Nó về nhà thì trời đã gần sáng, kiểu này xem ra chỉ còn ngủ được , tiếng, hơi oải khi nghĩ đến điều đó vì kì thi cận kề rồi, nó ko thể nghỉ học hay ngủ trong lớp được, ít nhiều đối với nó, việc học cũng rất quan trọng, đó là việc cả đời người mà.
Sải những bước dài vào nhà, qua phòng khách thì nó chợt khựng lại, nhìn hắn co ro trong cái chăn có vẻ bé hơn so với thân hình của hắn nó cũng có đôi chút mủi lòng, ngủ ngon như thế, xem ra đã ngoan ngoãn uống thuốc rồi. Nó cũng chẳng đi ngủ vội mà ngồi ở băng ghế đối diện ngắm nhìn hắn ngủ, hắn gầy đi so với lúc trước, chắc là vì có quá nhiều chuyện xảy ra đã khiến hắn trở nên tiều tụy như thế.
Nó ko hề hối hận vì quyết định của bản thân, biết là nguy hiểm đó chứ, nhưng nếu nó ko như thế thì nó đảm bảo, suốt cả cuộc đời này, dù có yêu nó đến chết đi, hắn tuyệt nhiên sẽ ko dây dưa với nó chút nào nữa. Nó muốn sống cùng cuộc sống với người mà mình yêu, cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống, biết là quyết định của nó sẽ khiến hắn lo, ko chừng còn ăn ko ngon ngủ ko yên vì điều đó, nhưng đó là cách duy nhất. Nó tính toán ko sai nhỉ vì chẳng phải hắn đã có mặt tại nhà nó vào thời điểm này sao?
Dường như ngủ trên ghế khiến hắn cảm thấy ko thoải mái vì nó tự thấy hắn trở mình liên tục, bất giác hắn tỉnh giấc, thấy nó đang ngồi phía đối diện thì cũng chậm rãi ngồi dậy, nét mặt ko thoải mái cho lắm vì có vết thương trên người.
- Ông ko bảo anh vào phòng ngủ sao? – nó nhấp một ngụm trà, ấm thật.
- Tôi chờ em về! – hắn.
- Chờ? Làm gì? – nó vẫn thong dong đưa tách trà lên miệng mà thưởng thức.
- Ko yên tâm.- hắn tự lẩm nhẩm nhưng vào buổi đêm thế này thì có lẩm nhẩm như thế cũng vô ích vì ko gian thời điểm đó vốn dĩ rất yên tĩnh.
Môi nó kéo nhẹ thành nụ cười kín đáo, lẩm nhẩm gì chứ, nó nghe hết rồi. Cơ mà nó vẫn vờ như là mình ko nghe rồi đặt tách trà xuống bàn và đứng dậy.
- Tôi về rồi! Tôi đi ngủ, anh muốn ngủ ở đâu thì tùy.
Hắn đứng bật dậy, vòng qua phía nó chặn lại, cơ hồ chẳng muốn để nó đi.
- Em... có thể nào rút lại quyết định đó? – hắn.
- Đến đây chỉ để nói như vậy thôi sao? – nó chẳng thể giấu được nụ cười hơi thất vọng dù đã biết trước là như thế.
Hắn hơi lúng túng, chẳng biết nói thế nào cho phải, chỉ duy nhất khi đứng trước nó, thì hắn ko phải là Jun ‘hổ báo‘ nữa, lúc đó hắn cũng như bao người con trai bình thường khác khi được bên cạnh người yêu thôi, tim vẫn đập mạnh, vẫn biết hồi hộp, chờ mong, lo lắng, giận dỗi! Nó chờ hắn vài giây nhưng xem ra hắn ko nói gì, chỉ xoáy sâu ánh mắt vào nó, thế là nó xoay người đi, ko màng đến hắn nữa.
- Tôi nhớ em!
Bước chân đang bước dở chợt dừng lại nhưng nó vẫn đối lưng lại với hắn.
- Nhớ phát điên...
Hắn tiến lại ôm nó từ phía sau lưng, hơi ấm này, bao lâu rồi cả mới cảm nhận được? Nó chỉ biết đứng sững người ra đó mà ko biết phản ứng thế nào. Vòng tay hắn bao lấy nó càng ngày càng chặt, cứ y như rằng, chỉ sợ nới lỏng ra thì nó cũng sẽ vùng ra mà đi mất, trong những nỗi sợ lớn nhất của hắn đó chính là nhìn bóng lưng người mình yêu dần rời xa, chẳng thể nói rõ ràng, nhưng có cái gì hẫng lắm. chỉ có duy nhất bên cạnh nó, hắn mới thấy mình ko cô độc.
- Tôi yêu em!
Hắn bất lực thở dài, cuối cùng cũng phải thú nhận, ko thể nào dối lòng mình được. Sự thật là hắn yêu người con gái này và ko thể nào sống mà thiếu vắng cô ấy được...
Lúc này nó bắt đầu có phản ứng, cơ thể nó cứ cục cựa buộc hắn phải dãn vòng tay mình ra, nó thoát ra khỏi vòng tay hắn, cảm giác luyến tiếc dâng lên trong hắn, cứ như có cái gì đó rất quan trọng vừa rời xa mình.
- Nói dối! – nó đứng đối mặt với hắn.
- Tôi nói thật! – hắn đưa tay vuốt nhẹ lên má nó, rồi khẽ lướt tay qua môi, khẽ dừng lại tại đó, bờ môi này, lâu lắm hắn chưa chạm vào.
- Nếu yêu tôi anh đã chẳng đẩy tôi ra! – nó gạt tay hắn ra khỏi mặt mình.
- Em thừa hiểu là tôi muốn tốt cho em... – hắn đuối lý, chẳng thể giải thích được nữa, đúng là hắn hành động sai nhưng hắn tuyệt nhiên ko nói dối dù chỉ là nửa lời, hắn yêu nó là thật, tại sao nó cứ bướng như thế mà vặn vẹo hắn chứ.
- Anh chẳng biết tôi đã phải đau đớn thế nào! – nó cười nhạt, nụ cười làm hắn nhói lòng.
Hắn cũng đau, nó biết và nó hiểu nên nó ko trách hắn bất cứ điều gì nhưng nỗi đau của nó thì hắn ko thấu, hắn chẳng biết là lúc vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, người đầu tiên nó nghĩ đến là hắn, biết là hắn chẳng thể đi đâu được vì bị thương nặng nên nó cũng tự an ủi có lẽ vì thế mà hắn ko đến thăm nó được, vì thế nó cũng đã chủ động đến thăm hắn, nhưng sau ngần đó chuyện đã xảy ra, hắn vẫn khư khư giữ nguyên cái thái độ đó với nó, có phải đợi nó chết rồi hắn mới biết nuối tiếc là gì hay ko.
- Tôi...
Nó ko nói gì thêm, người khẽ run,hắn biết là nó đang kiềm chế cảm xúc của mình và ngăn ko cho nước mắt tuôn ra. Người con gái đáng thương nhất là người con gái ko thể biểu hiện cảm xúc trên gương mặt mình mà chỉ biết thể hiện qua ánh mắt. Chuyện tình của nó và hắn cũng như bao người thôi, cũng có những lúc ko hiểu nhau, cãi vả rồi giận dỗi, đôi khi trong bên quá kiệm lời và luôn khép kín nên cũng khó mà hiểu nhau được, đó là trở ngại lớn nhất của người.
Yêu – là phải chia sẻ.
Nó và hắn cũng chỉ là cặp đôi như bao cặp đôi khác, mọi thứ đều đủ cả chỉ là ko thể nhìn thấy bằng mắt, chỉ biết dựa vào thái độ họ đối với nhau mà ta thấy họ đang bất hòa, nhưng sau đó họ cũng giải quyết đâu vào đấy, nhưng lần này khác, chưa bao giờ họ nói chuyện rõ ràng với nhau đến như vậy - là "rõ ràng" theo khái niệm của những kẻ vốn hay giấu kín suy nghĩ của mình.
Yêu – là phải rõ ràng, cứ im lặng và cho qua, bạn sẽ mất đi yêu thương của mình, đó là chuyện ko sớm cũng muộn.
- Tôi từng nghĩ... sẽ trở thành bác sĩ giỏi, bằng số tiền mình tự làm ra, tôi sẽ mua cho em những thứ em muốn, nuôi em hết quãng đời còn lại... bằng tiền của tôi... – hắn biểu lộ cách khó khăn, với tuyp người chỉ thể hiện cảm xúc qua đôi mắt, thậm chí còn giấu nhẹm mọi suy nghĩ của mình vào tận bên trong thì việc nói ra suy nghĩ của mình vốn dĩ là ko hề dễ dàng – Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những thứ được cho là nhảm nhí và xa vời như thế... đó là suy nghĩ tôi tự cho là ngốc nghếch nhất mà mình từng có...
Chưa bao giờ nó thấy giọng hắn lại rõ ràng và hay đến như thế... nó biết hắn yêu nó, thứ nó muốn là nghe hắn nói rõ suy nghĩ của mình thôi... Nó định cất lời nhưng hắn đã nói thêm vào.
- Nhưng mà... làm nghề đó tôi tự thấy mình thấp kém, đồng tiền có được cũng là đồng tiền bẩn, phải vấy máu, lừa lọc, mưu tính mới có được... tôi sắp ra trường, tôi sẽ theo ước mơ bác sĩ nhưng có lẽ, bây giờ chỉ có thể là nghề tay trái thôi... Tôi thấy mình ko xứng- hắn bất giác thở dài, rốt cuộc những điều giấu kín cũng đã nói được rồi, hắn còn muốn nói nhiều, nhưng chẳng biết phải nói thế nào, xem ra nói được như thế là trọn vẹn nhất rồi.
Nó quay lại nhìn hắn, trông hắn ủ rũ đến đáng thương, tự nhiên hắn thấy ngượng ngùng, nói ra suy nghĩ đúng là ko dễ xí nào cả, phong độ như hắn cũng có lúc phải dùng lời nói để nói những thứ sến súa này, đôi khi ko phải cứ thể hiện bằng hành động là được đâu, người bạn yêu sẽ cảm thấy tủi thân đấy! Vì thế mà hắn cũng cuối gầm mặt xuống, mất hình tượng chết được... Nó nhìn hắn mà phì cười, nghe hắn giải bày như thế là mãn nguyện rồi, trông hắn đáng thương như gấu con lạc mẹ vậy, lóng nga lóng ngóng, dễ thương chết được... Cơ mà phải phạt hắn như vậy thì mới được, ai mượn hắn hành động ko đúng làm chi.
- Đồ gấu đần!
Hắn ko biết bản thân có nhìn lầm hay ko nhưng dưới ánh đèn lập lòe trong căn phòng, nó thấy khóe miệng nó cong nhẹ lên tạo thành nụ cười hạnh phúc.
- Gấu đần? – hắn có vẻ ko hiểu ý của nó.
- Tôi cũng tự thấy nghề đó là dơ bẩn – nó thấp giọng, nghe suy nghĩ của nó, tim hắn chợt nhói dù thừa biết rằng điều bản thân hướng tới ko hề tốt lành gì – thế giới của tôi ‘sạch’, anh vốn dĩ chẳng thể hòa nhập được dù có cô gắng thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi ko cần thế giới "sạch" đó nữa, thế nên tôi đã khiến bản thân tự ‘ nhiễm bẩn’, thế giới của tôi cũng ko còn "sạch" nữa rồi! – dù là điều mà nó đang theo đuổi bị hàng trăm người trong xã hội coi thường và xem là máu lạnh, nhưng vì hắn nó ko lo ngại gì cả, ba nó chẳng phải là thuộc hạ trung thành của Tổ chức sao, vậy thì con theo đường ba nó cũng ko có nghĩa là sai mà, nó sẽ ko hối hận, ko bao giờ, nó chấp nhận sống cùng một môi trường với người mà nó tin là sẽ gắn với mình cả đời - Ừ, gấu đần, tôi nói anh đấy!
- Tôi giống con gấu? – hắn nhíu mày, so sánh gì ấy, hắn giống con gấu chỗ nào chứ.
- Ừ, to to, chỉ ko vĩ đại bằng con gấu. Anh cũng là con gấu độ C của tôi mà! – nó.
‘Con gấu độ ‘, những từ ngữ đó cứ lẩn quanh trong đầu hắn, hắn hiểu ý nó rồi... nói vậy là nó chịu tha thứ cho hắn rồi? Hắn chẳng cầm lòng được mà lại gần ôm siết nó vào lòng đến độ nó chẳng thể thở được, hắn úp mặt vào hõm cổ của nó, mùi hương này, đã lâu lắm ko quẩn quanh trước mũi hắn rõ ràng đến thế, cơ thể này đã lâu chưa được ôm cách chặt như thế này, nó ốm đi nhiều... xót quá!
Hắn yêu nó – là hắn nói thật!
- Tôi nhớ em ~
Nó chẳng biết trong những phút ôm nhau đó hắn đã nói thì thầm bao nhiêu lần như vậy, hắn sợ mất nó một lần nữa... chẳng ai có thể biết được cảm giác đó tồi tệ đến như thế nào đâu. Rồi nó thấy hõm cổ mình ươn ướt, chẳng biết thế nào mà nó lại phì cười, nụ cười chỉ có riêng nó biết, nó dùng tay vuốt nhẹ lưng hắn, tự mình làm khổ nhau, nếu biết nhìn xa hơn chút thì mọi chuyện có lẽ sẽ ko tệ đến mức như thế, nhưng cũng đáng nhỉ? Đổi lại là nó nghe được tâm tư của hắn, nó chẳng biết là hắn đã mơ về tương lai hạnh phúc và giản dị đến như thế, người con trai vốn có niềm kiêu hãnh rất cao và cứ như mắc bệnh vô cảm, hờ hững với mọi thứ... ấy vậy mà lại chịu hy sinh tất cả vì nó, giây phút đó nó biết là sẽ chẳng có người con trai thứ nào sẽ đối xử tốt với mình được như thế! Nó cũng tin là linh cảm mình ko nhầm!
Nó cảm nhận được hơi ấm ở cổ rồi truyền lên tai, rồi cảm nhận được sự ướt át do chiếc lưỡi hắn mang lại nơi vành tai mình, nó bất chợt chẳng thể điều chỉnh nhịp thở của mình, hắn hôn nhẹ lên má nó, lên trán, mọi cử chỉ đều