_ Đừng khóc, chắc có lẽ kiếp trước con là một thiên thần nên khi nhìn thấy con ai cũng muốn bao bọc trở che…Ta không phải là người tốt như con nghĩ đâu, ta cũng giống như ba nuôi của con, từng là một ông trùm khét tiếng…Nhưng có điều ta tạo được lớp vỏ bọc bên ngoài khá tốt nên vợ và con trai ta không nhận ra điều đó.- Ông Kiệt đưa chiếc tẩu thuốc lên miệng, khuôn mặt đăm chiêu.
- - Sao…??? Ba cũng từng là một ông trùm, điều này chính con cũng không thể tin nổi.!!!
_ Ừm, mà thôi…ngày mai con hãy thu xếp về bên Nhất Bảo đi. Nó đã đợi con lâu lắm rồi đấy.!!!
- - Dạ, con nghe lời ba…!!!
……….
- Tại sao khi tỉnh lại em không gọi cho anh luôn.!!!- Nhất Bảo đẩy nhẹ Băng Băng, vẻ hờn dỗi.
- - Vì em không muốn bất cứ ai nhìn thấy em trong bộ dạng như thế…!!!
- Đồ ngốc, có biết anh đã đau khổ thế nào không hả.???
- - Biết chứ…cho lên giờ em mới trở về bên anh này, mà cũng nhờ ba động viên…Chứ không em định sống bên đó đến hết đời luôn đó.!!!
- Gì…gì, em định hại anh chết già luôn đấy hả.???
- - Ơ, có ai cấm anh không được lấy vợ mới đâu nhỉ…!!! Sao từ đó đến giờ không tìm một người khác thay thế cho bớt cô đơn đi.
- Ừ, thì cũng muốn tìm lắm…nhưng mà không tìm được ai ghê ghớm như em nên chán chẳng muốn tìm nữa.!!!
- - Anh nói ai ghê ghớm, muốn chết không hả.???
- Trước khi em chưa về thì cũng muốn chết lắm đấy nhưng bây giờ thì không đâu…Đợi có baby nối dõi đã rồi mới tính tiếp.
- - Mơ đi nhé.!!!
- Sao phải mơ, bây giờ làm thật này.!!! – Ánh mắt Nhất Bảo nham hiểm.
- - Anh lúc nào cũng tỏ ra nguy hiểm nhưng chẳng bao giờ làm em sợ được cả.!!!
- Thật không.???
- - Thật.!!!
- Vậy thì đêm nay anh sẽ cho em biết anh nguy hiểm cỡ nào nhé,…!!!- Nhất Bảo nhanh tay bế gọn Băng Băng lên giường.
- - Ấy thôi, đừng đừng…em sợ…sợ rồi.!!!
- Vợ anh hôm nay nhát vậy à, anh mới bắt đầu mà đã sợ.!!!
- - Ghét anh quá…!!!
…
Sáng hôm sau cả hai cùng trở về nhà từ rất sớm, người đầu tiên ra mở cửa không ai khác chính là Vú Năm…
_ Cô chủ đã về…!!!- Vú Năm nở nụ cười thân thương nhìn nó.
- - Lâu rồi không gặp, Vú vẫn khỏe chứ…!!!
_ Dạ, tôi khỏe.!!!
- Vú không bất ngờ khi vợ con về sao.???- Nhất Bảo nhìn Vú Năm thắc mắc.
Vú Năm cười móm mém…
- - Không bất ngờ là vì Vú Năm biết em vẫn còn sống từ lâu rồi mà.
- Sao.??? Vậy là Vú giấu cả con luôn.!!!
_ Xin lỗi cậu chủ, là vì cô chủ không cho phép tôi nói.
- - Thôi Vú, anh ấy không để ý đâu…!!!
- Gì mà không để ý chứ, anh đang giận rồi đấy.!!!
- - Có gì mà giận, đồ nhỏ mọn…!!!- Băng Băng nhéo vào eo Nhất Bảo một cái rồi chạy vụt lên phòng.
- Em vừa nói gì đấy hả, đứng lại…
Vú Năm nhìn theo hai người nở nụ cười viên mãn…nhìn nên tấm chân dung ông Lý…
_ Cuối cùng thì cô chủ cũng đã về rồi…ông chủ.!!!
….
- - Hôm nay em muốn đến công ty cùng anh.!!!
- Thôi, em đang mệt cứ ở nhà nghỉ đi…mọi chuyện để anh lo được mà.
- - Nhưng em không muốn. Ở nhà buồn lắm!!!
- Anh hiểu em quá mà, có bao giờ em chịu ngồi yên cho người khác điều khiển đâu… Đến công ty thì được nhưng làm việc thì chưa được đâu nhé.
- - Ok, em nghe anh được chưa