"Lan Cẩn, ngươi làm cái gì vậy, cũng không phải do ngươi, còn không phải tại nô tài kia tay chân vụng về làm việc không tốt sao! Người tới, kéo nô tài làm việc không tốt này ra ngoài đánh đại bản."
"Này, ngươi làm gì, sao không phân rõ phải trái như vậy chứ? Là nàng ta tự làm rơi xuống đất, có một xu quan hệ gì với ta? Còn muốn đánh ta, sao ngươi xấu như vậy hả?" Lệ Ảnh Yên giương cung bạt kiếm mở miệng phản bác, quản mẹ hắn là hoàng phi nương nương chính thống gì đó, đắc tội Lệ Ảnh Yên nàng chỉ có một câu nói, đó chính là - - khỏi cần nghĩ đến có ngày lành.
"Phản, phản rồi, một tiểu nô tài cũng dám nói chuyện như vậy với bản cung. Người tới, tử hình nô tài này tại chỗ cho bản cung."
"Vâng" Tiếp đến, Ý phi ra lệnh mấy chục tinh binh mang theo binh khí ùa vào Ngải Vãn Đình.
Không khỏi phân trần, mười mấy thị vệ cầm kiếm kích đâm về phía Lệ Ảnh Yên.
"Cẩn thận!" Biết tình thế không ổn, Tiêu Dung Diệp vội vàng nhẹ lộn người, đưa Lệ Ảnh Yên đang sững sờ sang một bên. Sau đó, không để ý ánh mắt khác thường của mọi người ở đây, vài động tác xinh đẹp, đánh ngã mấy người thị vệ xuống đất, tiếp theo mang theo Lệ Ảnh Yên lao ra khỏi đám người, vội vàng đưa tới con đường phía sau Ngải Vãn Đình, sau đó dọc theo rừng cây nhỏ vội vàng rời đi.
- - phân cách tuyến - -
Trong thư phòng Thần vương phủ, nến đỏ lay động, đàn hương nhàn nhạt cùng với mùi mực hài hòa giao hòa với nhau, làm cho người ta thả lỏng đến không ngờ được.
Tiêu Dung Diệp mang theo Lệ Ảnh Yên vội vàng chuồn êm tiến đến thư phòng, sau đó nhanh chóng trốn vào trong thư phòng.
Tiêu Dung Diệp hơi thở bất ổn nhìn bên ngoài, thấy không có người đi lại, vì thế xoay người đối diện với Lệ Ảnh Yên đang thở hổn hển.
"Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm rồi !"
"Câm miệng đi, ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy, ngươi có biết bản thân mới nói chuyện với ai không?" Tiêu Dung Diệp tức giận quát lớn Lệ Ảnh Yên, trời biết nàng vừa rồi làm càn bao nhiêu? Nhục mạ hoàng phi, dù không chết cũng có thể tàn phế.
"Ta mặc kệ bà ta là ai, thiên hoàng lão tử đến đây, ta cũng không sợ!"
"Câm miệng, ngươi thật đúng tính toán phá trời sao? Còn có, không phải ta nói ngươi thành thật ở Đức Long Môn chờ ta sao? Sao ngươi quyến rũ Lục đệ ta được, còn có thể khiến hắn suýt nữa vứt bỏ tánh mạng mang ngươi đi Ngải Vãn Đình?"
So sánh tương đối, nàng dám can đảm nhục mạ hoàng phi, Tiêu Dung Diệp hắn tò mò nàng làm sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy.
Dù sao hắn đường đường là một vương gia cũng dám diễn trò như vậy, hoàng phi tự nhiên cũng không thể để ở trong lòng.
"Còn không phải do ngươi, đánh chết cũng không mang ta đi gặp đối tượng ngươi thân cận, ta chỉ cần cầu Lục vương gia là được rồi."
"Ngươi cầu hắn thế nào? Còn nữa, không phải ta nhốt ngươi vào sài phòng sao? Ngươi làm sao trốn được? Còn có thể lẻn vào trong cung? Ngươi biết không, bây giờ ta đối với ngươi thật là phục sát đất rồi."
"Hắc hắc, xem mặt mũi ngươi hôm nay cứu ta, ta liền nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho ngươi biết."
Tiêu Dung Diệp im lặng, chính là hơi hạ ánh mắt, ý bảo nàng có thể nói rồi.
"Là như vậy, không phải ngươi nhốt ta vào sài phòng sao, sau đó ta liền thấy trong sài phòng có cây thang, vì thế liền theo cây thang trèo lên nóc nhà, thông qua nóc nhà ở sân sau chạy thoát ra ngoài; sau đó thì sao, ta lại chạy tới trong thư phòng của ngươi, trộm bảo kiểm hoàng thượng ngự tứ cho ngươi ra, hắc hắc, lại đi chuồng ngựa cưỡi một con ngựa đi tới hoàng cung, thị vệ thấy bảo kiếm hoàng thượng ngự tứ, tự nhiên không dám ngăn trở ta! Vì thế, liền lấy danh nghĩa bằng hữu của ngươi, tìm ngươi ra ngoài!"