Tư Mã Tấn bị Kỳ Phong giật dây đến đây.
Theo Kỳ Phong, nếu lúc đầu Bạch Đống không đắc tội điện hạ của bọn hắn trước thì Bạch Đàn đã không phải ra mặt đi cứu em trai, vì thế nàng mới có cơ hội bắt buộc điện hạ của bọn hắn bái sư, hại bọn hắn bây giờ phải ở trên đỉnh núi này cùng với một đám lỗ mũi trâu. Cho nên hắn dùng mọi cách xúi bẩy Tư Mã Tấn đến trị tội Bạch Đống, nói một hồi ba hoa chích choè, dường như biệt viện nhà họ Bạch sắp xảy ra một chuyện kinh khủng nào đó.
Vừa khéo Tư Mã Tấn cũng đã hoàn thành công việc, liền quyết định tới đây xem một cái.
Thực ra trước lúc xuất hiện, Tư Mã Tấn đã dẫn Kỳ Phong và Cố Trình đến đứng một lát ngoài tường viện, nội dung hai cha con nói chuyện với nhau trong viện gần như cũng đã nghe hết cả.
Rất bất ngờ. Hắn không hề nghĩ rằng đêm đó Bạch Đàn đến vương phủ của hắn để gặp hắn lại có một lời thề ràng buộc sau lưng.
Nhưng bất ngờ này lại nằm ở trong dự liệu. Hắn vẫn nhớ mang máng tình hình nàng dạy hắn học mười một năm trước. Hắn không nói một lời, bỏ ngoài tai tất cả những lời nàng nói. Nàng lại vẫn kiên trì nói từng chữ từng câu, không hề có ý định bỏ cuộc.
Tại sao lại có một người phụ nữ cố chấp đến vậy? Cho dù phải phá vỡ lời thề cũng phải vào thành, chỉ vì kéo loại người như hắn quay về với chính đạo?
Tư Mã Tấn cười lạnh trong lòng. Cái gì là chính đạo? Cần gì phải cố chấp?
Mấy tên tôi tớ nhà họ Bạch đang bắt Bạch Đàn đi không hề biết hắn, chỉ là thấy quần áo phục sức của hắn nên phỏng đoán sơ sơ. Bọn chúng không dám mạo phạm bừa, tới tấp quay lại nhìn về phía lão gia nhà mình.
Bạch Đống vẫn phản ứng quyết liệt nhất, lăn một vòng rồi bò từ dưới đất lên: "Lăng Đô Vương! Tại sao ngươi lại ở đây?"
Bạch Ngưỡng Đường đã bước nhanh tới chào.
Tư Mã Tấn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, đứng thẳng người lên, chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Đàn, nhìn một lượt những kẻ đang bắt giữ nàng, đặt một tay lên vai gã đứng gần mình nhất: "Biết bản vương là ai không?"
Gã tôi tớ đó nghe vậy biết ngay đối phương là ai, hoảng sợ tái mặt, trong lòng cực kì đau khổ, không biết vì sao mình lại bị gã sát thần này chọn trúng. Cảm thấy bên vai bị Tư Mã Tấn nắm lấy cứng như sắt, nặng như chì, ấp a ấp úng nói: "Biết biết, Lăng Đô Vương điện hạ".
Tư Mã Tấn chỉ Bạch Đàn: "Biết cô ta là ai không?"
"Bạch... Tiểu thư nhà họ Bạch, Bạch Đàn".
Tư Mã Tấn cười mơ hồ, lắc đầu.
Gã tôi tớ đó không biết nên trả lời thế nào, mồ hôi túa ra trên trán, đến lúc bả vai càng ngày càng nặng, hắn đột nhiên nghĩ ra: "Là ân sư thụ nghiệp của điện hạ, Bạch Đàn".
Vẻ tươi cười của Tư Mã Tấn đột nhiên biến mất: "Biết là ân sư thụ nghiệp của bản vương mà các ngươi còn dám trói? Gan đúng là không nhỏ".
Hắn vẫy vẫy tay về phía sau, Kỳ Phong và Cố Trình lập tức hiểu ý, bước nhanh tới mỗi tên bắt một gã tôi tớ.
Có điều bắt xong bọn chúng lại băn khoăn, không đúng, chẳng phải chúng ta đến xem náo nhiệt, nhân tiện trừng trị gã họ Bạch kia hay sao? Tại sao lại thành đến làm việc này?
Những người khác thấy thế đâu dám giữ Bạch Đàn nữa, tới tấp buông tay ra.
Bạch Ngưỡng Đường cau mày tiến lên: "Điện hạ thứ tội, đây chẳng qua chỉ là một chút việc nhà của lão thần, không dám làm phiền điện hạ".
Tư Mã Tấn như vừa phát hiện ông ta: "Thái phó sao lại ở đây? Sao thế? Chẳng lẽ đám giặc này lại là người của thái phó?"
Bạch Ngưỡng Đường nghẹn lời: "Đám giặc?"
"Ban ngày ngang nhiên vào nhà bắt người, còn bắt đúng ân sư của bản vương, không phải giặc thì là cái gì?" Tư Mã Tấn cười lạnh lẽo, ánh mắt rơi vào trên người mấy tôi tớ đó: "Bản vương ở đây lâu ngày rất buồn, cuối cùng cũng có chút việc vui rồi".
Đám tôi tớ sợ quá, tới tấp bước tới, quỳ xuống run rẩy.
Tư Mã Tấn phất tay, Kỳ Phong và Cố Trình đẩy hai gã tôi tớ đang khống chế xuống đất rồi xua bọn chúng dồn vào một đống như xua vịt.
Kỳ Phong còn khoa trương hơn, lục lọi bên hông lấy ra một sợi dây dài nhỏ, dường như định trói hết bọn chúng lại lôi đi.
Bạch Đàn vừa hoạt động cánh tay vừa nhìn Kỳ Phong và Cố Trình với vẻ khó tin. Mức độ thành thạo của bọn chúng đúng là khiến nàng được mở rộng tầm mắt, ắt hẳn đã làm việc này cả trăm lần rồi.
Bạch Ngưỡng Đường không biết nói sao. Tư Mã Tấn tính tình quái đản, rất khó đoán, hạ thủ lại tàn nhẫn. Nếu tiếp tục giằng co bên mình chắc chắn sẽ thiệt. Nhưng mấy tôi tớ đó đã sợ gần chết, không ngừng cầu cứu ông ta, ông ta đành phải cắn răng bước tới một bước.
"Điện hạ, bọn chúng không phải giặc cỏ mà đều là nô bộc trong phủ lão thần. Hôm nay lão thần phải dẫn con gái xuống núi về phủ, nhất thời sốt ruột nên mới trói người, mong điện hạ chớ trách".
"Sao? Chuyện này lại có vẻ lạ lùng nhỉ". Tư Mã Tấn đứng, bắt tay sau lưng, lại không có ý định thả người: "Thái phó cần đón con gái về phủ vốn là việc nhà, bản vương không tiện nhúng tay vào. Nhưng giờ đây bản vương ngày ngày phải ở bên ân sư lắng nghe dạy dỗ, làm sao có thể rời xa ân sư được?"
Bạch Ngưỡng Đường nhất thời nghẹn lời, nhíu mày suy nghĩ một lát: "Nếu điện hạ không chê, sau này có thể đến phủ thái phó, lão thần chắc chắn sẽ tận tâm hầu hạ, tuyệt đối sẽ không dám thờ ơ nửa phần".
Tư Mã Tấn bật cười: "Bản vương cũng muốn đi, nhưng bệ hạ đã lệnh cho bản vương ở đây tu tâm dưỡng tính, tạm thời không được về đô, cho nên ý tốt của thái phó, bản vương không thể nào tiếp nhận".
"..."
Nói đi nói lại chính là không cho ông ta dẫn người đi mà thôi. Bạch Ngưỡng Đường mím chặt môi, liếc Bạch Đàn một cái. Bạch Đàn cũng đang nhìn Bạch Ngưỡng Đường, ánh mắt lạnh lẽo giống như lúc rời khỏi phủ thái phó năm xưa.
Bên kia, Kỳ Phong và Cố Trình còn đang bận rộn trừng trị mấy tôi tớ đó, tiếng kêu rên không ngừng vang lên trong viện.
Bạch Đàn quan sát từ nãy đến bây giờ, thấy thời cơ đã chín muồi liền vuốt vạt áo nhăn nhúm, lên tiếng: "Thiên Linh này, chẳng phải vi sư đã từng dạy trò không thể tạo thêm sát nghiệt nữa sao? Chẳng lẽ trò lại không chịu hối cải?"
Tư Mã Tấn thở dài, phất tay một cái. Kỳ Phong và Cố Trình dừng tay lại.
"Ân sư nói phải, Thiên Linh cẩn tuân dạy bảo".
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mọi người ở đây toàn bộ thay đổi. Bạch Ngưỡng Đường không tin được tai mình, Bạch Đống trợn mắt há mồm, Kỳ Phong lại hận không thể tự chọc mù hai mắt.
Thế này là thế nào? Điện hạ của bọn hắn trở nên phục tùng như vậy từ bao giờ?
Bạch Đàn nhìn quanh một lượt, mấy tôi tớ ngồi dưới đất đã không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Vậy thì thay vi sư tiễn khách đi. Gia phụ cũng đã cao tuổi, chắc hẳn leo núi một chuyến cũng mệt nhọc, nhớ phải dìu ra ngoài cẩn thận".
Nàng nhìn Bạch Ngưỡng Đường một cái rồi quay lại đi lên hành lang.
"Ân sư có lệnh, bản vương sao dám không nghe".
Bạch Ngưỡng Đường đang định lên tiếng gọi Bạch Đàn lại, Kỳ Phong và Cố Trình đã tuân lệnh một trái một phải giữ lấy cánh tay ông ta, vừa lôi vừa kéo ông ta ra ngoài cổng viện. Đến tận lúc ra khỏi cổng, chân Bạch Ngưỡng Đường mới chạm đất, đâu còn có cơ hội mở miệng. Bạch Ngưỡng Đường tức giận suýt ngất, may mà có Bạch Đống đi ra theo kịp thời đỡ được.
"Đồ khốn!" Ông ta hất tay Bạch Đống ra, thở hổn hển mấy hơi, quay lại nhìn vào trong viện. Tư Mã Tấn nheo mắt nhìn ra, dường như còn chưa chơi đủ. Đám tôi tớ vừa lăn vừa bò ra chỗ Bạch Ngưỡng Đường, không dám đi vào cổng viện một bước nào.
Đúng hôm nay lại gặp tên sát thần này! Bạch Ngưỡng Đường siết chặt nắm đấm, cuối cùng cực kì không cam lòng phất tay áo xuống núi.
Tim Kỳ Phong đã vỡ vụn. Hắn không thể nào nghĩ ra được, tại sao những chuyện oai vũ khí phách hắn tưởng tượng trong đầu lại không có chuyện nào trở thành sự thực, còn hắn lại trở thành tay chân của Bạch Đàn?
Bạch Đống vẫn còn đứng ngoài cổng viện đưa mắt nhìn phụ thân và đám gia đinh càng ngày càng xa, đột nhiên quay lại nói với Kỳ Phong: "Không ngờ A Tỷ của ta thật sự đã hàng phục được điện hạ của các ngươi. Thế thì ta cũng yên tâm rồi, sau này cũng thay đổi thái độ với chủ tớ các ngươi".
Nói xong hắn hành lễ chào rồi quay đầu xuống núi, tư thế ung dung, khí độ phóng khoáng, mặc dù trên người toàn là đất cát.
"..."
Kỳ Phong bị giọng nói thâm trầm của Bạch Đống làm cho hơi sững sờ, đột nhiên hiểu ra Bạch Đống đang định chuồn, hắn vội vàng hét lớn: "Đứng lại!"
Bạch Đống lập tức vứt hết khí chất, kéo vạt áo lên chạy như bay xuống núi, chỉ thoáng cái đã không thấy bóng người.
Vô Cấu đang pha trà cho Bạch Đàn trong thư phòng. Đứng xem từ đầu đến giờ, cuối cùng sư tôn không bị bắt đi, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là hôm nay nghỉ học, nếu không các sư đệ nhìn thấy thì đúng là kinh hãi người đời.
"Hôm nay may có điện hạ ra tay tương trợ, vi sư ghi nhớ trong lòng". Bạch Đàn đứng ngoài cửa đưa ánh mắt đang nhìn bên ngoài về nhìn Tư Mã Tấn.
"Cứ coi như cảm ơn ân sư lần trước đã tương trợ đi". Mấy ngày nay Tư Mã Tấn sống quá nhàm chán, hôm nay có náo nhiệt lại được gây rối cũng coi như thoải mái, lúc này tâm tình không tồi, đang đứng bên cửa sổ thưởng thức một chậu thu cúc đặt trên cửa sổ.
Bạch Đàn đảo mắt, cười nói: "Vi sư lần trước đã phá vỡ lời thề năm xưa vì phải tương trợ điện hạ, vì thế giờ đây mới bị gia phụ bắt được chuôi thúc ép. Vậy mà điện hạ chỉ cảm ơn bằng một việc nhỏ như vậy thì không khỏi hơi bèo bọt".
Tư Mã Tấn quay lại: "Vậy ân sư còn có yêu cầu gì?"
Bạch Đàn nói: "Vi sư hi vọng điện hạ sau này cũng có thể nghe những lời vi sư dạy bảo như hôm nay, không biết điện hạ có thể làm được không".
Tư Mã Tấn hừ lạnh: "Ân sư không phải họ Bạch".
"Không họ Bạch thì họ gì?"
"Họ Được, tên là Voi Đòi Tiên".
"..."
Bạch Đàn nhìn trời, cảm giác cáo mượn oai hùm vừa rồi quá sảng khoái, không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu này chẳng phải là quá lãng phí sao?
Tư Mã Tấn ngắt một cánh hoa cúc, nhẹ nhàng vân vê trên đầu ngón tay. Nắng thu ngoài cửa sổ chiếu nghiêng nghiêng hắt xuống đầu mày khóe mắt hắn. Gió thổi chuông kêu, cây lớn cỏ lau in bóng mỏng manh ngoài cửa sổ.
"Đúng là cổ quái". Hắn đột nhiên mở miệng: "Tốt xấu cũng đường đường là thái phó, vậy mà lại làm ra chuyện bắt trói con gái ruột của mình".
Bạch Đàn cũng cảm thấy kì lạ. Mười năm nay phụ thân nàng cũng không phải chưa đề cập đến chuyện bắt nàng lấy chồng, mặc dù đều xuất phát từ lợi ích nhưng vẫn chưa bao giờ đến nhà, càng đừng nói hùng hổ định trói nàng mang về như hôm nay.
"Có lẽ là trong vương đô xảy ra chuyện gì nên mới khiến ông ấy sốt ruột như thế".
Tư Mã Tấn ném cánh hoa bị vò nát, quay lại nhìn nàng: "Thái phó sốt ruột bắt ân sư làm gì?"
Bạch Đàn nhướng mày: "Lấy chồng".
Tư Mã Tấn như cười như không: "Lựa chọn lần này lại là ai?"
"Vương Hoán Chi nhà họ Vương". Nhắc tới người này Bạch Đàn lại đau đầu, cầm quạt lông quạt mạnh mấy cái, đột nhiên sửng sốt: "Cái gì mà lại là?"
Tư Mã Tấn nói: "Nếu ta nhớ không lầm, thái phó dường như cũng từng nghĩ đến bản vương".
"..."
Dù thế nào Bạch Đàn cũng không nghĩ rằng hắn lại biết chuyện này, trong tai dường như có tiếng sụp đổ rầm rầm, đó là hình tượng người thầy mà nàng vất vả gây dựng, ngay cả Vô Cấu cũng bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thông cảm.
Cố Trình đột nhiên đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai Tư Mã Tấn.
Cất bước ra cửa, lúc đi qua bên cạnh Bạch Đàn dừng lại một chút: "Ân sư có muốn vào vương đô xem có chuyện gì xảy ra không?"
Bạch Đàn đang rất phiền muộn, nói cộc lốc: "Không muốn".
"Nhưng bản vương nghĩ bệ hạ ra lệnh cấm bản vương vào đô, không có ân sư ở bên, bản vương khó mà vào thành được".
Liên quan gì tới ta chứ? Bạch Đàn không hề cử động.
"Nếu ân sư vui lòng đồng hành, bản vương có thể đáp ứng từ nay trở đi sẽ phối hợp với sự dạy bảo của ân sư. Thế nào?"
Hai mắt Bạch Đàn sáng ngời, lại vội vã lấy lại bình tĩnh: "Đã như vậy, vi sư cũng gắng gượng đi cùng điện hạ chuyến này".