Tôi sẽ không níu kéo em thêm làm gì
Giờ đây chỉ còn lời tạm biệt mà thôi
Tôi sẽ rời bỏ em trong tấn kịch này, và tôi sẽ để em đi
Liệu em có tin tôi một lần cuối?
...
Tôi không muốn níu kéo em thêm nữa
...
Thao thức cả đêm dài, tôi đau đớn về sự lựa chọn của mình: để em ra đi
Tôi chẳng thể làm gì cho em,
Bởi vì chỉ nhìn em thôi, tôi đã khổ sở lắm rồi
Tôi sẽ chẳng đòi hỏi em hiểu lòng tôi đâu
... “
( Hello – T.O.P )
( nguồn dịch: loiviet)
Mon ko biết nên vui hay nên buồn, làm mọi thứ được rồi... Tin... thì Nan tin rồi nhưng sao cô nhóc thấy khó chịu... Dù biết rằng mình chẳng là gì của người ta hết...
thằng bị bắt trói lại trên chiếc ghế trong căn phòng bị bỏ hoang- vốn là trong những nơi “con mồi” được đem đến để xử lý. Gian phòng tối như bưng đột nhiên bừng sáng khi ai đó đạp cửa bước vào, thằng bị trói trên ghế híp mắt lại với tác động bất ngờ của ánh sáng. Người con trai đó vừa bước vào, cánh cửa cũng được người bên ngoài khép lại, cánh cửa vừa khép lại thì những bóng đèn nhỏ màu cam trong căn phòng cũ nát cũng được bật lên làm nổi bật khung cảnh đổ nát xung quanh, bóng tối bị lấn át dần bởi thứ ánh cam dịu nhẹ, màu cam nóng bỏng, nóng như không khí trong căn phòng!
- Ken? Tụi tao đã gây sự với mày đâu? Sao lại bắt tụi tao?
- Nhớ kĩ đi, sáng này tụi bây đã làm gì?- Ken nhìn tên đó với ánh mắt của kẻ bề trên.
- Sáng nay... – tên đó suy ngẫm – Chẳng lẽ con nhỏ đó... –tên đó bắt đầu tái mặt.
- Cái đó bọn tao ko hề biết nó là người của mày, bọn con gái ko nói với tao điều đó!- tên còn lại “cứu vớt”.
- Nói? Cần nói sao? Muốn làm gì thì phải điều tra cho kĩ! Đám đó cho tụi bây bao nhiêu đêm để tụi bây làm cái trò đồi bại đó?- Ken nghiến răng.
- Nhiều hơn mức mà thằng tao được hưởng! Nếu mày ko bắt tụi tao, thì tối nay tụi tao ngon cơm rồi!- tên đó có vẻ hậm hực.
- Thế sao? Tụi bây cũng sắp được ngon cơm rồi!- Ken nhếch môi, tên đó chợt thấy ớn lạnh và cảm thấy bản thân thật ngu khi nói ra điều đó.
Ken đột nhiên quay đi, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Mày nói là bắt được những đứa con gái liên quan rồi phải ko? Còn đám con trai kiếm đủ chưa?
- .....
- Cho bọn con gái đó nếm nhiều hơn cái mà bọn đó phải nếm! – Ken nhếch môi cười đểu, dù người ở đầu dây bên kia ko nhìn thấy mặt Ken lúc này nhưng với ngữ điệu của Ken cũng đủ khiến người đó thấy lạnh sống lưng.
- .....
- Làm sao thì làm! Xong thì dọn cho sạch!
Nói ngắn gọn như thế rồi Ken cúp máy chẳng cần biết rõ người đó có nghe rõ mệnh lệnh của mình hay ko.
Ken ko có bất kì động tĩnh gì ngoài việc ngồi bắt chéo chân trên cái ghế sô pha – món đồ được xem mới nhất so với những thứ trong căn phòng- đưa tay vuốt cằm, dáng ngồi cực kì trầm ngâm, chẳng khác gì boss, ánh mắt nhìn vào kẻ bị trói ko dời đi.
Có lẽ sẽ chẳng là gì nếu sự việc đó ko tái diễn gần cả tiếng đồng hồ, tên bị trói cũng “nhột” và dần mưởng tượng cho tương lai của mình trong vài phút nữa, hậu quả của những kẻ đụng vào đồ của Ken là ko ềh tốt đẹp gì!:), bất kể là món đó Ken có dùng hay ko, nhưng của Ken là của Ken, đừng hòng ai giành được, co thể nói Ken thủ đoạn, vì vốn dĩ bây giờ tên đó ko còn như xưa nữa, cái nào ko phải của Ken mà Ken muốn đạt được thì tên đó sẽ ko loại trừ mọi cách để sở hữu nó, Pj là ví dụ điển hình, nhưng nếu Ken ko ăn được thì sẽ tự mình đạp đổ!:), ăn ko được thì phá cho hôi, cái nào ko phải của mình thì dùng mọi cách để nó là của mình thì thôi! Nhưng cái nào là cuả mình mà người khác muốn đoạt được à ko, chỉ là chạm vào thôi cũng phải trả cái giá ko nhỏ chút nào, Pj cũng là ví dụ điển hình!:)
- Tụi bây biết tao sẽ làm gì chứ?- Ken hướng ánh mắt ko chút cảm xúc của mình tới kẻ bị trói.
- Cái này ko phải lỗi hoàn toàn của tụi tao!- tên cố bao biện- thế nên tao nghĩ, nếu mày muốn làm trận ra trò thì phải thả tụi tao ra!
Ken nheo bên mắt nhìn kẻ bị trói, dù là gì thì tên này đang cố tìm đường sống đây mà ;), đã bước vào căn phòng any mà còn nung nấu cái ý nghĩ đó sao? Điên rồ!!! mà ko sao, trước khi con chuột chết, thì con mèo phải chơi đùa với con chuột hồi thì mới thú vị chứ ~ Nếu con chuột cống xấu xi đã có ý định đó thì tại sao con mèo đen ko đồng ý cho đc chứ? ;)
Ken cười thầm rồi nhanh như cắt dùng con dao trong túi cắt nút trói ra.
- Mày chơi khốn! Để dao sẵn định chơi tụi tao chắc!- ten vừa được cởi nút trói ra vừa xoa tay vừa nói.
- Với những đứa như tụi bây rõ ràng là tao đếch cần phải dùng thủ đoạn!- Ken nhếch môi cười rồi quăng con dao xuống đất.
- Mày...!!! – rõ ràng là bị coi thường.
- Zô đi, tao chấp cả thằng đấy!- Ken tháo bớt cúc đầu ra.
Vậy là thằng nhào vào mà đánh điên loạn, dù là khả năng thoát khỏi đây là .% tụi nó cũng phải nắm bắt, thoát ra còn hơn là bị Ken cho sống ko bằng chết.
Vậy đó, mình Ken chống chọi với thằng, Ken cũng bị xây xát chút ít nhưng tính ra thì tình hình bất lợi cho tên kia nhiều hơn... khỏi phải nói trình độ đánh nhau của Ken đạt tới mức nào rồi, nhất là trong mấy lúc như thế này thì Ken đánh như chẳng biết trời đất gì nữa! Tại sao vậy? Chỉ vì món đồ chơi của mình bị đùa giỡn? Chỉ vậy thôi sao? Đơn giản như thế?
Có vẻ như yếu thế hơn Ken, nhận ra tình trạng bi giờ, tên đưa mắt nhìn quanh thấy con dao của Ken nằm vương trên sàn gần đó ko xa liền chạy bổ tới lấy con dao mà hướng đến Ken! Loay hoay với tên còn lại khiến Ken chẳng né kịp, vậy là con dao đi đường dài trên cánh tay, máu tuôn ra... nhưng thấm đẫm vào chiếc áo tay dài màu đen mà Ken đang mặc. Điên tiết, Ken quay người đá văng con dao của - chính- mình xuống đất. Đạp mạnh vào bụng đối phương khiến người đó bị văng mạnh xuống sàn, nằm co quắp lại, Ken lao đến, lấy chân đạp lên ngực tên đó, dường như chưa đủ, Ken còn nghiến mạnh chân dồn ép trọng lực xuống.
- M. nó, chơi tao hả?- sau lời nói là lực đạp ngày càng tăng.
Tên kia thấy bạn mình như thế mặt cắt ko còn giọt máu, thấy nó nằm như thiếu ko khí... tưởng tượng người nằm đó là mình chứ ko phải nó... nhưng là bạn bè của nhau, lỡ rồi... vậy là sau những phút đứng đực mặt ra, kẻ đứng đó cũng quyết định lao vào!
Ken đã có sự phòng vệ cao hơn, tên đó vừa chạy tới, Ken đã nắm chặt lấy cổ tên đó, bóp mạnh khiến tên kia rên ư ử.
- Muốn như nó lắm hả?- thanh âm trầm đi nhưng có vẻ càng đáng sợ hơn trước, lực ở tay và chân ngày càng tăng thêm khiến kẻ đó thiếu điều như muốn chết đi.
Ken di chân đi, ko đay nghiến ngực tên đó nữa mà chuyển sang cánh tay- cánh tay của kẻ đã giở trò đồi bại với Pj, là cả tay, nhưng cánh tay Ken đang hành hạ là cánh tay đã gỡ những cúc áo của Pj ra:), Ken liên tưởng đến bàn tay dính đầy vỏ cây của Pj khi nhỏ cố chịu những tụi nhục, uất hận bằng cách cào bàn tay vốn sưng tấy của mình vào gốc cây mà bản thân tự vào.
Crắc...
Vậy là các đốt ngón tay ko còn liên kết với nhau nữa... có kẻ nằm đó mà rên la thảm thương...
- Còn cánh tay, tao nương tình cho mày dùng nó mà cầm muỗng húp cháo!- Ken hừ lạnh.
Nhận ra còn tên mình đang giữ trên tay, cũng may là nãy giờ tay Ken chỉ giữ lực vừa chứ ko dữ dội như lúc đầu, nếu dữ dội như lúc đầu thì e là... tới bây giờ tên đó chẳng còn thở nữa... Ken thẳng tay quăng mạnh kẻ đó xuống nền, vì đây là căn phòng hoang tàn, chẳng có gì quý giá ngoài chiếc ghế sô- pha dành cho những kẻ đứng đầu ngồi thì căn phòng chẳng khác gì đống đổ nát- theo đúng nghĩa của nó. Sàn thực sự rất dơ và vương trên đó là bụi, là cát, là mảnh vỡ thủy tinh... Có lẽ vì lực quăng quá mạnh và theo quán tính nên ko may là cổ của tên đó đã bị trật...
Nhìn lại tên nằm rên ư ử dưới đất, Ken chỉ nhếch môi cười lạnh...
- Đối đầu với tao... kết quả chỉ như thế thôi! Bọn ngu! Giữ lại cái mạng cho bọn mày là tao quá nhân từ rồi!
Ken đã thực sự có thể giết chết người đó vì vốn dĩ gia thế Ken ko bình thường nên những chuyện như thế chẳng là cái đinh gì cả!
Ken cài lại cúc áo của mình, đưa tay vuốt lại tóc, dường như Ken ko hề để ý tới đường dài trên tay mình...
- Lôi đứa nó ra ngoài, để lâu bẩn phòng!
Ken nói rồi đi luôn, Ken nhớ tới ban nãy... dường như trong tên đó lúc ấy chẳng còn chút lý trí nào... ko còn lý trí? Đã bao lâu rồi Ken mới ko làm chủ được bản thân và hành động cách thú tính như thế... Ken chỉ nhận ra là... bản chất của tên sát thủ máu lạnh trong phút chốc đã trỗi dậy... làm ảnh hưởng tới trận đánh “dằn mặt” vốn dĩ rất bình thường... Trong phút chốc Ken đã có suy nghĩ biến kẻ ko biết điều đó thành tro bụi... Tại sao? Chỉ vì con búp bê ở nhà sao? Chắc ko đâu... chỉ là do cuộc sống dạo này có quá nhiều điều khiến Ken ức chế thôi... dồn lâu thì bây giờ bùng phát...
Ra được suy nghĩ đó khiến Ken hài lòng, hắn vào xe, hướng xe chạy về nhà – nơi có con búp bê đang thuộc quyền sở hữu của chính mình
- Ôi má, Ken làm dữ quá! Lâu rồi tao mới thấy!- đứa trong nhóm sau khi xem xong trận dánh qua camera suýt xoa.
Jun xem xong ko nói gì, chỉ nhếch mép cười, hoang dã... đó là bản chất Ken luôn giấu đi... chỉ là kết quả khác xa hắn nghĩ chút... cứ tưởng là thằng đó chết luôn rồi chứ!
Camera đã tắt từ lâu mà tiếng bàn tán vẫn chưa chấm dứt, đâu đó trong Ken của ban nãy... có chút là Ken của ngày xưa... của cái ngày mà Khánh Hạ vừa rời đi... bỏ lại tên đó với nỗi đau bị phản bội... đau!:)
- Mon! Có thằng nhóc nào đẹp trai lắm tìm em kìa!- người từ bên ngoài đi vào thông báo.
- A, dạ?- Mon ngơ ngác.
- Người yêu của cậu kiếm kìa! Kii ý, ra lẹ đi đừng để người ta phải chờ!- Lin chợt lên tiếng.
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Mon. Mon cũng ngẩn tò te ra nhìn mọi người. Rồi ánh mắt lại đổ dồn sang Nan, chẳng phải cô bé thích Nan sao? Chuyện đó rõ như ban ngày mà! Sao bây giờ lại có người yêu ở đây?