Trác Ngọc dùng dây mây bện thành vài cái ba lô, lại dùng da hươu làm thành mấy cái ba lô nhỏ. Như vậy khi cô theo Địch Á vào rừng đi săn có thể mang thêm nhiều trái cây về sơn động.
Thật ra thì cô làm ba lô và túi đeo lưng còn có mục đích khác, cô nhớ lại lúc mới xuyên đến đại lục này, cô đi xem xét xung quanh cũng không phát hiện điều gì. Cô không biết nơi Địch Á bắt được mình ở chỗ nào, chỗ ở hiện tại cùng lúc đầu cảnh sắc khác nhau rất nhiều.
Chỉ có trở lại nơi Địch Á bắt được cô, cô mới có thể tìm được mảnh rừng lúc đầu kia. Nhưng vấn đề quan trong nhất là phải làm thế nào để khiến Địch Á tự mang cô đi mà không để lại dấu vết?
Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, mặc dù Trác Ngọc vẫn ngồi ở trên dây mây không hề nhúc nhích cũng sẽ ra rất nhiều mồ hôi. Địch Á nói đã tiến vào mùa nóng, nhiệt độ ban ngày sẽ trở nên rất cao, nhưng buổi tối sẽ không quá nóng.
Mỗi ngày lúc trời chưa sáng, Địch Á sẽ không kinh động Trác Ngọc mà ra khỏi động đi săn, lại đeo cái túi Trác Ngọc làm trên lưng hái thêm chút trái cây về, tuy nhiên lại không mang được nước về cho Trác Ngọc uống.
Đặt con mồi xuống rồi cõng Trác Ngọc đi uống nước, nửa đường lại phát hiện da Trác Ngọc bị thương do ánh mặt trời. Hắn cũng từng muốn Trác Ngọc hóa thành hình thú đi đến dòng suối nhỏ, Trác Ngọc lại nói cô tạm thời không muốn trở về hình thú, về nguyên nhân thì chưa hề nói với hắn, nhưng hắn cũng không để ý, hắn chỉ khốn nhiễu việc Trác Ngọc không có nước uống thì sẽ chết khát.
Địch Á đã từng dùng da hươu bọc lấy Trác Ngọc tránh cho cô bị ánh mặt trời chiếu đến, nhưng hắn phát hiện như vậy cũng không được, vì dùng da hươu bao lấy Trác Ngọc, cô sẽ rất khó chịu, hơn nữa nhiệt độ ánh mặt trời khiến Trác Ngọc rất nhanh lâm vào hôn mê.
Nhìn Trác Ngọc mỗi ngày ỉu xìu ngồi trên dây mây, Địch Á cực kỳ đau lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn. Hắn nói phiền não của mình cho Trác Ngọc biết, cô thông minh như vậy sẽ có biện pháp thôi.
Trác Ngọc sao có thể không nóng lòng, cùng Địch Á đến dòng suối nhỏ, đi chưa được nửa đường cô đã không chịu nổi. Cứ tiếp tục như vậy cô sẽ chết khát mất, nếu có cái cốc thì tốt rồi.
“Cái cốc a cái cốc, phải tìm ở đâu đây? Ở đây không có thủy tinh, nhiều nhất cũng chỉ có cây mà thôi. Cây cũng có thể đi. Nếu không anh tìm cho tôi một cái cây to lớn thử xem?”
Địch Á rất nhanh đã trở lại, Trác Ngọc nhìn Địch Á mang về một cọc gỗ phải hai người mới ôm hết, khóe miệng không khỏi co giật. Làm cái cốc cũng không cần cọc gỗ to như vậy đi, cũng may còn có một ít cành cây nhỏ có thể dùng.
Trác Ngọc bảo Địch Á lấy một cành cây dài chừng cm, móc hết ruột ở bên trong, thử lấy ít nước vào đó cũng không bị rò rỉ, lại dùng đao xương cắt cọc gỗ thành mấy đoạn, ruột bên trong cũng moi hết ra để lại phần đáy và vách thích hợp làm thành cái thùng. Như vậy là có thể chứa nước rồi, dĩ nhiên cô cũng để lại một cái thùng gỗ dùng làm bồn tắm.
Địch Á dưới nhiệt độ cao mạo hiểm mang theo thùng gỗ tới tới lui lui vài lượt đổ đầy nước mấy thùng gỗ. Làm xong hắn gật đầu một cái, như vậy không cần rầu rĩ vấn đề uống nước của Ngọc nhi nữa rồi.
Làm xong thì trời cũng đã tối, Địch Á cũng không đi săn thú nữa, cùng Trác Ngọc nướng thịt hươu còn dư vào buổi sáng, miễn cưỡng cũng được coi là bữa tối, sau đó lại ăn thêm chút trái cây mới thôi.
Cơm nước xong xuôi Địch Á lại chuyển đồ vào trong sơn động, nhiều đồ được chuyển vào khiến không gian trong sơn động nhỏ đi rất nhiều. Trái lắc lư phải lắc lư, lắc đến mức mắt Trác Ngọc cũng hoa cả lên, hơn nữa Địch Á còn mặc quần da hươu, thân trên ở trần, mồ hôi dọc theo đường cong sống lưng chảy xuống. Đây là trắng trợn quyến rũ a!!
“Ngọc nhi, ngày mai chúng ta đào sơn động lớn thêm một chút đi, về sau cũng có thể để thêm nhiều đồ.”
“Khụ khụ…” Trác Ngọc đang uống nước thì bị sặc. Cô sờ sờ sơn động, thở dài nói: “Đào như nào bây giờ?”
Cô cũng không tin đao xương có thể đào được động núi đá.
Cô cắm đầu cắm cổ cầm quần áo đi tắm, bồn tắm có sẵn, lại lấy dây mây làm thành cái mành. Mặc dù nước tắm vẫn còn lạnh, nhưng như vậy Trác Ngọc đã rất thỏa mãn rồi, cuộc sống hiện tại so với lúc mới đến không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Tắm xong Trác Ngọc cũng không để ý đến Địch Á ở một bên đang nhỏ giọng thầm thì, chuẩn bị tốt chỗ ngủ của mình.
Giữa chiếu được Trác Ngọc dùng một dây mây thô to làm đường ranh giới, chỉ là mỗi lần tỉnh lại thấy Địch Á đã lấn qua ranh giới từ lúc nào, thậm chí còn áp đến chỗ cô. Xem ra phải làm hai cái giường mới được.
Hôm sau khi Trác Ngọc tỉnh lại thì bị động tác của Địch Á làm sợ ngây người. Chỉ thấy Địch Á duỗi móng tay ra không ngừng đào trên thạch bích, không lâu sau đã đào được một không gian thật lớn.
Cô vốn cho rằng sơn động này là tự nhiên hình thành, nhưng nhìn tình huống này vẫn là do Địch Á đào đi. Móng tay của hắn cũng quá tốt rồi, vậy hắn còn dùng đao xương của cô làm gì? Này không phải làm điều thừa sao?
Sau bữa cơm chiều vào lúc rảnh rỗi Trác Ngọc sẽ ngồi ở cửa động hoặc cạnh đống lửa ngoài sơn động ngẩng đầu nhìn trời. Mỗi lần nhìn thấy ánh trăng sáng trên bầu trời tinh thần cô sẽ trở nên chán nản. Thơ cổ nói rằng đây là ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Từ khi đến đây cô đều điên cuồng nhớ nhà, nhớ ba mẹ cùng bạn bè, phải nói rằng phàm là thứ gì thuộc về Thế kỷ cô đều nhớ. Mỗi ngày trước khi cô đi ngủ đều sẽ lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện hôm sau cô sẽ tỉnh lại trong nhà mình. Thế nhưng nguyện vọng mỗi lần đều thất bại.
Trác Ngọc biết cảm xúc hiện tại của cô có vấn đế. Cô cho rằng so trí tuệ với Địch Á thì cô đang kiểm soát hắn mà không phải Địch Á đang chăm sóc bảo vệ mình. Nhưng rất dễ nhận thấy đây là điều không thực tế. Cô tận lực phân tích mình một cách khách quan, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng vừa nhìn thấy đồ vật thuộc về đại lục này, cô sẽ trở nên nóng nảy.
Vào mỗi lần Trác Ngọc ngắm trăng rằm, Địch Á cũng sẽ ngồi cạnh cô, học cô cùng ngắm trăng rằm. Nhìn đi nhìn lại vẫn là một vầng trăng sáng kia. Nhiều khi hắn thiếp đi trong chốc lát rồi khi tỉnh lại, thấy Trác Ngọc vẫn duy trì tư thế ngắm trăng rằm. Vào lúc đó, Địch Á sẽ quay đầu Trác Ngọc qua, dùng giọng điệu rất nghiêm túc khuyên cô:
“Sắc trời đã muộn rồi, không cần nhìn nữa, trăng sáng ngày mai sẽ có, phải ngoan ngoãn đi ngủ.”
Khi Địch Á nói vậy Trác Ngọc rất muốn khóc. Cô biết mình nên thu lại tâm tình, cũng vẫn tự nói với bản thân phải tỉnh táo, kiên cường, nhưng lại không chịu nổi lời khuyên của Địch Á. Địch Á càng khuyên cô lại càng khóc lợi hại.
Đây thực ra là bệnh chung của rất nhiều người, lúc không có người thì vẫn tốt, vừa bị người khác nói cảm xúc liền tới.
Trác Ngọc nói khóc liền khóc, khóc đến kinh thiên động địa. Khi còn bé nếu cô khóc lợi hại như vậy, mẹ Trác chỉ cần cầm thứ mà cô thích đến, bất luận là đồ ăn hay đồ chơi, cô nhất định sẽ ngừng khóc. Nhưng bây giờ mẹ Trác ở Thế kỷ xa xôi, bên cạnh lại có một người đàn ông không hiểu cô, như vậy không phải càng khóc càng lợi hại sao?
Địch Á cũng rất sợ, hắn không ngờ rằng mấy câu nói của mình lại làm Trác Ngọc đau lòng. Nhìn mắt Trác Ngọc chảy ra giọt nước long lanh, hắn lè lưỡi liếm liếm. Mặn mặn, cho dù mùi vị không được tốt, hắn vẫn tiếp tục liếm cho đến khi liếm khô nước mắt, hắn liền an tĩnh ôm cô, an ủi cô.
- Hết chương -