Xảo Nhi mang tâm tình khó chịu đi đến trước nha môn, nhìn thấy thần y Cổ Bằng đang giải thích cái gì đó, không khỏi có chút chán ghét, mà Lâm Vô Du thấy Xảo Nhi thì lập tức nói: “Xảo Nhi, chuẩn bị thăng đường!”
Xảo Nhi sửng sốt, làm gì mà nàng mới tới liền thăng đường chứ. Quay đầu lại nhìn, chính là gương mặt đen thui của Quân Vô Nhai đang đứng phía sau nàng. Lâm Vô Du sợ Quân Vô Nhai làm bậy, nếu có Xảo Nhi ở đây, chí ít cũng có người có thể áp chế hắn.
“Được! Vương gia đâu?” Xảo Nhi vẫn thích nhìn khuôn mặt tà mi cao quý lúc tức giận của Hoa Phiêu Linh, chí ít còn thuận mắt hơn nhiều so với mắt hoa đào này.
“Đại nhân! Xem ra lão phu cũng chỉ có thể cáo trạng Âu Dương Vân nương!” Cổ bằng thấy Lâm Vô Du quá mức máy móc, hắn chỉ có thể phản một quân.
“Ha ha, được, nhưng mà Âu Dương Vân nương cáo trạng ngươi trước, cho nên trong vụ án của thị, ngươi là bị cáo. Vì sợ dân chúng đến đây làm loạn, lần thăng đường này chỉ xử trong nội bộ. Cổ đại phu có thể yên tâm, sau án của thị, sẽ thăng đường án của ngươi.” Lâm Vô Du giống con lật đật không thể đánh ngã. Vẻ mặt bình tĩnh, khiến Xảo Nhi hơi khâm phục, với tính khí nóng nảy của mình, đám người đây đã sớm chết sạch rồi.
“Xảo Nhi, Vương gia đang ở đại lao gặp Chân Thủy Kiệt.” Lâm Vô Du cười hiền với Xảo Nhi, khuôn mặt toàn vẻ cưng chiều. Nội tâm Xảo Nhi run lên, tối hôm qua mình không đến phòng hắn, không ngờ hắn cũng phớt lờ không hỏi?
“Hừ!” Quân Vô Nhai phất tay áo, thần y Cổ Bằng thì nhìn Xảo Nhi bằng một mắt, lắc đầu cũng đi vào đại đường. Khóe miệng Xảo Nhi nhếch lên sự châm biếm, người này cũng thật biết cách làm bộ.
“Xảo Nhi, hôm nay sợ sẽ có người từ kinh thành đến, nàng chờ ở nha môn đừng đi ra ngoài được không?” Lâm Vô Du đi đến trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào của nàng.
“Ừ? Sao ngươi biết có người tới?” Xảo Nhi cả kinh.
“Quân Vô Nhai đã gửi thư cho phụ thân hắn, ta đoán Vương đại nhân sẽ đến can thiệp vào vụ án này.” Lâm Vô Du nhíu mày nói.
“Ngươi cũng biết sợ sao?” Xảo Nhi khó tin nhìn hắn.
“Ha ha, không phải sợ, cùng lắm là ta ném mũ quan đi thôi, cái ta sợ là không thể minh oan cho Âu Dương Vân nương, ai da. Thực không nghĩ việc này còn kinh động đến đại nhân của Nội các Đại Học sĩ.” Lâm Vô Du ưu sầu nói.
“Ngươi nên làm thế nào thì làm thế đó, có ta ở đây, ai cũng không thể ăn hiếp ngươi. Chúng ta trước cứ phân rõ phải trái, nếu không được, thì làm căng, làm lớn, ta sẽ trình lên Hoàng thượng, để người phân xử. Nếu hắn muốn làm hôn quân, ta sẽ trực tiếp đè bẹp hắn.” Xảo Nhi nói nhẹ nhàng như ăn cơm rồi ngủ một giấc vậy, dọa Lâm Vô Du sợ đến đầu đầy mồ hôi.
“Xảo Nhi, nàng, nàng đừng kích động, ta biết nàng thương ta, nhưng mà ta hi vọng nàng có thể nghe lời ta, không được phạm sai lầm lớn, tránh khỏi liên luỵ người vô tội, được không?” Lâm Vô Du sợ Xảo Nhi kích động muốn phát tiết, thì việc này sẽ không thể sửa được.
Khóe miệng Xảo Nhi rút gân, mình nói thương hắn lúc nào chứ, NND, tự mình đa tình.
“Ta kích động lúc nào!” Xảo Nhi lườm hắn một cái. Nàng chính là chết cũng không thừa nhận như thế, không phải chỉ một lần kích động mà hủy sự trong trắng của hắn thôi sao?
“Ha ha, không kích động thì tốt.” Lâm Vô Du cười đến trăm hoa đều muốn mất màu, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút giảo hoạt.
Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười tuấn mĩ như tiên của hắn, nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái. Người này có điểm giống ác ma, lúc cười lại khiến nội tâm nàng rờn rợn.
“Đưa Vân nương lên!” Lâm Vô Du đi qua, xoa xoa đầu nàng, rồi cười đi ra.
Xảo Nhi chu miệng nhỏ lên, vô cùng vô cùng khó chịu, nhưng không thế nói là vì sao.
Trên công đường, tiếng uy vũ qua đi, Vân nương bệnh nặng mới khỏi đang được Xảo Nhi dìu xuống giường để đến đại đường. Vì thân thể còn yếu, nên Lâm Vô Du miễn quỳ cho thị, ban ngồi trên ghế gỗ. Vương gia với Quân Vô Nhai thì đứng bên cạnh quan sát.
Sau khi nhắc lại vụ án, thần y Cổ Bằng bị gọi vào đại đường.
“Âu Dương Vân nương, ngươi hãy nhìn cho rõ, có phải người này cưỡng hiếp ngươi!” Lâm Vô Du mặc quan phục cửu phẩm, đầu đội mũ quan, Kinh Đường mộc (cái cục gỗ mà mấy ông quan hay đập trên bàn lúc xử án ấy) vang trên công đường, vô cùng nghiêm khắc.
Âu Dương Vân nương đưa mắt nhìn tướng mạo đường đường của thần y Cổ Bằng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là hắn, chính là hắn, tuy rằng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng giọng của hắn, ta có chết cũng không quên!”
Thần y đối mặt với sự chỉ trích của Âu Dương Vân nương, không ngờ lại vẫn mang ý cười trên mặt nói: “Vân nương, lời ngươi nói ra phải có chứng cớ.”
“Chứng cớ! Ngươi, nếu không phải ngươi, sao ngươi lại cho người đi trộm túi nước chứ, đây không phải là không đánh đã khai, có tật giật mình sao?” Vân nương kích động.
“Ngươi lại có chứng cớ gì mà nói lão phu cho người trộm túi nước? Vân nương, lão phu đã nhiều lần nhẫn nhịn, ngươi lại khinh người quá đáng, lão phu đã chuyển cáo trạng, cáo ngươi tội vu khống!” Cổ Bằng lộ ra ý cười lạnh.
“Cái gì! Ngươi, đồ cầm thú, đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho Vân nương.” Âu Dương Vân nương rốt cuộc cũng tức giận đến đứng ngồi không yên.
“Cộp!” Kinh Đường mộc vừa vang, tiếng uy vũ cũng vang lên, khí thế như hồng, khiến người ta chột dạ mà kinh sợ.
“Cổ Bằng! Chân Thủy Kiệt là người của ngươi, tại sao hắn lại tới trộm vật chứng, việc này thực sự không can hệ tới ngươi?” Lâm Vô Du vạn phần uy nghiêm.
“Đại nhân, việc này quả thực lão phu không biết, có lẽ Thủy Kiệt sợ việc này làm bẩn thanh danh của lão phu, cho nên mới kích động mà trộm túi nước.”
“Người đâu! Giải Chân Thủy Kiệt lên!” Lâm Vô Du vừa dứt lời, Chân Thủy Kiệt ở ngoài công đường bị giải vào trong. Bị bắt một đêm nhưng hắn cũng không có thay đổi gì, được Vương gia cầu tình, hắn cũng không cần đổi áo tù nhân, vẫn mặc trường bào màu lam, toàn thân tản mát ra khí tức lãnh mạc, tuấn mỹ như vậy, chậm rãi đến trước công đường quỳ xuống hành lễ.
“Chân Thủy Kiệt, bản quan hỏi ngươi, có phải bị cáo Cổ Bằng sai ngươi đi trộm vật chứng là túi nước hay không?”
“Không phải!”
“Vậy sao ngươi lại trộm túi nước, hay là ai đã nói với ngươi việc túi nước là vật chứng?”
“Cổ đại phu có ơn cứu mệnh với ta, thảo dân thấy ông phiền não vì vụ án, liền tự chủ trương, trộm túi nước, Cổ đại phu là hoàn toàn không biết việc này.” Chân Thủy Kiệt không chút do dự nói.
“Chân Thủy Kiệt! Ngươi có biết tùy tiện bịa đặt sự thật chính là tội càng nặng thêm không! Nếu Cổ đại phu không nói, sao ngươi lại biết rõ túi nước ở nha môn! Hừ, rõ ràng là ngụy biện.”
“Đại nhân! Cổ đại phu quả thật có nhắc tới việc túi nước, nhưng không có nhờ tại hạ tới trộm, là tại hạ tự mình quyết định! Xin đại nhân minh xét!”
“Cổ đại phu! Những lời Chân Thủy Kiệt nói là thật?” Lâm Vô Du chuyển hướng câu chuyện về Cổ Bằng.
“Việc này, việc này, lão phu quả thật có nhắc đến việc này với Thủy Kiệt, nhưng mà, nhưng mà chưa từng nhờ hắn trộm túi nước.” Cổ Bằng liếc ánh mắt áy náy nhìn Chân Thủy Kiệt.
“Chân Thủy Kiệt, ngươi có biết trộm vật chứng phải tội gì không?” Lâm Vô Du lạnh lùng nói.
“Tại hạ không biết.” Chân Thủy Kiệt cúi đầu.
“Sư gia.” Lâm Vô Du nhìn Chu Vô Ý.
“Theo luật, trộm vật chứng rồi hủy đi, nặng là đánh năm mươi đại bản, giam ba năm!” Chu Vô Ý lập tức nói.
Chân Thủy Kiệt sửng sốt, nghiêm trọng như vậy sao. Năm mươi bản đoán chừng sẽ mất nửa cái mạng, chẳng qua việc này cũng có thể chịu được, chính là bị giam ba năm? Làm sao hắn điều tra thân thế của mình đây?
“Chân Thủy Kiệt, ngươi có biết tội?” Lâm Vô Du vỗ Kinh Đường mộc, nhìn chăm chú vào khuôn mặt lộ rõ tái nhợt của Chân Thủy Kiệt.
“Thảo dân. ..” Chân Thủy Kiệt do dự, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Lâm Vô Du, nội tâm vô cùng khó xử.
“Khoan đã!”