Trong cung bây giờ do Kỳ Phong và Cố Trình dẫn quân trú đóng, hai người bọn chúng thì đích thân canh giữ ở ngoài cửa điện Trường Lạc, ngày đêm đổi gác.
Cửa sổ trong điện Trường Lạc đóng chặt, thay vì nói là tẩm cung đế vương còn không bằng nói là nhà giam. Trước khi định tội, Tư Mã Huyền bị giam giữ trong điện, bên trong không có gì hết, bọn chúng còn thường xuyên đi vào xem xét để bảo đảm hắn vẫn còn sống tử tế.
Đêm qua Kỳ Phong dẫn người qua lại tuần tra ngoài cửa đại điện như mọi ngày, đến sau nửa đêm chợt có một nội thị hoang mang chạy tới, quỳ xuống trước cửa đại điện hô to: "Bệ hạ, quý phi nương nương sắp sinh rồi".
Kỳ Phong khoanh tay nhìn về phía cửa điện, rất lâu sau mới nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng: "Biết rồi".
Sinh em bé thôi mà, dù sao trong cung cũng có rất nhiều người chăm sóc, Kỳ Phong cũng không để trong lòng.
Đến lúc trời sáng Cố Trình tới đổi ca, nội thị đã gặp ban đêm lại xông tới quỳ ở ngoài điện hô: "Bệ hạ, quý phi nương nương vẫn đang sinh".
Kỳ Phong lập tức cảm thấy không ổn, đã mấy canh giờ trôi qua rồi, không phải là khó sinh chứ?
Hắn vội giao cho Cố Trình tiếp nhận ca gác, chính mình chạy đi tìm Bạch Đàn, dù sao đó cũng là chị họ của nàng, vạn nhất xảy ra chuyện gì có thể sẽ trách bọn hắn không thông báo.
Nào biết Bạch Đàn đã không ở phủ Lăng Đô Vương nữa, hắn lại chạy tới Đông Sơn gõ cửa.
Trong tẩm cung quý phi đã bận rộn tiuts tít.
Đến Bạch Đàn lúc, gần như tất cả bà đỡ trong cung đều đã được mời tới.
Bên trong điện, Bạch Hoán Mai đã kêu khả giọng, chỉ còn tiếng rên rỉ khe khẽ. Nàng muốn đi vào xem lại bị vú già ngăn cản, gấp đến mức không ngừng đi qua đi lại bên ngoài điện.
Hi Thanh cũng bị nàng kéo tới nhưng dù sao cũng là phụ nữ sinh con, hắn không tiện lộ diện, chỉ có thể ở ngoài chờ đợi đề phòng bất trắc.
Sau thời gian uống hai chén trà, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Bạch Đàn thật sự không nhịn được nữa, xông thẳng vào trong điện.
Quanh giường vây đầy người, cung nữ không ngừng mang nước nóng vào trong, trong phòng tràn ngập hơi nóng mù mịt. Tóc Bạch Hoán Mai bết mồ hôi dính vào trên má, môi tái nhợt, hai mắt nhắm lại, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không còn nữa.
Một bà đỡ bên cạnh gấp đến mức hô to: "Nương nương nhất định phải cố lên, em bé đã thò đầu ra rồi".
Bạch Đàn sợ quá, đẩy bà đỡ ra lao tới nắm tay Bạch Hoán Mai: "A tỷ!"
Liên tiếp gọi vài tiếng, Bạch Hoán Mai mới tỉnh lại, nhìn thấy nàng thì hơi ngỡ ngàng: "A Đàn".
"A tỷ, chẳng phải chị nhất quyết phải bảo vệ đứa bé này sao? Đã cố đến bây giờ rồi sao có thể bỏ cuộc được? Chị cố chút nữa là được mà".
Cuối cùng trong mắt Bạch Hoán Mai lại có thần thái, lại bắt đầu nắm tay nàng rặn mạnh, đau đến mức gương ămtj vặn vẹo.
Tay Bạch Đàn bị nắm ngày càng chặt, mu bàn tay cũng bị bóp tím, đau đến bứt rứt nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Có lẽ là sự khích lệ của nàng có tác dụng, chưa chịu đựng được bao lâu nàng đã được giải thoát. Bà đỡ vui mừng hô lên: "Ra rồi!" Bế em bé trên tay, đánh một cái vào gan bàn chân liền nghe thấy tiếng khóc của nó.
Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường, vô thức xoa bụng dưới, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: Thì ra sinh con khổ như vậy, nàng vốn là người sợ đau, chỉ nghĩ đã cảm thấy đáng sợ.
Bạch Hoán Mai đã mệt mỏi đến cực điểm, lại vẫn ngẩng đầu hỏi một câu: "Là trai hay gái?"
Bà đỡ tắm em bé sạch sẽ, dùng xa tanh quấn lại đưa tới: "Chúc mừng nương nương, là vị tiểu điện hạ".
Bà ta cười rất ngượng ngùng, muốn nói lại thôi.
Bạch Hoán Mai đột nhiên nằm bệt xuống, sắc mặt tái mét: "Vậy mà lại là con trai".
Từ khi được biết chuyện của Tư Mã Huyền, nàng đã bắt đầu hi vọng mình sinh con gái, không nghĩ tới lại là con trai.
Bạch Đàn sao lại không hiểu ý tại ngôn ngoại của nàng, đón đứa bé từ tay bà đỡ, cẩn thận ôm vào lòng, ghé tới dịu dàng nói: "A tỷ, thế là em có cháu trai rồi. Nếu chị không chê, sau này hai chị em mình cùng nuôi nó được không?"
Bạch Hoán Mai kinh ngạc nhìn nàng. Bạch Đàn làm như vậy tất nhiên là muốn mình yên tâm, nếu Bạch Đàn đã nhận nuôi, Lăng Đô Vương chắc sẽ không làm gì đứa nhỏ này.
Bạch Đàn cười cười: "A tỷ không cần nghĩ nhiều, trẻ con không biết gì cả, trách nhiệm của thế hệ trước sẽ không dính dáng đến nó. Huống hồ trước kia chị và Thiên Linh đã giao hẹn đảm bảo đứa bé không sao, Thiên Linh là người nói được thì làm được, luôn luôn đã nói là làm".
Bạch Hoán Mai nhìn khuôn mặt đỏ nhăn nheo của em bé, gật đầu: "Có em dạy bảo chị cũng yên tâm, sẽ không đi nhầm đường lạc lối".
Bạch Đàn biết chuyện Tư Mã Huyền đã trở thành khúc mắc trong lòng Bạch Hoán Mai, ra vẻ thoải mái cười một chút, định đặt đứa bé vào trong lòng nàng. Đột nhiên phát hiện tiếng khóc của em bé không hề to mà ngược lại rất yếu ớt, nàng lại thu tay về thoáng nhìn, quay sang nhìn những bà đỡ xung quanh thấy họ đều có vẻ tránh né, lập tức biết tình hình không ổn.
Bạch Hoán Mai vừa dịch người sang bên cạnh để đón con mình, thấy tình hình này cũng phát hiện không đúng, sắc mặt ngày càng tái nhợt: "Có phải em bé không được tốt?"
"A tỷ chớ sốt ruột, mời Hi Thanh vào xem là được". Bạch Đàn bế em bé đứng dậy, sai mọi người buông màn xuống rồi mời Hi Thanh vào.
Hi Thanh đi vò nội điện trong ánh mắt khác thường của đám bà đỡ vú già.
Bạch Đàn đưa em bé đến trước mặt hắn, hắn chỉ thoáng nhìn đã cau mày, tháo tã lót ra kiểm tra kĩ càngtừ đầu đến chân, lại nhẹ nhàng xoay mặt sang trái sang phải nhìn một chút, cuối cùng mới cẩn thận bắt mạch.
Bạch Hoán Mai sau màn bất an hỏi: "Đứa bé thế nào?"
Hi Thanh quấn tã lót lại: "Mai Nương cứ yên tâm, lúc nó sinh ra đã chịu một chút đau khổ, khó tránh khỏi tinh thần không tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được".
Bạch Hoán Mai đưa tay vén màn ra: "Ngươi nói thật đi, rốt cuộc là thế nào?"
Ai cũng không ngờ nàng lại kích động như vậy, xung quanh im phắc, Hi Thanh cũng run lên, đành phải ăn ngay nói thật: "Nếu chăm sóc cẩn thận thì có thể nuôi lớn được, chỉ có điều ta thấy quanh mắt nó như có quầng sưng, sau này lớn lên có thể mắt cũng không tốt. Có điều đây cũng chỉ là suy đoán, dù sao thì nó vẫn còn quá nhỏ".
"..." Bạch Đàn giật mình nhìn hắn nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không có vẻ đùa cợt bình thường.
Hai mắt Bạch Hoán Mai đột nhiên thất thần, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Đây nhất định là báo ứng, nhất định là báo ứng đối với phụ thân nó".
Sau khi rên rỉ vài câu, đột nhiên nàng lại che mặt khóc nức nở: "Rõ ràng đều là lỗi của Tư Mã Huyền, vì sao lại báo ứng trên người con ta?"
Tất cả những người xung quanh đều bị lời này làm sợ hãi cúi thấp đầu xuống, Bạch Đàn lập tức đuổi hết ra ngoài, bế đứa bé bước nhanh tới ngồi xuống bên giường: "A tỷ, chị bình tĩnh một chút, đứa bé này bây giờ chỉ có một mình chị chăm sóc, chị sao có thể cứ như vậy được?"
Bạch Hoán Mai sững sờ.
Hi Thanh không tiện đến gần, đứng xa xa trấn an: "Đích xác là thế. Mai Nương, nói thẳng ra dù sao cũng là khó sinh, hai mẹ con đều bình an đã là vạn hạnh rồi, sao có thể nói là báo ứng được?"
Bạch Hoán Mai ngẩng mặt lên, lúc này trên mặt vẫn còn có vệt nước mắt, hết sức nhếch nhác nhưng vẻ mặt đích xác đã bình tĩnh hơn một chút.
Thời gian vừa rồi nàng như đã trải qua mấy đời, cửu tử nhất sinh mới sinh được em bé nên càng phải nâng niu quý trọng, cho dù hai mắt nó mù lòa cũng phải nuôi dưỡng thật tốt, chẳng phải nàng sớm đã đặt ra quyết tâm rồi sao?
Nàng đưa tay đón con mình từ trong lòng Bạch Đàn, nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa nhăn nheo của nó, hai mắt vẫn nhắm chặt, tiếng khóc nhỏ và yéu ớt như một con thú non đáng thương, không khỏi lại ôm chặt hơn một chút.
"A Đàn, em nhiều học thức, lấy cho nó một cái tên đi".
Thấy nàng cuối cùng cũng lên tiếng, Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm: "Đại danh nên do mẫu thân đặt, em là dì nó thì lấy nhũ danh cho nó là được rồi. Trong bài Sở từ 'Đi Xa' có câu 'Xưa tiên nhân ở đất Đan Khâu, lưu hương muôn đời không phai nhạt', gọi nó là Đan Khâu đi".
Đan Khâu là nơi ở của thần tiên trong truyền thuyết, ngày đêm đều sáng như nhau, đặt tên như vậy hi vọng có thể xua tan tối tăm vô tận.
Bạch Hoán Mai gật đầu, cổ họng hơi nghẹn ngào.
Sau chuyện này, người lớn và em bé đều cần nghỉ ngơi gấp.
Bà đỡ đã dẫn nhũ mẫu vào chăm sóc, Bạch Đàn kêu Hi Thanh ở lại trong cung một lát xem tình hình, chính mình thì ra khỏi nội điện.
Các vú già nhà họ Bạch đều chờ tại ngoại điện, Bạch Đàn dặn dò họ phải chăm sóc chu đáo, có bất cứ dị thường nào đều phải kịp thời đến báo, mọi người đều cúi đầu nghe lệnh.
Động tĩnh trong cung bây giờ dù chỉ như gió thổi cỏ lay thì mọi người cũng hiểu, đa số đều không tận tâm với Bạch Hoán Mai như trước, nhưng các vú già nhà họ Bạch lại khác những người này, họ vốn phục vụ cho nhà họ Bạch, đương nhiên phải tận tâm hết sức.
Có cảm giác như đã rất lâu nhưng lúc ra ngoài cửa điện lại phát hiện mặt trời vừa mới lên cao.
Bạch Đàn đứng rất lâu bên cửa điện mới cất bước đi xuống bậc thềm, vốn đang đi về phía cửa cung, đi được nửa đường nàng đột nhiên chuyển hướng đến điện Trường Lạc.
Lúc tới Cố Trình đang đi qua đi lại ngoài cửa điện, một nội thị quỳ trước cửa điện lớn tiếng bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, quý phi nương nương sinh rồi".
Bạch Đàn phất tay một cái, hắn im bặt không dám hô nữa.
Cố Trình nhìn thấy nàng đến thì rất kinh ngạc, ngoan ngoãn mở cửa điện ra, vì đề phòng vạn nhất nên hắn cũng đi vào theo.
Không muốn Tư Mã Huyền tự sát nên trang trí trong điện gần như chỉ còn lại mấy thứ giường bàn cơ bản nhất, Bạch Đàn đi vào điện, cảm thấy trong điện hết sức trống trải.
Tư Mã Huyền ngồi ngay ngắn sau án buông mày nhắm mắt như lão tăng nhập định, cổ̀n phục đế vương trên người đã cởi ra, bây giờ chỉ mặc y phục hàng ngày trắng tinh, hai gò má lõm sâu xuống, thoạt nhìn như đã già đi mười tuổi, chỉ còn thần thái vẫn như cũ.
Nghe thấy động tĩnh, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy Bạch Đàn, ánh mắt khẽ động: "Mai Nương sinh rồi".
"May mà bệ hạ vẫn nhớ, a tỷ đã sinh nở thuận lợi, nhưng ta đến không phải để chúc mừng bệ hạ". Bạch Đàn mặt không biểu cảm: "Bởi vì đứa nhỏ này chỉ là con của a tỷ ta, đã không có quan hệ gì với bệ hạ nữa".
Tư Mã Huyền cười cười, cho dù búi tóc rồi tung, sáng vẻ tiều tụy cũng vẫn giữ được khí độ tao nhã như cũ: "Dù nói như thế nhưng suy cho cùng thì trong người nó vẫn chảy máu của ta, Tư Mã Tấn sẽ cho nó sống đến bao giờ? Ta giữ lại Tư Mã Tấn nên mới rơi xuống tình cảnh hiện nay, với bản tính của Tư Mã Tấn, hắn tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ".
"Đích xác sẽ không đi vào vết xe đổ". Bạch Đàn nâng cao âm lượng: "Đứa bé này là người của họ Bạch, sau này tự nhiên sẽ do họ Bạch dạy dỗ. Nhà họ Bạch của ta tuyệt đối sẽ không dạy dỗ ra người bất trung bất hiếu, vậy thì có gì mà không giữ lại được? Sao lại có chuyện đi vào vết xe đổ?"
Ánh mắt Tư Mã Huyền dừng lại trên mặt nàng, như có chút sợ sệt: "Nàng nói đúng, vậy hôm nay nàng tới gặp ta là vì chuyện gì?"
Bạch Đàn đến gần một bước: "Ta muốn hỏi bệ hạ một chút, giây phút cuối cùng vì sao không rời cung tránh né?"
Tư Mã Huyền yên lặng.
Bạch Đàn nhìn hắn chằm chằm: "Lúc Dữu Thế Đạo giả dẫn quân vây đô thành bệ hạ không trốn tránh, lúc Dữu Thế Đạo thậttạo phản công thành không trốn tránh, lúc Tư Mã Tấn giết vào kim điện cũng không trốn tránh, vì sao bây giờ đối mặt với tội ác của chính mình lại trốn tránh?"
Tư Mã Huyền vẫn không nói một lời.
Nhớ tới chuyện trong tẩm cung của quý phi vừa rồi, Bạch Đàn vẫn còn tức giận: "Làm sao ngươi có thể trốn tránh được? Bởi vì ngươi, ngay cả chuyện khó sinh cũng bị a tỷ ta cho rằng là báo ứng. Việc làm sai trái năm đó, có biết sau này sẽ mang đến đau khổ cho bao nhiêu người không?"
Tư Mã Huyền đột nhiên nói: "Ta chưa từng trốn tránh, ta sớm đã nhận tội rồi".
Bạch Đàn sững người.
Đột nhiên có rất nhiều người tràn vào điện, Bạch Đàn quay lại nhìn, Vương Hoán Chi dẫn một đội người đi vào.
Hắn hơi bất ngờ khi nhìn thấy Bạch Đàn nhưng cũng không hỏi gì, chắp tay nói với Tư Mã Huyền: "Các vị thế gia tộc trưởng đã liên danh công bố với thiên hạ, tội danh của bệ hạ đã định, mời di giá đến thiên lao".
Tư Mã Huyền đứng dậy, cười cười với Bạch Đàn, nhã nhặn quyến luyến như gió xuân tháng ba: "Hôm nay từ biệt, vĩnh viễn không gặp lại".
Bạch Đàn nhìn hắn bị áp giải đi ra cửa điện, bóng lưng càng lúc càng xa, đột nhiên cảm thấy hắn cũng chỉ còn nụ cười là vẫn giống như Dự Chương Vương năm nào.
Lúc về đến Đông Sơn thì đã là buổi chiều.
Tư Mã Tấn bắt tay sau lưng đứng trong phòng, nhìn thấy nàng về liền tự nhiên đưa tay kéo nàng vào trong lòng: "Vì sao người khác sinh con mà ta lại tháy nàng rất mệt mỏi?"
Bạch Đàn vừa nghe hắn nói vậy liền nghĩ đến hình ảnh Bạch Hoán Mai sinh con, không nhịn được run lên một chút. Nhớ tới tình hình đứa bé lại cảm khái muôn vàn, nhất thời không biết nên nói từ đâu, chỉ xoa bụng dưới thở dài.
Tư Mã Tấn cũng không hỏi nàng tình hình trong cung, có điều Bạch Đàn biết hắn chắc chắn đã biết rõ mọi chuyện.
"Đi nghỉ ngơi đi?" Tư Mã Tấn định đưa nàng đến bên giường, ngoài cửa phòng đột nhiên xuất hiện bóng dáng Cố Trình, hắn còn đang thở phì phò, hiển nhiên là vừa ra roi thúc ngựa chạy tới đây.
"Điện hạ, sau khi giam giữ Tư Mã Huyền, thuộc hạ tìm thấy thứ này trong ngăn bí mật sau ngai rồng ở điện Trường Lạc, lập tức đưa tới cho điện hạ". Hắn bước nhanh vào cửa, trình thứ trong tay lên.
Đó là một cuộn lụa vàng.
Bạch Đàn vừa nhìn thấy đã biến sắc mặt, đưa tay đoạt lấy, đứng cách xa Tư Mã Tấn: "Ta xem trước, điện hạ đừng tới đây".
Cố Trình vội nói: "Tiểu thư yên tâm, lúc ta tìm thấy cũng đã tỉ mỉ kiểm tra rồi, chiếu thư này không ngâm huân hương".
Dù hắn nói vậy nhưng Bạch Đàn vẫn mở ra xem, vừa nhìn thấy ba chữ mở đầu liền trợn mắt.
Ba chữ đó là "Tội Kỷ Chiếu". Nàng biết bút tích của Tư Mã Huyền, đây đích xác là hắn tự tay viết.
Bạch Đàn kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Tấn: "Không ngờ Tư Mã Huyền lại viết tội kỷ chiếu".
Tư Mã Tấn bây giờ mới đi đến gần.
Bạch Đàn chợt nhớ lại lời Tư Mã Huyền nói lúc trước, hắn nói mình chưa từng trốn tránh, còn sớm đã nhận tội, thì ra lại là thật sự.
Nhìn kĩ lại phát hiện cuốn lụa vàng đã khá cũ, nàng đọc hết không sót chữ nào, phần ngày tháng thậm chí chính xác đến canh giờ. Nghĩ lại một chút, năm trên đó không ngờ lại là năm xảy ra phản loạn của sĩ tộc Giang Bắc.
"Chẳng lẽ hắn đã viết chiếu chỉ tự trách tội mình từ mười ba năm trước?" Nàng ngẩng đầu lên đầy khó tin.
Tư Mã Tấn nhìn chằm chằm phần ngày tháng: "Xem canh giờ thì viết buổi tối trước hôm hắn lên ngôi".
Bạch Đàn cứng họng, gã Tư Mã Huyền không chỉ đáng sợ mà còn không thể nhìn thấu được.
Mười mấy năm qua hắn vẫn mang tội ác của mình trên người, còn có thể giữ vẻ tao nhã lịch sự trước mặt bao nhiêu người, sức chịu đựng của hắn người thường căn bản không thể sánh được.
Có phải khi hắn tự tay viết về tội ác của mình, hắn đã coi kẻ phạm tội đó như một người khác, viết xong cũng có nghĩa tách gã tội nhân đó ra khỏi người mình, hôm sau bắt đầu thanh thản đi làm quân vương? Có lẽ hắn cho rằng trở thành vị minh quân người người khen ngợi sẽ có thể đoạn tuyệt quá khứ, sẽ có thể rửa sạch vết máu trên tay mình.
Tư Mã Tấn cầm lấy cuốn lụa vàng, lệnh Cố Trình lùi ra, đưa nàng đến bên giường: "Tro bụi đã lắng xuống, không cần suy nghĩ nhiều nữa, nàng nghỉ ngơi đi".
Bạch Đàn ngồi trên giường, đột nhiên ôm eo hắn.
Mỗi lần nàng chủ động ôm Tư Mã Tấn, cả người đều sẽ mềm ra, dịu dàng như một làn nước chui vào trong lòng hắn khiến hắn vô cùng hưởng thụ.
Đương nhiên Tư Mã Tấn cũng hiểu nàng làm như vậy có nghĩa nàng có lời phải nói nhưng lại sợ hắn nổi giận nên xoa dịu hắn trước thôi, nhưng hắn vẫn không thể chống cự được, thở dài đưa tay xoa lưng nàng hỏi: "Nàng muốn nói gì?"
Bạch Đàn nói: "Bây giờ ta hết sức căm hận Tư Mã Huyền, nhưng lại lo lắng ta vẫn căm hận hắn mãi, vậy thì ta sống cũng không vui vẻ. Chàng hiểu ý ta chứ?"
Tư Mã Tấn mím chặt môi, rất lâu mới nói: "Nàng khuyên ta không thể sống mãi trong thù hận".
Bạch Đàn cọ cọ má vào ngực hắn: "Trẻ nhỏ dễ dạy, vi sư rất vui mừng".
Tư Mã Tấn không lên tiếng, việc này quả thật rất khó với hắn. Có điều được Bạch Đàn ôm thế này, hắn lại cảm thấy hết sức thoải mái.