tháng sau…
- - Nhất Bảo đáng ghét, về nhà em không tha cho anh đâu…- Băng Băng đang nhăn nhó vì đau.
- Cố lên em, sinh xong em muốn xử anh thế nào anh cũng chịu.
- - Á…đồ đáng ghét.
Nhất Bảo nhìn Băng Băng đau mà luống cuống chẳng biết làm gì…cho đến khi bác sĩ ra ngoài thông báo..
_ Chúc mừng anh, vợ anh đã hạ sinh một hoàng tử.- Nhất Bảo nghe xong ôm chầm lấy Vú Năm mừng rỡ…cảm giác lúc này thật khó tả.
- Vú ơi, con có con rồi…là con trai đấy Vú.
_ Tốt rồi…tốt rồi.!!!- Vú Năm cười móm mém.
Trở về nhà Nhất Bảo lúc nào cũng chăm chăm giành bế con, thức đêm được một tuần thì không thể chịu nổi được nữa. Chỉ biết nhẹ giọng nịnh nọt Băng Băng…
- Em ơi con đói rồi, dậy cho con ăn đi em.
- - Em mệt lắm, để cho em ngủ.
- Anh cũng buồn ngủ lắm rồi.- Mệt nhưng lại thương vợ nên chẳng biết làm sao, đành phải dong con xuống phòng khách, ngồi xem tivi mà ngủ gà ngủ gật - Vú Năm nhìn bộ dạng Nhất Bảo khổ sở cũng muốn phì cười.
_ Đâu nào, đưa Vú Năm ẵm cho nào…tiểu thiếu gia ngoan, Vú Năm thương nha…
- Hi…Cám ơn Vú nhiều, con đi ngủ nhé.- Chẳng nói nhiều Nhất Bảo nhanh chân nhảy ngay lên phòng ôm vợ ngủ ngon lành.
- - Đồ đáng ghét, còn muốn sinh con nữa không.
- Muốn chứ, giờ đi ngủ với vợ…mai lại có sức chăm con …hi hi.
….