khoảng cách giữa chiều cao và dáng người lập tức lộ rõ.
Nhưng hắn không tiến sâu thêm một bước nữa mà chỉ nhẹ nhàng thì thầm bên tai Lý Kỳ Thù: “Ta về phủ trước, chờ ta.’’ Chờ ta đến cưới nàng. Từ trong đôi mắt sâu thẳm của hắn có thể nhìn ra được dụ/c vọng sâu không thấy đáy đang chực chờ tuôn trào, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn được. Năm nay Lữ Yên Hàn đã bước sang tuổi nhược quán*, nhưng trong nhà lại không có thông phòng, cũng không có tiểu thiếp, người bên ngoài còn đồn hắn là Long Dương**, nhưng chỉ có bản thân hắn biết rõ, hắn có thể vì một người mà nhẫn nhịn hơn nữa.
(*Thời xưa gọi những thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
**Một điển tích bắt nguồn từ mối tình của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân để chỉ những người đồng tính nam.)
Sau khi hắn rời đi, Lý Kỳ Thù vẫn còn ngây ngẩn cả người, lúc nãy dường như tất cả các giác quan đều bị che mờ, thậm chí nàng còn không nhắm mắt lại mà nhìn một ánh mắt thâm tình càng lúc càng đến gần, sau đó người kia nhắm mắt lại, ngay cả hàng lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hoá ra đôi môi mỏng kia lại có hương vị như thế, Lý Kỳ Thù đưa tay nắm lấy góc váy trên đầu gối thành một cánh hoa dài từ lòng bàn tay cho đến hé mở, cổ đỏ hồng, còn vô thức nhấp nhấp môi.
Sau khi ý thức được mình đang làm cái gì nàng lại đột nhiên đứng phắt dậy, trong lòng không ngừng tự thôi miên bản thân, chuyện này rất bình thường, rất bình thường.
Nhưng càng nói càng cảm thấy ngượng ngùng, trên cổ loang ra một tầng màu hồng nhạt, ngay cả hai bên má cũng hiện lên hai áng mây đỏ ửng, bên trong trắng nõn pha chút ửng hồng khiến người khác càng thêm khát vọng. Nàng sống hai đời, thậm chí đã từng xuất giá gả chồng một lần nhưng đối với chuyện nam nữ lại ù ù cạc cạc cạc không biết gì, cùng lắm là được ma ma giáo dưỡng đề cập đến, nhưng lúc đó nàng căn bản không có tâm trạng để nghe những thứ này.
Lữ Yên Hàn trở về phủ cũng vô cùng căng thẳng, cho dù đang là ngày đông lạnh giá nhưng trong lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi ướt đẫm, sau khi về phủ thậm chí còn tắm nước lạnh một lần. Lần đầu tiên hôn nữ nhân mà mình yêu thương, tinh dục khơi nguồn, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa, nhưng lý trí đã ngăn cản hắn lại. Hai người bọn họ vẫn chưa thành hôn, không thể vượt quá xa.
Xúc động trong người chậm rãi tan biến theo dòng nước lạnh, nhưng hắn vẫn đang nghĩ đến đôi môi mềm mại yêu kiều cùng với đôi mắt trong veo như nai tơ kia. Hắn muốn cho nàng một hôm lễ độc nhất vô nhị, cho nên phải chuẩn bị sớm một chút.
Ngày đầu năm mới đang đến gần, lệnh giới nghiêm ban đêm được dỡ bỏ. Niềm vui ngày Tết hiện rõ trên gương mặt mọi người, nhà nhà người người đoạn bù bên nhau, thay một bộ đồ mới, cùng nhau quây quần bên bếp lửa, uống rượu hoa tiêu, ăn bữa cơm đoàn viên. Trên đường đèn đuốc sáng rực rỡ, xua tan đi bóng đêm đen kịt.
Những đứa nhỏ được lựa chọn kỹ càng đeo mặt nạ răng nanh, mặc quần áo đỏ đen đánh trống nhảy múa để xua đuổi ma quỷ.
Trong cung cũng vô cùng náo nhiệt, tân hoàng đăng cơ, lại trùng hợp đón năm mới, dĩ nhiên phải mở tiệc chúc mừng một phen.
Các phi tần cũ đều được thăng phân vị, đời đến các biệt viện hoặc nương nhờ cửa Phật. Còn Hồ Cẩm Tâm trở thành Thái hậu, nàng cũng vui vẻ đón nhận, tranh đoạt cả một đời lại chẳng tranh được cái gì, cuối cùng chỉ trở thành bút tích của người khác mà thôi. Nhưng nàng cảm thấy hơi tò mò, tại sao Tạ Bình Nhi lại ôm đồm chuyện lần đó vào người mình, tự hãm hại bản thân mình, biến thành lỗi lầm của nàng ta. Nàng không tin là vì nàng ta đột nhiên hối hận sau khi đã làm quá nhiều việc sai trái, cho nên mới mới nói giúp cho mình.
Hơn nữa chuyện kia đúng là do nàng ta làm, nếu như Lý Thái An hỏi lại một lần nữa, nàng ta cũng sẽ thừa nhận như trước mà thôi.
“Mẫu hậu, người đang nghĩ gì thế, mau ăn đi.’’ Dạo gần đây tâm trạng Lý Ngoan rất tốt, nhìn một bàn đầy thịt cá cảm thấy vô cùng vui vẻ, dưới sự kiện theo đuổi của mình, cuối cùng quan hệ giữa hắn và Tôn Ngọc Thạch cũng có tiến triển, sao hắn có thể không vui cho được.
“Được, hương vị của món cá này không tệ.’’ Hồ Cẩm Tâm mỉm cười đáp, hạnh phúc nhìn lũ trẻ sum vầy trong Thanh Ninh cung của mình.
Đã bao nhiêu năm rồi trong cung của nàng mới có cảnh đoàn viên như thế này.
Lý Kỳ Thù ngồi bên cạnh Tuần Vực, hai người đang cười cười nói nói gì đó. Lý Tầm Ngải lại luôn nhìn về phía thê tử của mình, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng, nhưng mỗi khi có người nhìn về phía này lại khôi phục lại bình thường.
Lý Ngoan nhìn thấy dáng vẻ này của huynh trưởng cũng không quản cấp bậc lễ nghĩa dựa lại gần: “Ca, người ăn cơm thì cứ chuyên tâm ăn cơm đi thôi, nhìn tẩu tử làm gì, chẳng lẽ…’’ Hắn lại lặng lẽ dựa gần hơn nữa: “Chẳng lẽ là muốn cho ta thêm cháu trai sao?’’
Ánh mắt Lý Tầm Ngải ảm đạm trong chớp mắt, sau đó khẽ mỉm cười xoa xoa đầu Lý Ngoan: “Đệ biết nhiều quá nhỉ, mới bao nhiêu tuổi cơ chứ.’’ Ngày đó Tuần Vực bị người của Tạ Bình Nhi phái đi làm cho hoảng sợ, sảy thai, hai người cố nén đau thương bàn bạc với nhau, cảm thấy thời cuộc hỗn loạn, không nói tin tức này cho mọi người biết, bây giờ nghe nhắc đến chuyện đứa nhỏ, hắn sợ Tuần Vực đau lòng.
“Hừ, khoảng hai năm nữa ta cũng có thể cưới vợ được rồi.’’ Lý Ngoan cực kỳ không cam lòng nói.
Cả bàn ăn lập tức phá lên cười, Dương ma ma ở bên cạnh cũng ngồi xuống ăn cơm theo yêu cầu của Hồ Cẩm Tâm, nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng vui mừng. Thái tử đăng cơ, Thái tử phi cũng trở thành Hoàng hậu, sau này Thái tử gia còn có thể sinh hạ tiểu hoàng tử. Công chúa cũng đã tìm được người trong lòng của mình, nghe nói mấy ngày nay nàng thường xuyên đi ra ngoài du ngoạn, ngắm cảnh thưởng hoa chơi băng, nếu không phải bây giờ tuyết còn rơi dày thì e rằng phóng ngựa chạy đường dài cũng không thành vấn đề. Còn Tứ hoàng tử hình như cũng đã tìm được ý trung nhân cho riêng mình, vẻ ngượng ngùng triền miên trong mắt căn bản không thể nào che giấu được.
Hồ Thái hậu và Dương ma ma nhìn thấy cảnh tượng này, không hẹn mà cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt tràn ngập sự hài lòng của một vị trưởng bối khi nhìn con cháu đoàn viên.
Mà lúc này trên núi Võ Chấn, bên ngoài tuyết rơi trắng trời, phủ kín những gốc đại thụ thấp trên núi, Lý Thái An mặc đạp phục, một mình ngồi trong đại điện trống rỗng, ngay cả một chậu than sưởi ấm cũng không có, không phải người khác khắt khe với hắn mà là hắn không muốn dùng. Trong tay cầm một quyển đạo giáo nhưng tâm lại không đặt trên đó, hắn hối hận nhưng cũng biết rằng chuyện cũ đã trôi qua không thể nào cứu vãn được, điều mà hắn đánh mất chính là tình yêu của thê tử, sự kính trọng của con cái, thậm chí còn mang đến nguy cơ diệt vong cho vương triều, hắn tự nhận mình là một minh quân, hy vọng dưới sự cai trị của hắn bách tính sẽ được ấm no yên bình, quốc gia thịnh vượng, nhưng cuối cùng lại mắc phải sai lầm lớn thế này.
Tham vọng lớn lao của hắn bị cắt đứt, hắn cũng biết rõ, mình sẽ không bao giờ trở thành minh quân.
Hắn thậm chí còn không dám nhận lỗi, làm sao hắn có thể dám.
Bởi vậy Lý Thái An đã từ chối không trở về trong ngày Tết đoàn viên.
Lý Kỳ Thù trở về phủ công chúa nhìn chằm chằm vào Lữ Yên Hàn đang đứng trong góc tường, ngay cả chớp mắt cũng không muốn, Lữ Yên Hàn đi đến nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhét vào tay nàng một cái lò sưởi, nhưng sau đó cũng không buông ra mà cứ thế bao bọc lấy nó, từ ngoài vào trong, khiến đôi tay nhỏ bé bên trong dần dần trở nên ấm áp.
Sau đó lại cong môi nói một câu: “Năm mới vui vẻ.’’
Trong mắt Lý Kỳ Thù có ánh sao lấp lánh, có pháo hoa, nhưng nhiều hơn tất cả vẫn là Lữ Yên Hàn.
“Năm mới vui vẻ.’’
“Sau này mỗi một năm ta sẽ nói với nàng năm mới vui vẻ.’’ Lữ Yên Hàn cười nói.
“Được, ngoéo tay.’’ Lý Kỳ Thù rút một tay ra.
Chàng nói gì ta cũng sẽ tin, chàng đã nói mỗi một năm, vậy sau này mỗi một năm đều phải ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng.
Đúng vào lúc này, tiếng pháo hoa từ phía sau vang lên, Lý Kỳ Thù ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngắm nhìn pháo hoa hình mẫu đơn tuyệt đẹp trên bầu trời. Những ngọn lửa đỏ rực tô điểm cho bầu trời đêm thành một bức tranh mỹ lệ và kỳ diệu. Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là làm thế nào có thể bắn ra hình dạng pháo hoa như thế này, nàng nhướn mày nhìn nam nhân bên cạnh, chờ đợi hắn giải thích.
“À, ta đã cho người bắn đấy, thích không?’’ Hắn nói, hắn muốn bắn cái này vào ngày hôn lễ của bọn họ.
"Thích, rất thích, sau này vẫn thích.’’ Lý Kỳ Thù giống như đang trả lời vấn đề này, nhưng cũng giống như đang trả lời vấn đề khác.
Hai người cứ thế sánh vai nhau đứng ở trong sân, tháng giêng nhộn nhịp rực rỡ, khắp nơi nơi đều là đèn lồng treo cao và tiếng hoan hô cười đùa, kéo dài từ nông thôn cho đến kinh thành, tựa như một tấm thảm nhung màu đỏ quấn lấy những ngày đông giá rét, mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh lẽo như trước nhưng trên cành cây đã có thể nhìn thấy những chồi non mới nhú lên.
Cái lạnh sắp qua đi.
Mùa xuân cũng đang đến.