Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi được thông báo tình hình là Pj đã xuất viện từ sớm, nét mặt Ken sa sầm lại thấy rõ, chẳng thèm mở lời với ai, cứ nằm suốt trên giường và khép hờ mắt, Khánh Hạ có nói gì đi chăng nữa thỉnh thoảng tên đó cũng chỉ ừ hử cho có, thấy tình hình như thế, Khánh Hạ dường như đã lường ra điều gì đó, đầu óc của chị ta bắt đầu tính toán những điều chẳng mấy tốt đẹp.
Giông bão sắp đổ bộ rồi ~
- Về!
Ko dưng Ken đang nằm đột ngột bật dậy đòi về làm cả đám người chẳng hiểu cái gì đang diễn ra cả.
- Chưa được! Phải ở lại kiểm tra vài ngày nữa mới có thể xuất viện! – vị bác sĩ vừa vào phòng thông báo.
- Về nhà cũng có người lo rồi! Tôi khỏe rồi! – Ken nhăn nhó, tay chân bắt đầu mò mẩm rút các dây nhợ trên người mình ra.
- Ấy...
Cô y tá chưa kịp nói gì thì đã im bặt vì cái quắc mắt của Ken, lạnh cả sống lưng! Thấy được vẻ sợ sệt đó Ken chỉ nhếch môi cười thầm, dám can ngăn Ken sao, có nước muốn húp cháo mới thế, bản thân người ta đã bảo khỏe rồi là khỏe rồi mà cứ @$%$%.
~
Sau khi thu dọn mọi đồ đạc, Ken cũng nhăn nhó mà rời khỏi phòng bệnh, vẻ mặt tên đó sáng giờ cứ nhăn nhó mãi như thế, trông khó coi chết được, chẳng ai biết tên đó bị khùng điên gì.
Mọi người dần ra khỏi phòng chỉ còn Khánh Hạ ở đó, cô ta nguyền rủa trong miệng những điều rất khẽ mà chẳng ai có cơ hội nghe được.
- Mẹ kiếp, anh nhận ra điều đó nhanh hơn tôi tưởng! Ko thể ra đi dễ vậy được! Chờ đó!
Nói rồi chị ta cũng nhanh chóng bước những bước chân sải dài để đuổi kịp những người phía trước.
Theo yêu cầu, Pj cũng được chuẩn bị cho phòng khác, ko chung phòng với Khánh Hạ và Ken nữa, như vậy thật là bất tiện. Xem ra lần này khá hơn lần trước nhiều, vì có người dọn dẹp phòng sẵn chứ chẳng cần Pj phải tự thân lao động như ngày mới đến nữa. Mỗi phòng đều được bài trí khác nhau, tuy nhiên, Pj hài lòng với gian phòng này, nó gợi lên cho người nhìn cảm giác ấm áp. Mà thôi, điều đó cũng chẳng còn quan trọng, chủ yếu là có chỗ nương tạm đã, sau này cơ thể lành hẳn rồi nhỏ cũng sẽ tự dọn hành lý đi thôi, ko làm phiền lâu đâu.
Nhỏ vừa trang trí phòng lại theo ý thích mình thì nghe tin Ken về, tự hỏi sao tên đó lại được xuất viện sớm thế, vốn dĩ tình trạng này phải theo dõi vài ba hôm nữa, chợt ngẫm lại nhớ ra rằng đó là bệnh viện của gia đình thì muốn xuất viện lúc nào thì xuất viện, chẳng ai can ngăn được cả. Huống hồ Ken đôi khi rất quái gỡ, có trời mới biết tên đó nghĩ gì trong đầu.
Nghĩ việc chẳng liên quan gì đến mình nên Pj chẳng qua thăm hỏi tên đó làm gì, có Khánh Hạ rồi... Nói là thế nhưng dường như hành động của Pj thì trái ngược hoàn toàn, chân nhỏ đang hướng về phía phòng Ken mà bước kìa ~
- Hạ, tôi... ôm cô cái được ko?
Đó là câu đầu tiên nhỏ nghe Ken khi vừa đặt chân tới ngưỡng cửa phòng Ken, hình như nhỏ xuất hiện ko đúng lúc nhỉ? Lúc phát ra câu đó Ken cũng chẳng nghĩ là Pj lại qua phòng mình, oh damn, cừa phòng mở toang chứ ko khép hay khóa lại! Tự cười thầm trong bụng và cho rằng trời cũng giúp mình, Khánh Hạ liếc mắt qua Pj rồi bất ngờ kéo Ken vào lòng và ôm thật chặt, miệng chị ta nở nụ cười.
- Đồ ngốc, anh đã ôm hôn em bao nhiêu lần rồi mà bây giờ lại xin phép chứ!
Dường như Ken đang bất động trong vòng tay Khánh Hạ, chị ta choàng tay ôm eo tên đó, vô thức như thói quen Ken cũng đưa tay lên ôm lấy chị ta, được lúc sau Ken cũng dời mắt khỏi Pj và tựa cằm lên đầu Khánh Hạ rồi đặt lên trán chị một chiếc hôn nhẹ. Pj nở nụ cười ngốc nghếch rồi cuối đầu kính cẩn, thái độ hết sức bình thản.
- Qua ko đúng lúc rồi! Làm phiền!
Lúc vừa quay đi là giọt nước mắt cũng lăn dài trên má nhỏ, hah, cứ tưởng nước mắt cạn từ đêm hôm đó rồi chứ, bản thân vô dụng, có thể mà cũng rơi nước mắt; bản thân ngốc nghếch, đã bảo là đừng qua mà lại ko nghe lời, tự nhiên thấy ghét bản thân vì sống thiêng về tình cảm quá mức! Người ta ôm nhau đó, lại là người đó chủ động mở lời, nếu cứ như thế, sự thật vỡ lỡ, khi Ken biết được bộ mặt thật của Khánh Hạ, nhỏ sợ Ken lại phải chịu cú sốc nữa... Ken thích hạnh phúc ảo hay hạnh phúc thật nhỉ?
Chắc là nhỏ sẽ lại làm Ken tổn thương mất!
Sao tim nhỏ lại cứ phải đau vì Ken? Nước mắt nhỏ cứ rơi vì Ken? Dường như bất cứ cái gì trong cuộc sống của nhỏ cũng bị Ken làm cho ảnh hưởng, phải khắc phục lại thôi, cũng chẳng là gì để phụ thuộc vào người khác như thế!
Nhỏ đóng sầm cửa lại ngay khi vừa bước vào phòng và nằm dài trên giường, mặt úp xuống chiếc gối hồng xinh xinh.
- Khỉ thật, sao anh cứ làm cho tôi đau? – miệng ko ngừng trách cứ, cứ tỏ ra ta đây mạnh mẽ nhưng hình như cái áo gối đó ướt rồi ~
Pj vừa rời khỏi ko bao lâu thì Ken cũng buông Khánh Hạ ra, tên đó bảo cần nghỉ ngơi nên tạm làm phiền Khánh Hạ ra ngoài ko thì về phòng cũ của chị tạm vì căn phòng được tổng vệ sinh lại rồi và đảm bảo ko còn bất kì côn trùng ghê rợn nào nữa. Ken nằm phịch xuống giường, để bàn tay lên ko trung và mắt cứ dán chặt vào nó, cảm giác khác đi nhiều... ko ấm áp nữa, cũng ko còn niềm hân hoan khi được ôm trọng cả ‘thế giới’ vào vòng tay mình, lúc buông nhau ra cũng ko còn lưu luyến nữa, Ken tự hỏi nếu thế thì cảm giác khiến Ken muốn giữ Khánh Hạ lại bên cạnh phải giải thích thế nào cho phải? Thật sự thì Ken cảm thấy hối hận vì đã yêu cầu Khánh Hạ như thế ngay khi Pj vừa xuất hiện, có cái gì đó vỡ vụn trong đáy mắt nhỏ, nhưng dường như nhỏ đã che giấu điều đó rất nhanh và thay vào là mặt nạ hờ hững và bình thản như ko. Một người con gái khi trở nên như thế tức là đã phải chịu quá nhiều tổn thương
- Tôi xin lỗi...
Ken tự nói với bản thân điều đó dù biết nhỏ sẽ chẳng thể nghe được, trái tim Ken mách bảo rằng cảm xúc với Pj ko phải thuộc dạng đơn thuần... Có lẽ là nhờ những chuyện vừa trải qua khiến Ken dần suy ngẫm và hiểu ra bản thân muốn gì và cần gì...
Cốc... cốc... cốc
Ken khó chịu vì dòng suy nghĩ bị cắt đứt, tên đó rời khỏi giường và ra mở cửa, là người quản gia, Ken nép người cho ông ấy vào phòng rồi đóng cửa phòng lại.
- Cậu chủ, hy vọng cậu có thể ăn hết phần này, vì nó rất có lợi cho tình trạng hồi phục của cậu! Sau đó thì uống thuốc!
Ken gật gù hiểu chuyện, xong việc ông quản gia rời phòng, câu nói ông phát ra khiến Ken lưu tâm.
- Phận tôi tớ như tôi ko nên xen vào nhưng tôi mạo muội xin cậu chủ giải quyết rõ ràng mọi chuyện trước khi cô Khánh Du rời khỏi đây!
- Ông... lại đây! – Ken ra hiệu.
Sau đó thì Ken nói ra hết mọi vướng mắc và những điều trong lòng mình, bao hàm cà ‘phát hiện mới’ về cảm giác ban nãy. Ko phải là đùa nhưng sau khi nói ra Ken cảm thấy lòng mình như trút được gánh nặng. Ông quản gia chỉ cười hiền rồi giải thích chung chung cho Ken, Ken đã đủ lớn để có thể tiếp thu được những gì mà ông nói, ông tin chắc là như vậy. Lần đầu tiên Ken có thể nói hết mọi chuyện với người vốn ko thân thuộc như thế, lạ và ngạc nhiên thật, nhưng chẳng biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt hiền từ đó trong Ken lại dấy lên sự khẳng định rằng đây là người sẽ giúp được mình.
- Cô! Qua phòng tôi nhanh lên!
Vài giây sau thì phòng Ken có tiếng gõ cửa, do cửa ko khóa nên người đó dễ dàng bước vào.
- Có chuyện gì? – Pj nhăn mặt, vẽ chuyện thật, cách nhau có mấy phòng cũng dùng điện thoại.
- Thay băng giúp tôi! – Ken chỉ vào vết thương của mình.
- Ko! Anh biết cách đày đọa người khác nhỉ? Biết bao nhiêu người anh ko kêu mà lại kêu tôi! – Pj nhíu mày, tên này bị hâm chắc, ngày càng có vấn đề về não mà... – Đi mà kêu Khánh Hạ của anh ấy! – đương nhiên là câu đó Pj chỉ lẩm nhẩm cho mình bản thân nghe.
- Cô đang nguyền rủa gì tôi đó? – Ken quắc mắt.
- Ko, về phòng đây! Đi mà kêu người khác. – đúng là phũ phàng thật, nhỏ nói rồi đi luôn chẳng thèm ngoái lại.
Ken cũng chẳng níu giữ gì, cũng chẳng gọi ai vào thay băng vết thương cho mình cả, tự nhiên thấy ko còn hứng thú.
Đến chiều bác sĩ vào khám xong cũng la oai oái khắp nhà rằng sao chẳng chịu thay băng mới cho vết thương, ko khéo nó lại nhiễm trùng rồi lại to chuyện, Ken chẳng nói, vẫn nằm im đó như chẳng có chuyện gì, nhưng dường như vị bác sĩ kia chẳng biết mọi người trong nhà đã khổ sở thế nào khi yêu cầu tên đó băng bó lại vết thương, tên đó nhất quyết ko cho là ko cho, Ken chẳng lớn tiếng với ai nhưng chỉ với từ ko và đi kèm là cái liếc mắt thì chẳng ai dám động vào, cả Khánh Hạ cũng ko là ngoại lệ. Biết được chuyện động trời đó Pj hậm hực tiến vào phòng Ken và hướng cho tên đó ánh nhìn như muốn thiêu đốt.
- Chịu qua rồi sao? Đóng phòng lại. – Ken bình thản nhìn nhỏ, hất hàm về phía cánh cửa rồi lại chúi mắt vào cái điện thoại trên tay.
- Anh muốn bị nặng thêm hả? – nói như tát nước vào mặt.
- Do cô mà! – Ken dửng dưng.
Pj tức muốn bốc khói, tên này có vấn đề nặng rồi, ko hành nhỏ là ko chịu nổi mà, được thôi, muốn chị đây băng thì chị đây sẽ băng cho biết mùi. Pj cầm những vật dụng tiến lại gần Ken, đột nhiên Ken lại nhìn nhỏ rồi nở nụ cười vô tội vạ, điều hòa bật đúng nhiệt độ mà sao lưng áo nhỏ chợt ướt đẫm mồ hôi...
Pj cũng chẳng vừa gì, băng thì băng chứ rất mạnh bạo, siết chặt phần băng quanh người Ken khiến tên đó xanh mặt.
- Muốn giết người hả? – Ken la oai oái cả lên.
- Chết đi cái đồ xấu xa nhà anh! – dường như Pj chẳng chịu buông tha, cứ với tay nắm lấy bằng đượng đoạn băng Ken vừa giựt ra.
người né bằng cách ngả người về sau, còn người thì cứ thừa thắng mà xông lên áp đảo, vì hăng quá mà nhỏ mất luôn đà nằm đè hẳn lên Ken, cả đang chí chóe đột nhiên im bặt, cứ như thế mà mắt nhìn nhau rất lâu, có cái gì đó dấy lên trong đáy mắt... cũng có trái tim đang trật nhịp ~ Giây phút đó chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu nếu Ken ko nhăn mặt vì bị Pj đè lên vết thương, nhận thức được điều đang diễn ra, Pj nhanh chóng ngồi bật dậy, thái độ bất chợt lúng ta lúng túng, mặt đỏ ửng lên như quả cá chua... Im lặng được lúc, Ken đành mở lời để phá tan ko khí ngượng ngùng cả người, khỉ thật, mắc cái gì mà Ken lại thấy ngại với nhỏ chứ, lúc trước còn có những hành động xa hơn như thế mà cả còn chưa ngại cơ mà, tim muốn rớt ra ngoài được.
- Nặng như heo, xém chút là nghẹt thở chết! – Ken vờ thở phào.
- Chết luôn cũng được, biết thế nhún nhún vài cái cho anh xẹp lép như con tép! – Pj gân cổ lên cãi lại.
Hóa ra chỉ cần câu nói cũng đủ phá tan đi sự ngượng nghịu, lâu lắm rồi cả mới cãi nhau như thế, trong lòng chợt dâng lên niềm vui nhỏ, cũng lâu lắm rồi Pj mới vênh mỏ lên mà cãi chầy cãi cối với tên đó, Ken chợt nghiệm ra, là ‘lâu lắm rồi’, hóa ra cả tuy ở chung nhà nhưng hình như đã cách nhau khoảng xa lắm, chẳng thể với tay tới được vì xung quanh họ bức tường vô hình dần được hình thành từ lúc nào rồi ~
- Xong rồi! – Pj đứng dậy phủi tay sau khi đã hoàn thành xong việc băng bó – Đi đây!
- Ko tiễn! – Ken đưa tay lên chào tạm biệt.
Pj nhăn nhó bước ra khỏi phòng, người gì đâu, được giúp mà ko biết lễ nghĩa gì hết.
- Cảm ơn ~
Nhỏ vừa vặn nắm cửa thì nghe được câu đó, nhẹ như gió thoảng ~
- Hm? Anh vừa nói gì? – Pj quay lại hỏi vì chẳng thể tin được những gì bản thân vừa nghe.
- Ko có gì! Đi đi đồ điếc! – Ken phẫy tay.
Pj bễu môi rồi quay đi, cái bễu môi nhanh chóng hóa thành nụ cười, Ken cứ nghĩ nhỏ chẳng nghe được, ai dè nhỏ nghe được tất ý chứ! Mọi buồn bực như tiêu tan hết, Pj khẽ cười khi nhận ra đã lâu lắm rồi mới như thế, ừ, là lâu lắm rồi ~
Thôi thì cứ sống cho thoải mái vào, giữ khoảng cách vừa phải, dẫu sao thì nhỏ cũng sắp dọn ra rồi, chẳng còn gì để luyến tiếc nữa!
‘ Vì yêu Anh mà Em trở nên mạnh mẽ và hờ hững với mọi thứ ~ ‘
Khánh Hạ ko chứng kiến được những điều xảy ra bên trong, vả lại phòng Ken cách âm nên chị ta chẳng thể nào biết được những gì đã diễn ra trong đó, chỉ biết là thái độ Pj khi ra khỏi phòng dường như tốt hơn hẳn lúc mới vào, điều đó càng thúc giục chị ta phải hành động nhanh hơn thì mới có thể...