Hắn hỏi qua thiết bị liên lạc với vẻ nghiêm nghị, cảm nhận được sự bất mãn của hắn qua câu hỏi, tiếng cười khúc khích phái bên kia cũng ngưng lại, thay vào đó là những tiếng đánh phím lách cách, hẳn là đang tìm kiếm hướng đi thuận lợi!
‘ Có vài thay đổi đây, phía trái của trần bên kia có đường thoát khí, mọi người di chuyển theo đường đó đi! Có hơi nhỏ nhưng chắc vừa người nếu di chuyển bằng cách bò trườn! ‘ – Nan trả lời.
Nếu đi theo con đường đó thì khoảng cách sẽ được rút ngắn và an toàn cũng được đảm bảo, đồng nghĩa với cả việc tiết kiệm được ko ít thời gian!
- Bò trong đó? – nó nhíu mày.
Nó ko phản đối chỉ là hơi ko thích chút xíu, nó thấy hơi bất ổn bởi lẽ những thứ nó đang mặc trên người vô cùng rườm rà, ko thích hợp cho những việc này bao giờ, nếu ko có liên quan tới phương án sau thì nó đã cởi phăng những thứ vướng víu này ra từ lúc bắt đầu hành động rồi!
Hắn đưa nó chiếc áo khoác ngoài của mình ra hiệu nó choàng vào, hắn sẽ giữ giúp nó chiếc choàng lông thú.
- Ken vào trước, tới tôi, tôi nghĩ em đi sau sẽ cảm thấy thoải mái hơn! Túi áo khoác có chứa nhiều thứ dễ gây cháy nổ nên hãy thật cản thận!
Lần lượt từng người chui vào đó, Ken dẫn dầu với cây đèn pin trong tay, cơ thể nó mảnh khảnh nên ko đến nỗi, chỉ cực cho Jun và Ken khá chật vật khi di chuyển, họ chẳng khác gì những con mực ép.
- &^%^$%^ (lược bỏ những từ ngữ chử.i rủa), ko mau chóng ra khỏi đây chắc chết mất! – nghe lời nói đó hẳn nét mặt Ken đang cau có lắm, đó ko chỉ là suy nghĩ của riêng Ken mà còn là suy nghĩ chung của cả nhóm, ko gian tối tăm và mờ ảo như thế cũng cản trở sự quan sát và tính toán của Pj và Nan lắm chứ!
- A!?!
Ken và nó dừng hoạt động lại khi nghe tiếng rên khẽ của hắn, người phụ trợ ngồi trước màn hình quan sát với đốm sáng lập lòe cũng nín thở khi nghe âm thanh phát ra từ hắn!
- Gì vậy? / Có chuyện gì? – lời quan tâm cất lên đồng lượt.
- Ko gì! – hắn trả lời cụt ngũn- Ken, chuyển đèn pin xuống đây!
Hắn nhíu mày khi thấy con vật có hàng chục cái chân đang thản nhiên bỏ trên tay mình, rết là con vật hắn ghét nhất trên đời, loài động vật nhiều chân đó trông thật ghê tởm, hẳn là hắn vừa bị con vật đó cắn!
‘ Cốp... cốp... cốp ‘
- Gì đấy? – nó có vẻ sốt ruột.
- Làm trò gì vậy? Ồn quá, bị phát hiện chết cả đám bây giờ! Coi chừng hư đèn pin! – Ken có vẻ nóng ruột, ở nơi chật chội với sự đen kịt như thế quả thật khiến người ta rất khó chịu và dễ phát điên.
- Fk it! Tao tính giết nó mà nó chui vào người tao rồi! Gấp rút ra ngoài trước khi cơ thể tao có thêm bất kì cái gì liên quan đến nó! – hắn đẩy chiếc đèn pin trở lại cho Ken.
‘Nó’? – Pj hỏi, vì ko quan sát được cụ thể tình hình nên phía Pj khá lo lắng, chỉ lo bọn hắn gặp bất trắc.
- Con rết! Ko to nhưng tởm quá! – hắn càu nhàu, lời nói cho thấy cơn tức đang được kiềm nén, hắn rất ghét những thứ dơ bẩn có trên cơ thể mình, huống hồ đó là con vật hắn ghét nhất và trong trường hợp này có thể gây thêm vết thương cho cơ thể hắn bất cứ lúc nào, cảm nhận được sự di chuyển của nó trên da thịt thật muốn lột hết quần áo bắt nó ra rồi dẫm đạt nó cho đến khi con vật đó dẹp lép thì thôi.
‘ Vậy người quẹo trái ở khúc rẽ phía trước đi! Từ dó tới căn phòng cũng ko xa! Nhớ tránh camera! Dù có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, triển khai những thứ đề ra cách tốt nhất!’
Vừa thoát khỏi cái đường bé xíu đó cả bọn có cảm giác như thoát khỏi địa ngục vậy! Nghĩ là làm, hắn đứng bất động vài giây rồi đặt tay lên cổ mình cách nhanh nhạy, nhìn con rết hắn vừa bắt được người còn lại vô thức lùi lại phía sau vài bước, quả nhiên rất đáng khâm phục với sự chịu đựng của hắn; hắn thả con vật nhỏ đó xuống đất rồi tiếp liền dùng mũi giày di vài cái.
Nó che đi dấu vét phần vải bị xé bằng lớp vải the đã quấn tạm bợ quanh bụng, bằng sự sáng tạo và nhanh trí, nó đã chỉnh sửa lại trang phục của mình, chẳng thể tin là chiếc đầm ngắn này và chiếc đầm ban đầu là , phần tóc búi tạm cũng được xõa ra, chỉ với vài đường vuốt nhẹ lại của nó là tóc lại vào nếp ngay ngắn, những lọn tóc buông thỏng trượt xuống vai trông thật đẹp.
Phương hướng mà bọn hắn đang triển khai là vô cùng nguy hiểm, sự tấn công trực diện!
‘ Tiến thẳng đoạn sẽ đến căn phòng ngay thôi! Căn phòng có cánh cửa màu đỏ, bên trái!’
Cả ba sải những bước dài khảng khái trên hành lang, nó đi đầu, phía sau là Ken và Jun như thể tùy tùng, phong độ từ họ tỏa ra cao ngất. Bọn họ ý thức được tình hình hiện tại, có toán gồm người đang hùng hổ tiến lại với khí thế vô cùng khẩn trương, họ tản ra tạo thành vòng vây mà bọn nó trở thành tâm điểm. Những mũi súng chỉa thẳng vào đầu cả , ko khí trở nên lạnh đến rợn người, tên nào tên nấy mặt mũi bặm trợn hình xăm chạm trổ đầy mình, cả thở bọn nó cũng ko dám thở mạnh, cứ y như rằng chỉ cần có cử động nhỏ thì những viên kẹo đồng kia sẽ tuyệt nhiên ko lưu tình mà cắm sâu vào não của bọn nó, bọn người kia ko bao giờ giải quyết bằng lời nói.
Tạo nên trường thành vững chải cho tinh thần, bọn hắn tạm thời vẫn chọn biện pháp là im lặng và thực hiện đấu mắt, dành thời gian để quan sát tình hình, ko hề có nét hoảng sợ nào thoáng trên mặt người họ, dù trong bất kì trường hợp nào – miễn là trước khi thân phận bị bại lộ thì khi đó họ vẫn là những người quyền quý.
- Cô ấy là người tình của đại ca tụi mày, dám manh động? – bên chân mày nhướng lên cao, khóe miệng giương lên nụ cười thách thức, bá khí từ hắn tỏa ra áp bức cả người khác, nhìn ánh mắt hắn lướt qua mình, những bọn người kia ko rét cũng trở nên run.
Bọn kia nhìn nó với vẻ nghi ngờ, chẳng biết được có đúng sự thật hay ko, bởi lẽ bọn họ chỉ biết người tình đại ca rất đẹp nhưng chưa có dịp thấy mặt bao giờ, những thứ biết được chỉ thông qua lời truyền miệng; huống hồ người con gái đang đứng đây nét đẹp ko tầm thường chút nào, dáng dấp lại như người mẫu, toát lên vẻ thanh cao đến mức khiến kẻ đối diện cảm thấy có chút e dè khi tiếp xúc, thế nên nếu nó là người tình tên đại ca thì cũng có thể lắm chứ? Vả lại chắc ko có kẻ điên nào lại đột nhập công khai như thế, vì nếu ko hiễu rõ nơi đây thì chỉ duy nhất có lối vào mà ko có đường trở ra, thái độ của người họ cũng ko hề sợ hãi hay lúng túng, nếu là kẻ gian thật thì sẽ hoảng loạn khi bị bắt gặp?
Nhìn tia xét nét trong mắt những tên đó, bọn nó cười thầm, bọn nó diễn xuất tuyệt vời nhỉ!?!
Dường như bọn người kia quên rằng: những thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm, như nấm độc vậy, màu sắc càng sặc sỡ thì độc tính càng cao!
Hắn và Ken cam đoan rằng hơn % niềm tin đã chiếm được rồi, còn những tia ngờ vực cứ nhanh chóng giải thích thật khéo léo là đánh lừa được rồi!
Nhưng nếu nói nó là người tình của đại ca thì giờ này phải đi cùng tên đó chứ? Sao lại bén mãng ở khu vực này?
- Nếu là người yêu đại ca thì tại sao lại đến đây? – dù là nòng súng vẫn ko dịch chuyển đi nhưng ngữ điệu đã có chút nhẹ nhàng, lỡ như nó có mối quan hệ như thế thật mà bọn nó thất kính quá e là khó sống nổi.
- Tôi uống rượu hơi nhiều nên hơi xây xẩm, ông ấy bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi, ông ấy bận tiếp khách! Tôi bị lạc! – nó trả lời nhẹ nhàng theo cung cách của những kẻ giàu có thường xả giao với nhau, biểu cảm trên mặt thoáng nét khó chịu, vờ như sự tra hỏi của bọn kia dành cho mình là vô cùng sai trái.
Lời giải thích vô cùng logic, cả thái độ của nó khi ko có người tin tưởng lúc trả lời câu hỏi càng khiến bọn người kia tin là thật!
tên nhìn chăm chăm vào Ken rồi cất lời.
- Mày là người của Ân gia? Tên con trai độc nhất của Ân lão đại?
Chờ cái gật đầu xác nhận của Ken, tên đó nói tiếp.
- Sao mày ở đây? Đáng lý mày phải đang tham dự tiệc? Vả lại từ bao giờ mà mày lại đi lon ton theo sau người khác vậy? – lời nói thể hiện rõ sự hoài nghi cùng châm biếm.
- Mày quên nhà tao chuyên về hộ tống sao? Tiểu thư đây đã tự thân trao tiền ngỏ ý chọn tao thì ko lý nào tao nhận tiền rồi lại phủi mông đi được! Tiệc thì ăn khi nào cũng được nhưng người đẹp thì ko nên để mất lòng! – Ken vờ như mình là tên đểu giả, nói với vẻ là kẻ ngông cuồng ko hiểu sự đời – Tao cũng cần tiền mà, đâu thể cứ ngửa tay lên mà xin ăn! – Ken hừ lạnh, trong mắt bọn người kia thấy thì dường như Ken là một tổ hợp của sự ăn chơi kêu lỏng, gái gú và rượu chè, giờ thì thêm cả mê tiền nữa!
Có vẻ như mọi lời giải thích đều hợp lý, những khẩu súng cũng dần di chuyển vị trí, từ lơ lửng trên ko di chuyển vào thắt lưng, bọn nó đắc ý trong lòng, đúng là chỉ cần bình tĩnh thì việc gì cũng trôi qua dễ dàng.
‘ Tình hình vô cùng thuận lợi, hiện ko có kẻ nào trong khu vực đó! Thuận tay khử đám người đó đi!’ – Pj theo dõi tình hình rồi ra hiệu.
người họ kín đáo nhìn nhau, điều đó hiểu rằng ý kiến của Pj đã được duyệt.
- Thất kính quá!- tên cười giã lã vì nghĩ bản thân đã đắc tội với người ko nên- Chúng tôi xin phép được đưa tiểu thư lên phòng! – dẫu sao thì cũng nên mang nó ra khỏi khu vực này, đây ko phải là nơi để bọn nó đặt chân đến.
tên đi trước dẫn đường, tên đi phía sau nó và tên đi phía sau hắn và Ken. Ngay sau đó, bọn hắn đã nhanh chóng quay ngược người lại bịt chặt lấy miệng tên sau lưng rồi dùng dao gâm đâm thẳng vào tim họ, cái chết đến quá bất ngờ và nhanh chóng khiến tên kia chẳng kịp trở tay cũng như khi ý thức được thì biết sự sống của mình đã bị tước đoạt, cả cơ hội la lên cũng ko có; cái đâm mạnh mẽ và dứt khoát cùng cái rút ra ngay sau đó khiến cả người hắn và Ken dính đầy máu, tanh thật!
‘ Phịch’
Tiếng xác người ngã xuống thu hút được sự chú ý của những người đi trước, ko gian vô cùng im ắng nên có thể nghe được những âm thanh rất nhỏ dù tiếng thở dài.
- Cái...?
tên đi trước hắn và Ken chỉ vừa xoay người lại đã thấy người bạn của mình nằm bất động trên vũng máu, họ chưa kịp phản ứng thì tên đã bị con dao phóng thẳng vào đầu, tên còn lại bị phóng xuyên qua cổ; trước khi ngã xuống chỉ còn thấy được nụ cười ác quỷ trên gương mặt người vô cùng diển trai đang khoanh tay thích thú nhìn họ dần rời khỏi cõi đời, có phải trước khi chết họ đã bị hoa mắt ko mà đã thấy được đôi cánh sau lưng sau lưng Jun và Ken, cả tia nhìn cũng vô cùng đáng sợ, miệng cười nhưng mắt ko hề cười? Đáng kiếp, từ ban đầu thấy Ken đã đề phòng rồi, vậy mà lại tin răm rắp những gì Ken giải thích sau đó, Ân lão đại là ai chứ, cũng là kẻ nứt tiếng trong cái thế giới này, con ông ta làm sao có thể vô dụng như những gì mà họ thấy bên ngoài chứ, quá ngu ngốc và quá chủ quan rồi!
Nó giải quyết gọn gàng hơn nhiều, nó ko dùng dao mà dùng súng- súng giảm thanh, nó bắn thẳng vào đầu tên dẫn đường ngay khi tên đó vừa quay lại, tên đó chẳng kịp phản ứng, ngã xuống với cánh tay đang chỉ vào mặt nó, nó nã thêm phát đạn thứ vào tim, như thể đó là đòn quyết định, tên đó chỉ có thể nằm trong vũng máu mà trợn tròn mắt!
‘ Tốt lắm!’ – Pj và Nan – ‘Thời gian ko còn nhiều nữa, lại chỗ cánh cửa rồi bắt đầu đi!’
- Sao lại bắn vào tim nữa? Chẳng phải phát là đủ để lìa đời rồi sao? – Ken thắc mác.
- Tôi chuá ghét ai chỉ tay thẳng vào mặt tôi!- nó nghiến răng.
Câu trả lời khiến Ken rùng mình, nó với hắn là người yêu đúng là ko sai tí nào mà...
người họ nép bên cửa, để tránh bị nã đạn nếu như bên trong có người.
‘ Thiết bị liên lạc của chúng ta liên lạc trong luồn sóng đó nhưng sẽ có chút khó khăn, âm thanh có thể hơi rè... Chuẩn bị, bọn em mở cửa đây! ‘ – Nan
- Em có hối hận? – hắn đột nhiên rất muốn biết câu trả lời, đây là lần đầu tiên nó giết người, thái độ của nó cũng ko như hắn đã mường tượng, chính hắn đã làm nó dơ bẩn mất rồi... tay nó, cả thân người nó đã bị vấy máu... những thứ tanh tưởi, dơ bẩn mà ngàn lần hắn ko muốn người yêu mình chạm vào... Sau khi cánh cửa này mở ra thì đồng nghĩa là bước chân nó đã hoàn toàn in lại dấu thế giới này!
Hắn biết người yêu hắn thích đánh nhau... nhưng ko hề muốn người đó mất mạng.
Hắn biết người yêu hắn tàn nhẫn... nhưng tuyệt nhiên ko phải dạng vô tình.
Hắn thấy nét mặt của nó ngay khi tên đó vừa khụy xuống, trong vài giây đôi mắt nó ánh lên những tia đau đớn và tội lỗi, nó nhìn bàn tay cầm súng của mình... rồi nhìn xuống cái xác đang nằm im bất động dưới sàn kia... giây phút đó tim hắn đau rất đau... cảm giác tội lỗi trỗi dậy... lần đầu tiên hắn bị xao nhãng khi làm nhiệm vụ dù là sự xao nhãng đó ko kéo dài lâu... hắn đau, hắn thấy tội lỗi vì đã là nguyên nhân khiến người yêu mình làm những gì cô ấy ko thích, cũng như ko bao giờ nghĩ đến! Hắn khiến người yêu mình phạm pháp mất rồi ~