Nó chạy đi thật nhanh, bây giờ trong đầu nó chỉ nghĩ làm sao để có tiền lo cho ba nó. Nó chẳng còn ai để nhờ vả cả, đôi giày vải ba nó mua cách đây một năm giờ đây đã cũ rách tơm, hàng ngày nó vẫn đi đôi giày đó, đôi giày mà ba nó đã dành cả mấy ngày đạp xích lô mới mua được cho nó, với nó đó là một món quà quý giá biết bao. Ba nó thương nó khi thấy nó ngồi trước cửa nhà cặm cụi khâu khâu, vá vá đôi giày, nó chẳng còn như xưa nữa. Thay vào đó chủ nhân của nó đã vá chằng chịt những miếng vải đầy màu sắc để cố làm cho nó thật lành lặn " chủ nhân của nó có thể mang thêm nó một thời gian.
- - Nó chạy bộ suối km để về được đến nhà. Nó vào lục tung tất cả những gì quý giá nhất trong nhà nó mang đi bán nhưng mong được một số tiền ít ỏi nào đó để giúp cho ba, nhưng trong nhà nó có cái gì đáng giá ngoài chiếc xe đạp cà tang ba nó vẫn đi đâu, chiếc xe đó do tai nạn cũng nằm lăn lóc trên đường từ hồi nãy rồi. Thế là nó nghĩ ra một cách. Nó đi xin những người qua đường. Nó viết một tấm bẳng " Ba con cần tiền phẫu thuật gâó, xin các cô các chú dủ lòng thương "
- - Với tấm bảng đó nó lại tiếp tục lang thang đến bệnh viện, gặp ai nó cũng xin. Có người thương thì cho được vài đồng lẻ, có kẻ ghét bỏ thì xua đuổi nó từ xa " Đi đi mày, sáng tới giờ chưa kiếm được xu nào đã vô xin xỏ " - Một bà chủ quán mắng nhiếc nó đẩy nó ngã lăn đúng ra đất, quần áo lấm len.
- -Đi bộ hơn cây số làm chân Nó muốn rụng rời, đầu những ngón chân đã rớm máu do đôi giày bị rách. Nó chạy đến bệnh viện gặp ông bác sĩ ấy…
_Bác ơi con có tiền rồi dây bác, con xin bác cứu ba con đi. Con mất mẹ rồi nếu mất đi ba nữa thì con biết sao đây, bác cứu ba con đi bác- Nó khóc lóc đưa cho ông bác sĩ một nắm tiền lẻ mà Nó xin được của những người qua đường, cũng khoảng , triệu gì đó…
_Nhưng chừng này tiền không đủ con ơi- Ông bác sĩ ái ngại nhìn Nó.
_Con xin bác hãy cứu ba con, con sẽ đi kiếm tiền trả cho bác mà. Bác ơi con xin bác đấy- Nó lại quỳ xuống van xin trong vô vọng, may cho Nó lúc này có ông viện trưởng đi qua…
- -Sao vậy? Có chuyện gì ở đây? Cô bé sao thế này, trời ơi máu me tùm lum. Quần áo nấm lem, con đi đâu đây- ông viện trưởng hỏi giọng hiền từ…
_Con xin bác hãy cứu ba con…- Nó nói được một câu cuối cùng với ông viện trưởng trước khi Nó ngất đi.
_Đưa cô bé vào trong chăm sóc, chuyện này là thế nào đây? Ba cô bé bị làm sao?...-Ông viện trưởng quay sang hỏi ông bác sĩ kia.
_Dạ thưa viện trưởng mọi chuyện là như vầy……………….blap…blap…..Và điều quan trọng là nhà cô bé rất nghèo không có tiền để phẫu thuật, tất cả chỉ có ngần này thưa viện trưởng.-Ông bác sĩ giơ nắm tiền hồi nãy Nó đưa…
_Hãy phẫu thuật ngay cho ba cô bé, mọi chi phí tôi chịu. Bằng moi giá phải cứu được ba cho cô bé đó- Ông viện trưởng nói như ra lệnh, giường như ông hiểu được nỗi đau mất mẹ của cô bé đó " bây giờ cô bé không thể mất thêm người ba nữa…
……………………………………
- -Ca phẫu thuật thành công, ba Nó sống nhưng lại bị tâm thần, ba Nó được chuyển từ bệnh viện đa khoa xuống bệnh viện tâm thần cách xa trung tâm thành phố, cũng may cho Nó là ở đây không thu tiền viện phí, chỉ phải lo ngày ba bữa ăn " một ít tiền thuốc. Nhưng bây nhiêu đó thôi cũng đủ để Nó chật vật rồi…
- -Nó lang thang khắp nơi xin việc vừa để kiếm tiền lo cho ba, vừa có tiền đi học. Nó nhờ người bán căn nhà xập xệ được triệu Nó đưa cho ông viện trưởng để trả ơn nhưng ông ta không nhận, thế là Nó đưa tất cho bệnh viện tâm thần đóng tiền ăn cho ba Nó trong năm…
- -Nó được nhận vào một quán cơm bình dân, ở đây Nó được bao ăn ở tiền lương cũng đủ cho Nó đóng tiền học phí. Ba năm Nó đã chịu biết bao tủi nhục, bị hai vợ chồng chủ quán ngược đãi đánh đập tàn nhẫn, một ngày chỉ có tiếng để ngủ. Còn bao nhiêu thời gian là làm việc, nhưng cũng may cho Nó là vợ chồng nhà này còn để cho Nó đi học ban ngày, thời gian cứ trôi đi như thế cho đến ngày Nó tốt nghiệp cấp hai với bằng loại giỏi, Nó quyết định tạm nghỉ học để kiếm tiền lo cho ba Nó nhưng ông trời dường như quá bất công với Nó thì phải…