Đợi sau khi Tư Đồ Lan Cẩn chạy ra, trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước.
Đoán là Tư Đồ Lan Cẩn đã đi, Lệ Ảnh Yên liền chuẩn bị tránh thoát khỏi ôm ấp của Tiêu Dung Diệp.
Nhưng vừa động, đột nhiên Tiêu Dung Diệp túm cổ tay.
"Chạy đi đâu?"
Thấy bộ dáng Tiêu Dung Diệp bá đạo không phân rõ phải trái, Lệ Ảnh Yên hít một hơi, tận lực để bản thân tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn.
"Đại ca, người đều đi rồi, có phải ngươi cũng nên đi không?"
Kỳ thực thời điểm hắn xông tới cứu mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên bị một dòng nhiệt ấm áp vây quanh, thậm chí có chút mừng thầm nho nhỏ.
Nhưng nghĩ lại, còn không phải vì nam cặn bã này gây họa. Không có sự tồn tại của hắn, bản thân cũng sẽ không bị ô nhục như vậy.
Vừa suy nghĩ, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy bản thân không cần cảm kích hắn, ngược lại càng phải oán trách hắn vài phần. Huống chi vừa rồi không phải là ôm Tư Đồ Lan Cẩn rất lâu ư? Sao còn coi hắn như người tốt.
Nghĩ đến đây, cho Tiêu Dung Diệp một vẻ mặt thối như thiếu Lệ Ảnh Yên nàng năm vạn lượng hoàng kim.
Thấy bộ dáng tức giận này của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười. Đầu ngón tay bị chai chậm rãi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nàng, thong thả vuốt ve.
"Thế nào? Đã chiếm tiện nghi của Lan Cẩn, còn muốn giận dỗi với ta?"
Tiêu Dung Diệp vừa hỏi, liền khiến khuôn mặt vốn khóc tang của Lệ Ảnh Yên chợt ngẩn ra.
Có chút không thể tin nhìn Tiêu Dung Diệp liếc mắt một cái, nháy mắt liền bị đôi mắt đen sáng của hắn hấp dẫn.
Chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì? Không phải hắn nhìn ra cái gì chứ? Hắn sẽ vạch trần mình ư? Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Làm sao có thể tùy tiện để vương phi tương lai của hắn chịu khi dễ! "Thế nào? Rất hiếu kỳ với lời nói của ta sao?"
Thấy đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên không hề chớp mắt nhìn mình, Tiêu Dung Diệp không nhanh không chậm nói ra câu dưới - -
"Từ một khắc ta đẩy cửa vào, ta liền rất hiếu kỳ, Lan Cẩn là một tiểu thư quan gia, là một nữ tử nhu nhược, làm sao có thể là đối thủ của nàng – một người giang hồ lão luyện, nữ cặn bã đại lừa đảo? Sau đó, năm dấu tay không sâu trên mặt Lan Cẩn liền chứng thực suy đoán của ta!"
Đột nhiên, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp vuốt ve trượt từ lông mày đến dưới cằm, ngón tay khẽ nắm lại, cằm Lệ Ảnh Yên liền bị hắn nắm chặt trong tay. Ánh mắt lợi hại dần dần nhiễm lên vài phần lệ khí, gằn từng chữ.
"Chắc là Lan Cẩn tới tìm nàng gây phiền toái, ăn chút thiệt thòi, thậm chí bị nàng tát ô nhục. Không chịu nổi khuất nhục, Lan Cẩn và nha hoàn của nàng ta chuẩn bị cùng nhau sửa chữa nàng. Bổn vương lại kịp lúc chạy tới nơi này, sau đó nàng lại diễn cảnh đau khổ, tất cả đều có thể thuận lý thành chương! Ta nói rất đúng không? Tiểu Cẩu Đản của ta!"
Khuôn mặt thâm thúy như gốm sứ, lãnh mị mê hoặc dò xét tiến lên vài phần. Từng đợt mùi hương nam tính vây quanh Lệ Ảnh Yên, khiến trái tim nhỏ của nàng nhất thời liền đập rối loạn.
Nhưng còn chưa chờ Lệ Ảnh Yên nghĩ muốn đẩy hắn ra, tiếng nói thâm thúy tràn đầy từ tính của nam tử lại lần nữa vang lên - -
"Thật sự là không nghĩ tới, kỹ thuật diễn của Tiểu Cẩu Đản lại cao như vậy! Đến ta cũng thiếu chút nữa mắc mưu!"
Tiếng nói trầm thấp mang theo trêu cợt không dễ phát giác làm người ta đắm chìm! Hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm Chẳng biết từ lúc nào nói chuyện với nàng, đều sẽ cố ý vô ý mang theo chút đùa giỡn!
Bị Tiêu Dung Diệp đoán trúng tiểu tư tâm của nàng, đầu quả tim của Lệ Ảnh Yên run lên, con ngươi sáng ngời hơi hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú kiêu căng của Tiêu Dung Diệp
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên giống như chột dạ, không sai, tất cả đều như lời của Tiêu Dung Diệp.
Nàng thật là sử dụng khổ nhục kế, thật sự sau khi nhục nhã Tư Đồ Lan Cẩn một phen, còn một bộ dáng được tiện nghi còn khoe mã đến trước mặt hắn tranh thủ đồng tình.
Bản thân sở dĩ không biết sợ như vậy, còn không phải chắc chắn nam cặn bã này sẽ dung túng mình sao? Sẽ không đánh chửi mình, thậm chí là không nỡ để nàng chịu ủy khuất!
Nhưng nàng vẫn đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng nam cặn bã này.
"Ít nói nhảm. Đã bị ngươi đoán trúng, muốn chém giết, muốn róc thịt, tùy ngươi. Đừng dây dưa với ta, ta không muốn nghe!"
Loại thủ đoạn nham hiểm này không thích hợp với Tiêu Dung Diệp hắn, bản thân cũng không cần bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu nữa!
Dù sao hai người bọn họ đều không vừa mắt nhau!
"Giết nàng, róc thịt nàng không có ý tứ! Để nàng muốn sống không được, muốn chết không xong mới là mục đích chân chính của ta!"
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp liền như rắn nước, bò lên da thịt bóng loáng lõa lồ ở ngoài vạt áo của Lệ Ảnh Yên.
Động tác giống như lông chim xẹt qua, tuy rằng mềm nhẹ như nước, lại mang theo chân tình, nhẹ nhàng chậm chạp giống như hoa rơi xuống nước lạnh, khiến cho thân thể Lệ Ảnh Yên sợ run.
"Đừng... Đừng chạm vào ta!"
Tuy rằng lý trí của Lệ Ảnh Yên bảo phải giữ mình với Tiêu Dung Diệp, nhưng thân thể mẫn cảm do bị đụng chạm sớm bán đứng lòng của nàng.
"Nữ nhân các ngươi đều khẩu thị tâm phi như vậy à? Tiểu Cẩu Đản của ta, giờ khắc này thân thể của nàng, dùng bản năng nói rõ với ta - - nàng rất cần ta, đúng không?"
Nói xong, càng thêm tò mò xâm nhập vào bên trong.
đã che chắn
"Ưm..." một tiếng rên khẽ, thân thể Lệ Ảnh Yên co giật tê dại cuộn lại!
Một dòng nước ấm nhanh chóng theo bụng chảy ra ngoài, dũng mãnh lao tới miệng phát tiết.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên bị mình trêu chọc đến đỏ hồng, Tiêu Dung Diệp vô cùng tự hào từ trong đáy lòng.
đã che chắn
Tiêu Dung Diệp bị khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nhiễm men say của Lệ Ảnh Yên trêu chọc khiến bản thân cũng nhiễm lên ánh lửa tình dục.
Tiêu Dung Diệp không khỏi lộ ra tiếng nói trầm thấp như bàn thạch, mê ly dụ hoặc, vừa dỗ lại lừa dẫn dụ Lệ Ảnh Yên.
"Đến, ngoan, tiểu yêu tinh, nói với ta, nàng cần ta!"
Cùng với lời nói trầm thấp này, môi lãnh bạc hôn lên cánh môi kiều diễm ướt át này.
Môi bị hơi thở lạnh lùng tấn công, suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên run lên bần bật, nháy mắt theo khí thế ngất trời thấy được một tia sáng ở trong biển.
"Ưm... Đừng..."
Lệ Ảnh Yên vừa muốn mở miệng phản kháng, nhưng ngay sau đó, lời nói của nàng liền bị Tiêu Dung Diệp mãnh liệt bá đạo lật ngược trở về
Lưỡi dài linh động khuấy đảoở trong miệng ẩm ướt đầy hương thơm ngào ngạt của Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm hơi thở nam tính mạnh mẽ mang theo sóng lớn, nháy mắt quét toàn bộ lý trí Lệ Ảnh Yên vừa khôi phục được.
Bàn tay to của Tiêu Dung Diệp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lệ Ảnh Yên, vừa hôn môi nàng, vừa ở trong đường hầm kia đã che chắn
Bị quyến rũ cực hạn như vậy, sợ chỉ cần là nữ tử có sinh lý bình thường đều sẽ hãm sâu vào vũng bùn!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên bị nhiễm lên một tầng dục vọng, Tiêu Dung Diệp đều không có suy nghĩ gì, một lòng muốn giữ chặt lấy nàng.
Cảm thấy Lệ Ảnh Yên đã có cảm giác, Tiêu Dung Diệp rèn sắt khi còn nóng, một phen ôm thân thể gầy yếu của nàng lên giường sạp!
- - phân cách tuyến - -
Vội vàng kịch chiến một phen, vừa nghĩ đến trong cung còn có việc chờ mình làm, Tiêu Dung Diệp quyến luyến không tha rời khỏi thân thể của Lệ Ảnh Yên.
Sau khi Tiêu Dung Diệp mặc quần áo chỉnh tề, bước chân tiến lên thấy Lệ Ảnh Yên như là một bãi bùn nhão phủ phục ở trên giường sạp, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Cẩu Đản, đứng lên, ta mang nàng tiến cung!"
Tình dục chưa lui, trong tiếng nói của Tiêu Dung Diệp còn lộ ra vài phần sắc thái mê ly.
Sau khi đôi mắt trống rỗng của Lệ Ảnh Yên nhìn thoáng qua Tiêu Dung Diệp, liền tức giận chuyển sang nơi khác, không muốn liếc nhìn hắn một cái nào nữa. Bằng không, nàng không thể cam đoan bản thân có lấy đao giết hắn hay không!
Nhìn thấy bộ dáng Lệ Ảnh Yên xa cách với mình như vậy, đầu quả tim của Tiêu Dung Diệp run lên, như là bị cái gì đánh mạnh một kích.
Nhưng nghĩ nghĩ, bản thân vẫn lo lắng lưu lại một mình nàng ở trong vương phủ, dù sao mình không ở đây, dám hạ nhân đều sẽ nghe lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn - vương phi tương lai.
Tiêu Dung Diệp lè lưỡi liếm liếm cánh môi khô cạn của mình, dằn lại tâm tư dỗ Lệ Ảnh Yên - -
"Đừng tìm ta giận dỗi, cùng một việc, ta không hy vọng phát sinh lần thứ hai. Lần đầu tiên ta có thể vừa đúng lúc trở về cứu nàng, không có nghĩa là lần thứ hai, hoặc là lần thứ ba còn có thể chuẩn xác không lầm cứu được nàng! Cho nên, ta lo lắng để lại một mình nàng ở trong vương phủ, nàng phải đi cùng ta!"
Nói xong, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền kéo tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên qua, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp lôi kéo, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp vây quanh mình, theo bản năng tức giận rút ra.
"Không cần ngươi để ý!"
Tiếng nói thanh lãnh mang theo xa cách lạnh lùng, nàng thật sự cảm tạ hắn có thể dung túng bản thân cố tình gây sự như vậy, nhưng không muốn lấy thân thể của mình làm lợi thế trao đổi, khom lưng đón ý nói hùa với hắn - nam cặn bã không có tiết tháo này.
"Không cần ta quản, vậy nàng tính để ai quản? Đừng quên, cho dù nàng chết, Tiêu Dung Diệp ta cũng phải nhặt xác cho nàng, lo an táng cho nàng xuống mồ! Nàng nói ta có nên quản nàng hay không? Huống chi, nàng là nữ nhân của Tiêu Dung Diệp ta, ta có thể dung túng nàng lấy sinh mệnh ra đùa giỡn hay sao?"
Đối với nữ cặn bã này, bản thân đã vứt bỏ cực hạn của chính mình, không biết vì sao, nàng thế nào cũng phải phân cao thấp, giận dỗi với hắn. Chẳng lẽ phải giẫm lên tôn nghiêm của Tiêu Dung Diệp hắn, khiến hắn thất bại thảm hại, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nàng mới có thể không giận dỗi với hắn nữa ư?
Tiếng nói gần như rít gào này dọa sợ trái tim Lệ Ảnh Yên.
Đôi mắt long lanh như nước mang theo một tia hoài nghi nhìn về phía Tiêu Dung Diệp. Thấy đôi mắt đen tỏa sáng của hắn, ánh mắt nóng rực cứ như vậy nhìn mình.
Kỳ thực nàng cũng biết hắn dung túng và yêu thương mình, chỉ là lý trí của nàng đang phân cao thấp với nàng, không cho phép nàng tiếp cận hắn.
Sau khi suy nghĩ xong, Lệ Ảnh Yên chợt cảm thấy lời nói của hắn có lý. Hắn không ở đây, nếu Tư Đồ Lan Cẩn lại đến gây phiền toái, bản thân không nhất định có thể may mắn thoát khỏi ma trảo rồi!
Lẳng lặng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình nói một câu với Tiêu Dung Diệp - -
"Được, ta đáp ứng ngươi, cùng ngươi tiến cung!"