Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tụi nó cũng chia nhau ra tìm, Jun và Zu tìm khắp khu giải trí, khổ nỗi nó quá đông và quá rộng, ko thể khoanh vùng lại rõ ràng chỗ nào cả... bọn nó dù tài đến mấy thì cũng chỉ là con người... ko phải cái gì muốn cũng được ~
Nan và Lin thì phụ trách tìm bên ngoài, họ đến những nơi mà Pj có thể đến vào lúc này...
Nếu như ban nãy nhóm của Nan và Jun thế chỗ cho nhau thì có lẽ chuyện tiếp theo sẽ ko phải tái diễn...
- Nan...
Thấy cô bạn cứ nắm lấy tay áo mình giật, miệng thì gọi như bị mớ, nhẹ nhàng nhưng... đơ, cơ thể bất động, mắt hướng về nơi... Nan tò mò nhìn theo hướng mắt của Lin rồi chợt nở nụ cười châm biếm... sao cậu nhóc lại xuất hiện cảm giác này chứ... là cậu nhóc đã dừng mọi chuyện tại đó mà...
Mon cùng người con trai nào đó ko nhìn rõ mặt lắm... đang lựa nhẫn... xem kìa, cô bé trông hí hửng ghê chưa...cười vui thế đấy! Bận là thế đấy! Là bỏ cả cuộc đi chơi để lựa nhẫn và đi chơi với một thằng con trai khác! Hài! Cũng như nhau cả thôi, Mon thích Nan sao? Thích là thế đó hả? Là vừa bị từ chối cách đây mấy ngày là cặp với thằng con trai khác, chấp nhận để bị ràng buộc bởi mấy chiếc nhẫn cặp đáng cười đó!
Nan thẫn thờ lúc rồi lấy lại vẻ bình thường, khóe môi nhếch lên châm biếm, rời mắt đi vờ như mình ko thấy gì, Nan chủ động nắm tay Lin lôi đi... sao nhỉ? Mon lúc đó đã lựa chọn xong bất chợt quay ra ngoài... Nan nắm tay Lin cơ đấy! Chỉ mới buổi tối mà tiến triển nhanh thế sao? Thôi thì cô bé đã quyết định gán ghép cho họ thì bây giờ cười thôi! ^^, mong Nan sẽ hạnh phúc với người... ít ra chẳng bao giờ mang lại phiền phức cho cậu nhóc... như Mon! =) Hình như Mon cảm nhận được mắt mình hơi ướt...
- Hey này! Làm gì thẫn thờ vậy? Khóc nữa?- cậu trai đi cùng cô bé hỏi- A, hay là tôi nhờ cậu chọn nhẫn giúp khiến cậu tủi thân hả?- người đó trêu.
- Nói nhiều! – Mon đánh nhẹ - thấy nhẫn tôi lựa được ko? Mốt mà tỏ tình hay chinh phục thành công nhớ mời tôi đi ăn đó!- Mon cười lớn
- Chết tiệt! Rốt cuộc là Pj đang ở đâu! – hắn rít lên khi mọi người ko ai biết gì về Pj.
Chẳng chần chừ, Lin lôi ngay điện thoại ra gọi cho Ken... Ken chẳng bắt máy... có lẽ vì tên đó đang chạy xe nên ko chú ý... Lin định dập máy thì đa có tín hiệu phản hồi từ Ken.
- Chuyện gì?- giọng nói Ken ko được rõ ràng cho lắm vì bị tiếng gió át đi phần...
- Mọi người ko tìm thấy chị Pj. Anh tìm được chưa?- Lin cố nói to để Ken ở đầu dây bên kia có thể nghe được.
- Về đi! Trễ rồi! Tôi tự lo được! Làm phiền rồi!
Nói rồi Ken tự động tắt máy, tắt luôn cả nguồn điện thoại!
- Cô đang làm trò quái gì thế?- Ken khẽ rít lên- sao lúc nào phải giở cái tính tiểu thư ra chứ?- tốc độ lúc này của Ken... có thể nói là vượt quá tầm kiểm soát ko?
~
- Ken nói thế nào?- Nan.
- Ken nói về đi, anh ấy lo được!- Lin thở dài.
- Tôi nghĩ Ken đúng! Nên về... có gì Ken sẽ thông báo! Ít ra bây giờ về nghỉ ngơi để có chuyện xảy ra chúng ta sẽ ứng biến kịp!- hắn nêu ý kiến.
Mọi người nghe hắn nói liền gật đầu, cũng đúng, ít ra cũng phải về nghĩ dưỡng để phòng khi Pj có bị gì thì...
Còn về phía Pj... rốt cuộc cô bé cũng đã chờ được đến lúc khu vui chơi đóng cửa... phải năn nỉ gãy lưỡi họ mới bật đèn cho nhỏ vào trong... nhưng họ chỉ cho Pj p thôi...
đó... Pj cật lực tìm kiếm... đẩy cả quan tài ra rồi lại đẩy quan tài về chỗ cũ... bao nhiêu mô đất ở đó đều bị đào xới lên hết... bàn tay đã rã rời nay lại càng thậm tệ hơn... phải nói là nhỏ ko còn đủ sức để dùng tới nó nữa nhưng nhỏ vẫn cố thôi... nhỏ chỉ có p... cứ như thế... đào đất, sục đất rồi lại cật lực mà đắp lại... tay nhỏ... ko còn là bàn tay nữa rồi... nó đỏ lên... nó rỉ máu... và sưng tấy lên... đau... đau tay và đau cả tim nữa ~ =)
Ông Trời rốt cuộc cũng ko phụ lòng nhỏ... cuối cùng cũng tìm ra rồi... nhẫn của người ta mà sao khi tìm được nhỏ lại vui phát khóc vậy nè... tay nhỏ... hình như cũng hết đau rồi nhỉ?
Rối rít cảm ơn mọi người rồi nhỏ vội vàng ra về, cũng hên là trong túi có tiền nên có thể đón xe được...
Nhà tối thui rồi, chắc mọi người cũng đã ngủ hết... nhỏ đẩy cửa bước vào nhà thì có a vài cô người làm lại nói nhỏ với Pj gì đó:
- Cô đừng chọc giận cậu chủ vào lúc này nhé!
- Phải đó! Cậu mới về cách đây nửa tiếng thôi... mặt mày nhìn như muốn giết người vậy...
Pj gật gù cảm ơn lời khuyên của họ rồi nở ra nụ cười gượng gạo vô cùng...
Đẩy nhẹ cửa bước vào phòng Ken, hy vọng là ko làm tên đó thức, về cách đây nửa tiếng, chắc cũng ngủ rồi... nhỏ sẽ vào trả lại món đồ rồi sẽ ra ngay...
Đèn ngủ ko bật... ánh trăng từ cửa sổ hắt vào ko cho thấy là Ken đang ở trong phòng này... thôi kệ, vậy cũng tốt, đặt lên chiếc bàn đầu giường rồi nhỏ sẽ ra ngay...
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng Ken lại rồi nhỏ đi về phòng mình... Vừa định mở cửa thì...
- Đứng lại!- có tiếng nạt.
- Anh gọi tôi?- Pj cười.
Lại cười, sao Ken ghét nụ cười như ko có gì này hết vậy? Nói sao nhỉ? À, một nụ cười vô trách nhiệm:)
- Cô đã biến mất ở cái xó xĩnh nào trong thời gian chiều tới giờ hả?- Ken.
- Tôi... – Pj chưa kịp trả lời thì Ken đã bồi thêm câu khác...
- Sao lại liên lạc ko được?- Ken
- Mất rồi... mất ở khu vui chơi!- Pj ngập ngừng.
- Haha- Ken chợt cười lớn- “ đồ đôi” mà cũng để mất! Cô đúng là ko biết trân trọng bất kì thứ gì của người khác cả! – rõ ràng là nói móc.
Pj ko phản kháng gì... nhỏ chỉ bặm môi lại... thật chứ làm ơn cho nhỏ vào phòng đi... nhỏ cần chăm sóc lại mấy ngón tay...
- Tao đây! Về rồi! Nói tụi nó đừng tìm nữa! Ngủ đi! Làm phiền tụi bây!
Vẫn là cái điệu bộ cúp máy trước khi người ta lên tiếng...
- Vui ko? Cả chiều giờ cả bọn như điên, chỉ vì đi tìm cô đó! Biết chứ? Thấy người khác phải phát điên lên vì mình thì mới chịu à?- Ken quát.
- Tôi cứ nghĩ anh biết tôi ở đâu chứ? – Pj.
- Tôi ko phải là thần thánh, right?- Ken
“ À, thì ra vốn dĩ anh đâu có tin tôi!- sao tim đau quá nhỉ? “
“ Tim là một vật phản chủ... trong cơ thể mình... nhưng luôn đau vì người khác! “
- Còn gì nữa ko? Ko thì tôi vào ngủ được chứ? ^^ - lại cười, sao lại bình thản vậy chứ?
- Mẹ kiếp! Cô có thôi ngay cái kiểu cười vô trách nhiệm thế ko? Cả cái nét bình thản giả tạo nữa!- Ken tức giận đấm vào bức tường bên cạnh tạo nên tiếng động khá lớn.
Pj ngẩng đầu lên nhìn Ken, Ken vừa buông tục sao? Đó là câu c.hửi nhỏ hay c.hửi phong long thế? Tên đó nghỉ nhỏ vô trách nhiệm sao? Nếu vô trách nhiệm thì nhỏ đã chẳng phải ở trong cái nơi ghê sợ đó để tìm sợi dây chuyền và chiếc nhẫn lại cho ai đó đến nỗi bàn tay bây giờ có cũng như ko =) Uk, nhỏ giả tạo đấy, nghĩ sao cũng được!
Nhưng... tay Ken chảy máu rồi...
- Tay anh...
Nhỏ vừa lên tiếng Ken đã tự rụt tay lại dù Pj chẳng động vào...
- Ko sao!
Nói rồi Ken lạnh lùng quay đi, Pj cũng vội vào phòng mình mà xem xét lại bàn tay... tay xấu rồi...
... Hình như nhỏ đang ko vui... nhỏ đang cố cười... mà sao má nhỏ cứ ươn ướt... Nhẫn, dây chuyền tìm cũng tìm rồi... rốt cuộc bị phán xét này nọ... “Vui” ~
~
Ken về phòng mình thì sập mạnh cửa lại, tay đau thật, rốt cuộc tại sao tên đó lại nổi điên như thế? Ken cũng ko có câu trả lời... tức giận vượt qua cả khuôn khổ và giới hạn của nó...
Ken bật đèn lên, đầu tiên là phải tắm lại...
...
Đứng vò lại mái tóc ướt, vật để trên bàn làm hắn giật mình... chiếc nhẫn đó... cả sợi dây chuyền nữa... lẽ nào...
“ - Được rồi! Anh về đi!- nhỏ chợt nhẹ giọng xuống.
- Cô định làm gì nữa đây!- Ken có vẻ châm biếm.
- Cùng lắm tôi tìm lại cho anh- đột nhiên nhỏ cười...
... “
“ CÙNG LẮM TÔI TÌM LẠI CHO ANH”
“ CÙNG LẮM TÔI TÌM LẠI CHO ANH”
“ CÙNG LẮM TÔI TÌM LẠI CHO ANH”
...
Câu nói đó cứ vẩn quanh trong đầu Ken... Ken cầm chiếc nhẫn lên xem xét một hồi... ngó qua ngó lại... chết tiệt!!! Có vết máu dù rất mờ đọng trên đó... nhỏ chỉ có mình... chỉ có thể là như vậy thôi! Nghĩ lại những thứ đã nói ra với nhỏ lúc nãy...
Ken đứng trước phòng nhỏ, định gõ cửa thì nghe tiếng khóc phát ra từ trong phòng... hình như nhỏ khóc nhiều... nhỏ khóc chứng tỏ nhỏ buồn... Pj ko vô trách nhiệm! Nếu như lúc nãy Ken trở vào khu nhà ma... chắc đã ko đến nỗi này... suy cho cùng cũng là ko có lòng tin nơi Pj... Ken nghĩ... nhỏ nói được nhưng chẳng làm được... nhưng Ken lầm... nhỏ nói được và nhỏ làm được... chỉ là... Ken nhận ra quá trễ...