Đã bắt đầu mùa đông, đi trên đường trong cung trống trải, Bạch Đàn không nhịn được rụt cổ.
Trên đường về đô chạy quá nhanh, vừa về lại bị Dữu Thế Đạo đuổi một hồi nữa, nàng đã mệt lắm rồi, vốn định về Đông Sơn nghỉ ngơi, kết quả lại bị triệu vào cung kiến giá.
Có điều nghĩ lại thì việc vào cung là khó tránh khỏi.
Tư Mã Tấn và nàng sánh vai mà đi, nhìn thấy nàng sợ lạnh liền đưa tay nắm bàn tay nàng xoa xoa, lại vuốt lên bên trong tay áo nàng.
Phía trước còn có Cao Bình đang dẫn đường, Bạch Đàn vội vàng hất tay hắn ra như bị rắn cắn.
Thấy nàng làm vậy, Tư Mã Tấn lại nắm chặt ngón tay nàng, đến lúc nàng nôn nóng đến đỏ mặt mới chịu buông ra.
Bạch Đàn trợn mắt nhìn hắn, lập tức khép tay trước người, không cho hắn bất cứ cơ hội lợi dụng nào nữa.
Vừa đến cửa ngự thư phòng, nội thị ngoài cửa liền lập tức cao giọng thông truyền một tiếng, dường như đã chờ đợi rất lâu, sau đó mở cửa mời hai người đi vào.
Tư Mã Huyền đứng bên cửa sổ, áo choàng trên người còn chưa cởi xuống. Hắn quay mặt lại, trên mặt lộ vẻ hơi mệt mỏi.
Bạch Đàn đi vài bước tiến lên chào, Tư Mã Tấn phía sau vẫn không nhanh không chậm.
Tư Mã Huyền cười điềm đạm, đi lên phía trên ngồi xuống: "Trẫm nghe quý phi nói Bạch Đàn đã đến Ngô Quận, sao hai người lại cùng nhau về đô?"
Tư Mã Tấn như cười như không: "Ta còn tưởng bệ hạ biết ta ở Ngô Quận chứ?"
Nét cười trên mặt Tư Mã Huyền hơi đông cứng: "Hai người cùng đi với nhau?"
Tư Mã Tấn vừa định trả lời thì Bạch Đàn lại giành trả lời trước: "Trên đường gặp nhau nên đi cùng thôi".
"Thì ra là thế".
Tư Mã Tấn liếc Bạch Đàn một cái. Bạch Đàn nhướng mày, nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ nói là cùng nhau bỏ trốn hay sao?
Tư Mã Huyền đẩy chồng tấu chương dày trước mặt ra, từ phía dưới lấy ra một chiếc hộp gấm, mở ra đẩy đến trước mặt Tư Mã Tấn: "Mấy thứ này Trẫm vẫn giữ cẩn thận, bây giờ có thể trả lại cho ngươi rồi".
Tư Mã Tấn buông mắt nhìn một chút, bên trong là chiếu thư sắc phong thân vương và ấn tín của hắn. Khóe miệng hắn hơi cong lên: "Vậy thì đa tạ bệ hạ".
Bạch Đàn ở bên cạnh lén nhìn một cái, hết sức kinh ngạc: "Bệ hạ lại vẫn đặt những thứ này trên bàn?"
Tư Mã Huyền cười cười: "Trẫm vẫn luôn tin tưởng Thiên Linh vô tội, chỉ là Dữu Thế Đạo xảo trá, bây giờ cuối cùng có thể xoá tội rồi".
Bạch Đàn vui mừng: "Bệ hạ hiểu rõ đại nghĩa, công chính khoan dung, vẫn giống như trước kia".
Đại khái là bốn chữ "giống như trước kia" đã gợi lại gì đó, sắc mặt Tư Mã Huyền có thêm một nét thẫn thờ.
Trong mắt Tư Mã Tấn lại chỉ có khinh thường, may mà Bạch Đàn không chú ý tới, nếu không chắc chắn sẽ lại trợn mắt nhìn hắn một lần nữa.
Tư Mã Huyền ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tấn: "Chính thức hạ chiếu còn phải chờ đến lúc Dữu Thế Đạo bị kết án, phủ Lăng Đô Vương lúc này còn bị niêm phong, khanh không có chỗ nào để đi, tạm thời cứ ở lai trong cung vậy".
Tư Mã Tấn trả lời rất thẳng thắn: "Không cần như thế, thần còn có Đông Sơn để ở".
Gân xanh bên thái dương Bạch Đàn nhảy lên thình thịch, chỉ hận không thể đá hắn một cước.
Tư Mã Huyền mím môi, nhất thời không nói được gì nữa, chỉ phất tay: "Đi đi".
Bạch Đàn chào cáo từ, nghiêm trang đi ra ngoài cung, vừa ra khỏi cửa cung đã thay đổi sắc mặt, giọng nói hết sức đau đầu: "Cũng may mà bệ hạ tính khí tốt, thái độ của ngươi như vậy quả thực còn vênh váo hơn cả lúc còn là thân vương, làm ta suýt nữa tức chết".
Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng: "Chuyện hôm nay làm Tư Mã Huyền thấy rõ ta nắm binh quyền trong tay vững chắc thế nào, nếu không nàng cho rằng hắn sẽ khách khí với ta sao?"
Bạch Đàn dừng lại bên xe ngựa, quay lại nhìn về phía cửa cung một cái, khẳng định câu vừa rồi không có ai nghe thấy mới yên lòng: "Bệ hạ rất tín nhiệm ngươi, vừa về đã dự định trả lại tước vị cho ngươi, không ngờ ngươi lại nói bệ hạ như vậy, không khỏi làm người ta lạnh lòng".
"Nàng luôn nói đỡ cho hắn, như vậy mới làm ta lạnh lòng". Sắc mặt không vui, Tư Mã Tấn vượt qua nàng đi về phía trước.
Bạch Đàn nhìn theo bóng lưng hắn, rất bực mình. Đồ khốn, lại còn trách nàng nữa chứ. Nàng nói đỡ cho bệ hạ bao giờ? Rõ ràng đó chính là sự thật mà. Toàn bộ văn võ trong triều đều khen ngợi đế vương, vậy mà đế vương trong mắt hắn lại không đáng một đồng, cứ cho là ghen thì cũng phải có chừng mực chứ.
Dữu Thế Đạo điều quân bao vây đô thành rất bất ngờ mà kết thúc cũng nhanh, trăm họ trong kinh đô chỉ bị kinh động một chút, cũng không gây trở ngại gì nhiều cho cuộc sống của họ. Huống hồ lúc này Vương thừa tướng còn đang đích thân chỉ huy thu dọn chiến trường ngoài cổng Đông Ly, lòng dân rất yên ổn.
Lúc trước Vương Phô được hộ tống xuống lầu thành, không xem hết toàn bộ quá trình chiến đấu, còn tưởng rằng sau đó Kỳ Phong và Cố Trình ra tay tương trợ đều là do ba tấc lưỡi của mình thuyết phục, rất muốn tìm người nào đó để khoe khoang một chút. Có điều Tạ thái úy đã chỉ huy binh lính thủ thành đi đuổi bắt Dữu Thế Đạo, ông ta không biết khoe với ai, chỉ có thể ra sức sai khiến các quân sĩ quét dọn tẩy rửa.
Binh lính thương vong không nhiều nhưng việc trợ cấp và giải quyết hậu quả lại không hề ít. Đang bận tối mắt tối mũi, Vương Phô lại thấy Vương Hoán Chi thảnh thơi đánh ngựa từ ngoài thành đi vào.
Lúc như thế này mà hắn lại từ ngoài thành đi về, Vương Phô lập tức nhướng mày mắng một câu: "Thằng chết dấp kia đi lêu lổng đâu về?"
Vương Hoán Chi cười ha ha đánh ngựa đến gần: "Phụ thân bớt giận, nghe nói Lăng Đô Vương đã về điều binh đánh đuổi Dữu Thế Đạo, con tò mò nên ra xem một chút thôi mà".
Vương Phô sửng sốt, lúc này mới hiểu là chuyện gì: "Tư Mã Tấn về rồi à?"
Vương Hoán Chi gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói bệ hạ đã triệu hắn vào cung rồi. Sau việc này chắc chắn sẽ khôi phục tước vị cho hắn.
"..."
Vương Phô lập tức có linh cảm chẳng lành.
Đang nói thì bên tai có tiếng vó ngựa lộc cộc, Vương Phô quay lại, Tư Mã Tấn đánh ngựa từ phía cung thành đến, sắc mặt âm trầm. Rèm xe ngựa phía sau hắn bị vén ra, để lộ gương mặt Bạch Đàn, cũng có vẻ tức giận như muốn cãi nhau với Tư Mã Tấn. Nhưng đột nhiên cả hai người đó đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Phô bên này.
Vương Phô lập tức cảm thấy mình phải hứng chịu hai ngọn lửa giận một lúc, da đầu ngứa ran.
May mà hai người đó lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi qua chỗ bọn họ ra khỏi cổng thành.
"Ta biết ngay là gã sát thần này lén giấu binh phù, vẫn chờ ngày này mà". Vương Phô căm giận thầm thì, đưa mắt nhìn hai người ra ngoài cổng thành. Quay sang thấy Vương Hoán Chi bên cạnh vẫn cười bỉ ổi, ông ta giận dữ mắng một câu: "Cút về ngay!"
Vương Hoán Chi liền thong dong đánh ngựa đi.
Cuối cùng Bạch Đàn lại quay về Đông Sơn, vốn cho rằng người đầu tiên nhìn thấy sẽ là Vô Cấu, kết quả vừa vào cổng viện đã bị một người lao thẳng vào lòng.
"Tiểu thư cuối cùng cũng về, làm ta nhớ muốn chết".
Bạch Đàn đứng vững lại mới thấy rõ đó là Tạ Như Kiều, không khỏi buồn cười: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Lén đến nhân tình hình bất ổn hôm nay thôi". Tạ Như Kiều trùm kín chiếc áo hồ cừu lên người, đại khái là lần đầu tiên làm một việc mạo hiểm như thế này nên rất kích động, hai gò má vẫn còn đỏ ửng. Thân mật nắm cánh tay Bạch Đàn, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có người nhìn mình chằm chằm, Tạ Như Kiều quay sang nhìn thấy ngay khuôn mặt Tư Mã Tấn. Nàng co rúm người, ngượng ngùng lui lại.
Bạch Đàn vẫn còn chưa hết giận Tư Mã Tấn, lập tức giữ chắc tay Tạ Như Kiều: "Đi, chúng ta vào thư phòng nói chuyện".
Thấy thái độ này của nàng, Tư Mã Tấn lạnh mặt đi vào hậu viện.
Vô Cấu đang quét dọn trong sương phòng phía tây đột nhiên nghe thấy tiếng Bạch Đàn mới biết sư tôn đã về. Chạy đến cửa thư phòng như một cơn gió, đúng lúc nhìn thấy Tạ Như Kiều ra về, Vô Cấu vừa vào cửa đã nói: "Sao sư tôn lại về rồi?"
Bạch Đàn tươi cười đi tới: "Sao? Nhớ vi sư rồi hả?"
Vẻ mặt Vô Cấu đầy thất vọng: "Có phải sư tôn không sống nổi ở Ngô Quận không? Tới hôm nay vẫn không viết thư gọi trò đến mà chính mình lại chạy về".
"..."
Bạch Đàn sầm mặt, đúng là đồ đệ ngoan.
Vô Cấu thò đầu ra ngoài nhìn mấy lần, lặng lẽ ghé sát vào người Bạch Đàn: "Sư tôn, Lăng Đô Vương chẳng phải đã bị phế rồi sao? Tại sao hắn lại cùng về với sư tôn?"
Bạch Đàn nhìn Vô Cấu rất nghiêm túc: "Hôm nay cổng đô thành xảy ra một đại sự như vậy mà trò không biết một chút nào sao?"
Cổng Đông Ly nằm ngay phía Đông Sơn, khoảng cách rất gần, tiếng hò hét cũng nghe thấy được.
Vẻ mặt Vô Cấu lại ngỡ ngàng: "Đô thành xảy ra chuyện gì vậy?"
"...Không có gì". Bạch Đàn nản chí, có lẽ một ngày nào đó tái diễn phản loạn như lần trước, cô học trò này của nàng vẫn có thể thảnh thơi sống trên núi như thường.
Trong biệt viện không có gì thay đổi, lại giống hệt như lúc ban đầu không có thị vệ của Lăng Đô Vương, cũng không có đầu bếp của Lăng Đô Vương, chỉ có Bạch Đàn và Vô Cấu.
Bây giờ sự thay đổi duy nhất là có thêm bản thân Tư Mã Tấn.
Buổi tối lúc ăn cơm Tư Mã Tấn cũng không xuất hiện, một mình Bạch Đàn ngồi trong tiền sảnh cảm thấy quá trống trải, nhất quyết bắt Vô Cấu cùng ngồi ăn với mình, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng thầm thì một câu "Hẹp hòi".
Vô Cấu nhẫn nhịn một hồi lâu, thật sự không ăn nổi nữa: "Sư tôn cũng đừng kén chọn nữa, biết là không có thịt rồi, nhưng làm gì cứ phải liên tục trách học trò hẹp hòi như thế".
Bạch Đàn nuốt miếng sơm trong miệng, cười cười: "Không phải nói trò".
"Thế sư tôn nói ai?"
Bạch Đàn chuyển đề tài: "Đã đưa cơm đến cho vị kia chưa?"
Vô Cấu đương nhiên biết vị kia là vị nào: "Đưa rồi, hắn không ăn".
"Ha ha, không ăn thì nhịn". Bạch Đàn đặt đũa xuống đi ra cửa.
Vô Cấu không hiểu ra sao.
Trời còn chưa tối, trong phòng của Tư Mã Tấn đã sáng đèn. Bạch Đàn đi vài vòng ngoài hiên, làm bộ tình cờ đi qua, ngó về phía đó vài lần, vừa thấy hắn sắp đi ra lại vội quay đầu về phòng.
Sau khi về phòng, nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy mình thật là mất mặt, rõ ràng chính là hắn lòng dạ hẹp hòi ghen bóng ghen gió, sao nàng lại phải quan tâm đến hắn như vậy?
Nghĩ thế liền không còn áy náy nữa, nàng gọi Vô Cấu lấy nước nóng cho mình, sau khi rửa mặt súc miệng liền nằm lên giường ngủ bù.
Ngày hôm nay đúng là mệt gần chết.
Dữu Thế Đạo chạy một mạch không dưới ngàn dặm mà vẫn không thể thoát khỏi truy binh phía sau. Binh mã của hắn đã bị đánh tan, dần dần không thể chống đỡ được nữa, hoặc là kịp thời chạy về Dự Châu hoặc là đi tìm người chi viện, nhưng biết đường về Dự Châu cũng bị binh mã của Tư Mã Tấn cắt đứt, chỉ có thể đến cầu viện người khác.
Thời gian này Kỳ Phong và Cố Trình ấm ức gần chết, đang định nhân cơ hội báo thù, há có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hai người bọn chúng ở cùng đơn vị nhiều năm, binh lính dưới quyền cũng thường xuyên tác chiến với nhau, phối hợp ăn ý, truy kích người khác cũng rất có kinh nghiệm. Binh mã của Dữu Thế Đạo rất thiện chiến nhưng bị bọn chúng chia quân gây sức ép, đầu đuôi bị cắt rời, ưu thế về quân số liền thể hiện rõ nét.
Liên tiếp truy kích ba ngày, đại quân đã đến địa giới quận Đan Dương. Thám báo đưa tin của Tư Mã Tấn đến dặn Kỳ Phong sớm phái quân đội đến bao vây bến đò, tránh để Dữu Thế Đạo có cơ hội vượt sông lên Giang Bắc.
Kỳ Phong làm theo, cùng Cố Trình chia quân làm hai đường, Cố Trình tiếp tục truy kích, cầm chân quân đội của Dữu Thế Đạo, hắn thì dẫn quân đến bờ Trường Giang.
Đối diện với bến đò Đan Dương là địa giới quận Quảng Lăng, không ngờ chỗ đó đã có tung tích của quân đội.
Bây giờ Kỳ Phong mới hiểu tính toán của điện hạ nhà hắn, thì ra Dữu Thế Đạo muốn đến nhờ cậy Quảng Lăng vương để giữ mạng.
Nhờ có tin tức kịp thời này, Cố Trình đã ngăn chặn được Dữu Thế Đạo, binh mã trùng trùng vây hắn dưới chân núi Bắc Cố.
Dữu Thế Đạo từ trên lưng ngựa xoay người xuống, ngồi dưới chân núi thở dốc. Đại thế đã mất, không có chuyện gì làm người ta phẫn hận hơn chuyện này nữa.
Ba ngày đã qua mà bầu không khí giận dỗi trong biệt viện Đông Sơn vẫn chưa tiêu tán.
Bạch Đàn nằm sấp bên cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Mã Tấn ngoài sân. Tại sao tên nhóc này lại nhỏ nhen như vậy, không thể cúi đầu được một lần sao?
Tư Mã Tấn kéo cao tay áo, đang tắm rửa cho con chiến mã của hắn. Kì thực hắn sớm đã phát hiện Bạch Đàn đang nhìn mình chằm chằm nhưng chỉ lặng lẽ liếc qua vài lần, cố ý làm như không nhìn thấy.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau nàng đã quay mặt tránh ra, chắc hẳn rất là tức giận.
Đêm nay trăng tròn.
Bạch Đàn ngủ đến nửa đêm bị cơn khát đánh thức, mở mắt ra đã nhìn thấy ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, gần như chiếu sáng cả gian phòng. Nàng vừa mới chuẩn bị dậy uống nước, đưa tay ra lại chạm vào một người. Nàng giật bắn mình, ghé sát vào nhìn mới nhận ra đó là Tư Mã Tấn.
"Ngươi vào trong phòng ta làm gì?" Nàng tức giận khoác ngoại sam xuống giường.
Tư Mã Tấn nằm nghiêng chống tay vào ăcmf, quay mặt ra ngoài nhìn nàng: "Ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
Bạch Đàn đi đến bên án uống một cốc nước lạnh, quay lại nói: "Tưởng ngươi đang giận ta cơ mà, còn đến làm gì?"
Tư Mã Tấn thở dài, vươn tay về phía nàng, nửa người nằm nghiêng ngâm trong ánh trăng trắng bạc, từ hàng mi dài hơi khép đến cổ áo hơi mở ra, kéo xuống cánh tay rắn chắc và những ngón tay thon dài.
Bạch Đàn quay mặt đi, ngẩng mặt lên: "Bây giờ không phải ở Ngô Quận, tốt nhất là ngươi nên giữ ý một chút".
Ngón tay Tư Mã Tấn vẫy vẫy: "Nhất định phải bắt ta cúi đầu đấy à?"
Trong lòng Bạch Đàn đã hết sức đắc ý nhưng vẫn còn làm bộ gượng gạo, một hồi lâu sau mới nắm lấy bàn tay kia, chậm rãi trèo lên giường nằm xuống cạnh hắn: "Hừ, chỉ đêm nay thôi. Tối mai ngươi phải ngủ trong phòng của chính mình. Nếu để Vô Cấu nhìn thấy, ta còn làm người sao được nữa?"
Tư Mã Tấn ôm nàng, cười khẽ: "Nửa đêm ta đến là được mà".
"..."
Bạch Đàn đúng là phải phục hắn.
Lúc trời sắp sáng, Tư Mã Tấn đột nhiên mở mắt ra.
Đại khái là không yên tâm với bất cứ chuyện gì nên hắn luôn luôn ngủ không say, chỉ có một chút động tĩnh đã tỉnh. Bạch Đàn bên cạnh trở mình một cái, hắn vỗ vỗ lưng nàng, đợi nàng ngủ say mới đứng dậy đi ra cửa.
Cố Trình đứng ngoài cửa, trên người còn mang mùi máu tanh kịp tan hết: "Điện hạ, bắt được Dữu Thế Đạo rồi".
Khóe miệng Tư Mã Tấn nở nụ cười: "Người đâu?"
"Ơ..." Cố Trình đột nhiên khó xử.
Tư Mã Tấn sầm mặt: "Sao thế? Chết rồi à?"
"Không phải thế, chỉ bệ hạ sai người tiếp nhận rồi, hắn đã bị áp vào thiên lao".
Thiên lao không giống nhà tù của đình úy. Phạm nhân trong nhà tù của đình úy bình thường là đợi xét xử, đi vào còn có khả năng đi ra. Còn thiên lao chỉ giam giữ trọng phạm, đi vào là không ra được nữa.
Mặc dù Dữu Thế Đạo đáng chết nhưng Tư Mã Tấn muốn tận mắt nhìn hắn chết hơn, nếu không chẳng phải là uổng công hắn vạch kế lấy lùi làm tiến lần này hay sao?
Tiếng nước rỏ xuống tíc tách, xung quanh toàn là mùi ẩm mốc, trên thềm đá thậm chí còn phủ đầy rêu xanh, bước từng bước một xuống phía dưới, tối om không nhìn thấy đáy.
Dữu Thế Đạo bị nhốt tại phòng giam ở tầng dưới cùng, đó là một thủy lao. Hai tay hắn bị xiềng xích khóa chặt, nước tù trầm lắng ngập ngang eo trong tiết trời đầu đông làm tù nhân lạnh run lên.
Hắn chưa bao giờ bị hành hạ như thế này, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Bản hầu phải gặp bệ hạ".
"Gặp bệ hạ? Ngươi ấy à?" Một tên lính coi ngục cầm roi tới hùng hổ quất hắn một roi. Quần áo trên người Dữu Thế Đạo lập tức bị xé rách, vết máu thấm ra ngoài.
Hắn kêu lên một tiếng, hai mắt như mắt ưng nhìn chằm chằm tên lính coi ngục: "Ngươi biết bản hầu là ai không mà dám đối xử với bản hầu như vậy?"
Lính coi ngục bị ánh mắt hắn đe dọa một chút, lại hùng hổ quất mấy roi nữa: "Quyền quý vào đây nhiều lắm, cần quái gì phải biết ngươi là ai, bố thấy đầy rồi, còn dám ngang ngược à?"
Quần áo trên người Dữu Thế Đạo lập tức rách tan, ngay cả trên mặt cũng có vết roi, tức giận đến mức cả người run lên, lại quên cả cảm giác đau đớn.
Lính coi ngục phát tiết xong xoay người ra ngoài thủy lao, đang định cằn nhằn mấy câu với quản ngục lại thấy quản ngục đang cúi đầu khom lưng dẫn một người vào cửa. Hắn đã thấy nhiều quan lớn quý nhân, há có thể không biết vị này, vội bước nhanh tới đón: "Ra mắt điện hạ".
Tư Mã Tấn còn chưa khôi phục tước vị, nhưng ấn thân vương đã nằm trong tay, muốn ra vào thiên lao không hề có khó khăn gì.
Hắn không nói một lời, dẫn Kỳ Phong và Cố Trình đi vào trong, đến tận bậc thang cuối cùng mới thoáng nhìn xuống dưới, nói với lính coi ngục: "Lôi hắn lên".
Lính coi ngục không dám cãi lại, vẫy tay kêu hai người hỗ trợ, xuống bên dưới loay hoay một hồi. Chỉ nghe thấy tiếng xiềng xích lọc sọc leng keng va đập vào tường đá, chẳng bao lâu sau Dữu Thế Đạo đã bị kéo lên.
Ngoài tóc trên đầu, toàn thân Dữu Thế Đạo đều đã ướt đẫm, trên người đầm đìa máu tươi, từ phần eo trở xuống lại bị ngâm nước xóa nhòa vết máu, toàn thân tỏa ra một mùi khó ngửi.
"Còn sống, không tồi".
Dữu Thế Đạo ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Tư Mã Tấn, không nhịn được toàn thân run lên.
Tư Mã Tấn liếc về phía sau một cái, Kỳ Phong và Cố Trình đi tới, một trái một phải tóm Dữu Thế Đạo kéo ra bên ngoài.
"Tư Mã Tấn, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám tự ý xử quyết ta hả?" Dữu Thế Đạo hơi bối rối, thắng làm vua thua làm giặc, lí lẽ này ai cũng hiểu. Hắn biết kết cục của Đông Hải Vương, cũng biết Lịch Dương Vương từng bị Tư Mã Tấn tự ý bắt đi, bây giờ rơi vào trong tay hắn, mình tuyệt đối sẽ không dễ chịu.
Tư Mã Tấn hoàn toàn không thèm nhìn hắn, chỉ chậm rãi đi theo phía sau.
Dữu Thế Đạo bị ngâm trong thủy lao rất lâu, hai chân đã không còn cảm giác, trên đường ra ngoài thiên lao vẫn vô lực lê trên nền đá xanh, để lại một vệt nước dài phía sau.
Ra khỏi nhà tù lạnh buốt này, ngự đạo giữa đêm khuya không có một bóng người, gió lạnh như dao, vết thương trên toàn thân đều bắt đầu đau đớn. Cả người Dữu Thế Đạo đã tê liệt, muốn nói mấy lời tàn nhẫn hơn nữa nhưng cũng không nói nên lời, chỉ còn lại tiếng thở gấp nặng nề.
Kỳ Phong và Cố Trình đi rất gấp, bước chân Tư Mã Tấn phía sau lại rất trầm ổn, vẫn duy trì đúng một khoảng cách, thưởng thức sự lụn bại của Dữu Thế Đạo trong đêm đông dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương.
Cuối cùng lúc dừng lại thì đã đến trên cung thành, trăng tròn treo cao, dường như gần ngay trước mắt.
Cấm quân trên tường thành không biết đã đi đâu, không có ai ở xung quanh. Dữu Thế Đạo bị Kỳ Phong trói dây thừng vào người, áp đến bên mép tường, từ trên tường thành nhìn xuống bên dưới chỉ thấy ngự đạo lát đá xa lắc. Mồ hôi toát ra trên trán, hắn quay đầu lại gắt gao nhìn Tư Mã Tấn: "Ngươi biết sau lưng ta có bao nhiêu người không mà dám đối xử với ta như vậy?"
Tư Mã Tấn đột nhiên co chân đạp hắn bay ra ngoài. Dữu Thế Đạo kinh hoàng kêu to một tiếng, cả người bị giật lại, Kỳ Phong bên trên đã giữ chặt dây thừng trong tay. Dữu Thế Đạo đập mặt vào trên tường đá của cung thành, máu tràn ra, đau khổ không chịu nổi.
Hắn chưa hết kinh hoàng, ngẩng đầu lên nhìn. Tư Mã Tấn từ trên cao nhìn xuống: "Nếu người sau lưng ngươi chịu giúp ngươi thì lúc này ngươi đã không thảm hại như vậy".
Dữu Thế Đạo kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng.
Đúng thế, những người đó đều bị hắn nắm thóp, tất cả đều là những kẻ từng tham dự cuộc phản loạn năm đó. Bọn chúng nên cùng tiến cùng lùi, nhưng nếu toàn bộ đều đổ trách nhiệm lên đầu hắn thì lại là một chuyện khác.
Mặt Tư Mã Tấn thấm đẫm ánh trăng, trắng trẻo an nhàn, sáng trong như mỹ ngọc Đồ Sơn, đai áo mang gió, phong tư ngời ngời, lẽ ra phải là một mỹ công tử như mài như cắt, đáng tiếc trong mắt toàn là vẻ khát máu, nụ cười bên khóe miệng cũng âm trầm đáng sợ: "Mọi chuyện năm đó ta đều hết sức rõ ràng, sau lưng ngươi có người nào ta cũng biết hết. Rất nhiều chuyện ta không nói nhưng không có nghĩa là ta không biết". (Người dịch: Đồ Sơn ở đây là núi Đồ ở tỉnh Chiết Giang, không phải khu vui chơi giải trí ở Hải Phòng đâu nhé)
Tư Mã Tấn tiếp nhận dây thừng từ trong tay Kỳ Phong, thân thể Dữu Thế Đạo hạ xuống dưới, hắn vội vàng đưa tay bám vào mép tường.
"Năm đó tiên đế không vừa lòng vì lợi ích của sĩ tộc tăng vọt, quyết tâm làm suy yếu môn phiệt, đặc biệt là phải làm suy yếu ngoại thích. Ngươi không chịu nhìn quyền lực bị tước mất, kích động sĩ tộc Giang Bắc khởi binh. Từ hoàng tộc đến sĩ tộc, chỉ cần là có dã tâm, tất cả đều tham dự. Mấy quận Giang Bắc bị hủy bởi ngọn lửa chiến tranh, vô số bách tính chết vào trận loạn lạc đó. Còn các ngươi không ngờ sau loạn lạc vẫn có thể kê cao gối ngủ, thậm chí mỗi kẻ đều là phiên vương chư hầu cứ một phương". Tư Mã Tấn cười, cúi đầu xuống: "Những gì ta biết còn không chỉ có thế, mục đích thật sự và chủ mưu thật sự của cuộc phản loạn đó, ta cũng hết sức rõ ràng".
Toàn thân cứng đờ, Dữu Thế Đạo hùng hổ trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi biết thì có thể làm gì? Cuối cùng ngươi vẫn không thể làm gì được".
"Ta có thể làm gì hay không, đại khái ngươi sẽ không nhìn thấy được".
Tư Mã Tấn đột nhiên buông tay, sợi dây rơi xuống qua ngay trước mắt Dữu Thế Đạo. Hắn vội vàng bám chặt mép tường.
"Nếu ngươi có thể cầm cự được đến ngày mai, ta sẽ tiếp tục chơi với ngươi. Nếu ngươi không cầm cự được, ta chỉ có thể chơi với cái xác của ngươi vậy". Tư Mã Tấn quay lại đi xuống dưới tường.
Kỳ Phong ở bên cạnh lau bàn tay, hả lòng hả dạ đi xuống theo.
Sức mạnh toàn thân Dữu Thế Đạo đều tập trung trên bàn tay, muốn bò lên nhưng lại không có sức lực, thân thể đung đưa theo gió không thể khống chế.
Hắn đã nhớ ra, tiên hoàng hậu bị bọn chúng đẩy từ trên tường thành xuống ngã chết, ở chính trên bức tường này.
Tư Mã Tấn quả nhiên cái gì cũng biết, quả nhiên cái gì hắn cũng hết sức rõ ràng...
Sương lạnh đọng lại, trước bình minh là lúc tối tăm nhất, lúc rét lạnh nhất. Dữu Thế Đạo cảm thấy ngón tay mình đã không thể bám vào tảng đá đó nữa, nhưng dù sao hắn cũng không phải một người dễ dàng chịu chết, vẫn liều mạng tiếp tục kiên trì.
Trên lầu thành đột nhiên vang lên tiếng bước chân trầm ổn, sau đó là âm thanh của Cao Bình mà hắn có thể nhận ra: "Bệ hạ, vừa rồi Lăng Đô Vương đã mang người đến chỗ này".
"Ờ, ngươi lui ra đi".
"Vâng".
Bóng dáng Tư Mã Huyền nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn. Trên người hắn mặc y phục hàng ngày, tay áo tung bay trong gió. Buông mắt thấy Dữu Thế Đạo, Tư Mã Huyền thở dài: "Nghĩa Thành hầu cần gì nhất quyết phải đi đến nước này, để bây giờ rơi vào kết cục như vậy?"
Dữu Thế Đạo vẫn đang chờ gặp hắn, cuối cùng cũng gặp được, đột nhiên lại có tinh thần: "Bệ hạ thật sự phải trị tội bản hầu hay sao?"
"Chuyện đến nước này, bằng chứng xác thực, Trẫm không có lí do gì không trị tội ngươi".
Dữu Thế Đạo lạnh mặt đi, đột nhiên bật cười ha hả. Hắn cho rằng chính mình quyền thế ngập trời, nhưng người sau lưng không ngờ lại bàng quan ngồi nhìn mình binh bại như núi lở.
Nhưng hắn đâu dễ dàng nhận thua như vậy? Thỏ khôn có ba hang, dù gì cũng chưa đến tình huống xấu nhất.
Không biết lấy sức mạnh từ đâu, hắn vươn tay tóm lấy vạt áo Tư Mã Huyền, ngọn lửa độc ác bùng lên trong mắt: "Tư Mã Huyền, lúc này ngươi không bảo vệ ta, sau này ngươi đừng hối hận. Cuộc phản loạn năm đó đích xác là ta dẫn quân vượt sông, nhưng nếu không có ngươi, ta thật sự có thể vượt qua Trường Giang hay sao?"
Thân hình Tư Mã Huyền sừng sững không động, ánh mắt rơi vào trên người hắn, vẫn điềm đạm như trước: "Nghĩa Thành hầu ăn nói xằng bậy quá rồi".
Sau đó hắn nhấc chân, đạp lên ngón tay Dữu Thế Đạo, chậm rãi di về phía trước.
Dữu Thế Đạo nhìn hắn đầy khó tin, đến tận lúc ngón tay tuột ra, cấp tốc rơi xuống như diều đứt dây, trong mắt vẫn còn có thể nhìn thấy Tư Mã Huyền tao nhã lịch sự đứng bên trên, giống như người đời vẫn thường ca tụng.
Giống như năm xưa hắn dẫn quân cần vương, đứng trên bờ bên kia con sông chảy dài cuồn cuộn.
Tư Mã Huyền quay lại đi xuống tường thành, Tư Mã Diệp đứng ở đó, cúi đầu khép tay dưới ánh trăng: "Như bệ hạ mong muốn, cuối cùng Lăng Đô Vương đã nhổ chiếc đinh Nghĩa Thành hầu này giúp bệ hạ. Thần có thể mang khuyển tử ra khỏi cung hay chưa?"
Tư Mã Huyền mỉm cười gật đầu: "Hoàng thúc đi đi".