Nói rồi nhỏ ngồi xuống ghế của mình, rõ ràng là Nan đang ngồi ngay cửa sổ mà có đi đâu đâu chứ, thế thì làm sao mà nói cô bé chặn đường được hay là tại vì Mon đang bực nên ko để ý kĩ??? Vả lại... sao Nan có thể bình tĩnh lại như vậy chứ? Chẳng lẽ đó là cách nói chuyện của những người ko quen nhau sao, haiz, nếu thế thì khác nào người dưng với nhau chứ, thảm thật rồi @[email protected]
- Wey!
Tiếng gọi của Pj khiến Mon thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn tạp.
- Dạ??? Gì chị?- Mon giật mình
Pj ko đáp chỉ lắc lắc cái màn hình điện thoại trước mặt Mon kèm theo nụ cười rất chi là nham hiễm. Còn trong khi đó, Mon chỉ biết mở to mắt ra hết cỡ để nhìn... Đó là tấm hình ghi lại khoảnh khắc ban nãy- khoảnh khắc Nan đỡ Mon ==". Cô bé định giật lấy nhưng nhanh tay hơn Pj đã kịp giật lại:
- Định " thủ tiêu" nó à? Đâu dễ thế!!! Công nhận, hôm nay chụp được nhiều ảnh có giá trị!
người cứ nói inh cả xe, khiến cho đâu đó có những ánh mắt lơ đãng liếc nhìn...
Cũng chính vì sự ồn ào đó đã khiến cho người " cuối xóm" tỉnh giấc, khi nhân vật chính nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình thì ko ai hẹn ai, nhanh chóng "preview" lại trạng thái ban đầu... Nhìn tụi phía trên cứ lo chơi bời, dường như ko ai hướng mắt xuống đây, bọn hắn vẫn cứ hồn nhiên nghĩ là bọn đó chưa phát hiện ( sao hum nai anh chị ngây thơ chết người thế? =="). Trông hắn bình thản đến phát sợ... câu nói hắn thốt lên nằm ngoài dự đoán của "người kế bên"
- Hòa!!!
Nó ngẫm lại từ " hòa" của hắn rồi cũng hiểu ra, ý hắn có thể diễn đạt nôm na là: ban đầu nó tựa hắn, giờ hắn tựa lại vốn dĩ là điều hiển nhiên, " có đi có lại" chút xíu!!! Vô liêm sỉ thật ấy! ="=
- Chiều gội lại đầu! Bẩn thật!!!
Nó cũng đâu vừa, làm lại hắn vố như ban đầu hắn đã làm với nó. Hắn vắt chân lên đùi, tay khoanh hờ trước ngực, miệng lảm nhảm:
- Phiền thật!
Nó ko đáp lại, chỉ nhếch môi nhẹ đủ để tạo nên nụ cười hờ hững.
- Đột nhiên xe quẹo gấp, theo quán tính nó ngã vào người hắn, cũng theo phản xạ có điều kiện, hắn đã dùng tay giữ nó lại. Rất nhanh, xe chạy lại theo quỹ đạo cũ, bon bon trên một con đường thẳng, nó " rời", hắn cũng " buông"...
Trong lòng hắn muốn điên lên vì những hành động vớ vẩn của bản thân từ đầu buổi tới giờ mà chính bản thân hắn cũng ko làm chủ được mình... cứ theo phản xạ tự nhiên...
Hắn cũng ko ngó ngàng tới nó nữa, nó cũng vậy... cặp ghế của hắn, giờ trở thành khu " bắc cực", nhiệt độ trở về trạng thái O độ C.
Được một lúc thì Pj lóc cóc mò xuống, cô nàng thấy người đã thức thì hí hững lắm, tưởng tượng đến cảnh họ vừa nhận thức được hành động của mình cũng đủ làm nhỏ khoái chí... Nhỏ chào Jun và Zu bằng một nụ cười:
- Tụi nó rũ chơi trò chơi, người muốn tham gia ko?
Nó lắc đầu ko cần say nghĩ, hắn thì vẫn cứ chú tâm vào dế yêu của mình ko phản ứng ( khinh thường người khác đến thế là cùng >""
- Còn gì nữa thì nói luôn đi, tụi tao còn nghỉ ngơi để chiều chiều đi tham quan nữa chứ mạy!
- Nói đi chơi mới nhớ! Cái chỗ cây... mà thôi, ai cũng biết chữ hết, chỗ nào có để biển " cấm vào" thì đừng vào, chỗ đó đất đai sạc lở, trời mưa thế này thì nguy hiểm lắm, vả lại, thỉnh thoảng có mấy con rắn hay mấy côn trùng nhỏ nhỏ làm ổ ở trỏng! - Ken nhắc nhở.