Thấy ánh mắt Lệ Ảnh Yên sắc bén tiến lên, Tiêu Dung Diệp hoảng hốt không thôi, hắn muốn nói chuyện, vì mình phản bác một chút. Nhưng miệng bị tất bẩn của nàng bịt chặt, muốn nói lại vô lực phản bác.
"Vương gia, không phải tâm Cẩu Đản ngoan độc, nếu giữ lại cái này của ngươi chính là họa quốc ương dân, vẫn là sớm cắt đi mới tốt!" Lời nói lưu manh của Lệ Ảnh Yên nghe vào trong lỗ tai Tiêu Dung Diệp, sớm đã thành sóng to gió lớn rồi.
Trong mắt Tiêu Dung Diệp đều là sợ hãi, nghĩ rằng nếu mình bị cắt rồi, sau này mình làm người thế nào? Làm sao nối dõi tông đường đây?
"Vương gia, Cẩu Đản làm như vậy, cũng là vì tốt cho người, người nói thứ bất minh này của người bắn khắp nơi, thật sự tốt sao? Người thấy tâm địa Cẩu Đản ta tốt không, muốn giúp cho người, cắt thứ không có tiết tháo này đi, đỡ phải sau này bắn loạn khắp nơi!"
"À, đúng rồi, còn có, ta làm như vậy cũng là vì tính phúc cho vương phi tương lai của ngươi! Ai biểu nàng đối xử với ta tốt như vậy chứ? Còn thân mẫu chuyên giả bộ của ngươi, xem con trai độc nhất của bà ta bị cắt, có phải sẽ sống ít đi mười năm không?"
Lệ Ảnh Yên nói điên cuồng, ai biểu người khởi xướng toàn bộ chuyện này là Tiêu Dung Diệp hắn chứ!
Không có hắn, bản thân cũng sẽ không thể đắc tội Lão Vu Bà Ý phi và ti nữ Uyển Nhu công chúa, còn có tiện nhân Tư Đồ Lan Cẩn. Đương nhiên, mình cũng sẽ không lại gặp Hoắc Thiếu Nghi - nam tử mình thích đến tê tâm liệt phế. Nghe được tin tức hắn sắp đại hôn; lại còn thất thân. Toàn bộ chuyện này đều là do Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã này ban tặng. Cho nên, Lệ Ảnh Yên nàng tự nhiên muốn tìm hắn đòi lại!
Lại đung đưa cái kéo ở trước mắt Tiêu Dung Diệp mấy lần, Lệ Ảnh Yên cười xấu xa, dò xét tới chỗ dưa chuột của Tiêu Dung Diệp - -
"Gâu gâu gâu!"
Đúng lúc này, vài tiếng chó săn vang lên ở ngoài cửa phòng Lệ Ảnh Yên.
Con tôm, lúc này từ nơi nào xuất hiện một con chó không có tiết tháo như vậy?
Nhưng suy nghĩ một chút, Lệ Ảnh Yên lập tức phản ứng kịp, đây là con chó Đại Hoàng của nam cặn bã kia.
Vừa nghe đến tiếng sủa của Đại Hoàng, Tiêu Dung Diệp lập tức hưng phấn giống như thấy ánh rạng đông.
"Ưm..." Tiêu Dung Diệp giãy dụa lắc lư giường, muốn để Đại Hoàng của hắn biết hắn ở trong này.
Thấy Tiêu Dung Diệp lắc lư kịch liệt như vậy, Lệ Ảnh Yên lập tức cầm kéo đưa về phía Tiêu Dung Diệp.
"Mẹ nó, thành thật đi, bằng không ta khiến ngươi chịu không nổi. Không phải là con chó Đại Hoàng của ngươi đến đây sao? Nói cho ngươi biết, ta trước cắt ngươi, sau đó liền nấu chó Đại Hoàng của ngươi!"
Thấy đầu kéo sắc bén chỉ vào mình, Tiêu Dung Diệp lập tức như khí cầu bị xì, ủ rũ nằm yên trên giường.
Thấy Tiêu Dung Diệp thành thật lại rồi, Lệ Ảnh Yên buông kéo, mang theo cây gậy đi tới cửa.
Trong đôi mắt trong suốt, xuyên qua khe cửa nhìn thấy - -
A, bên ngoài không có gì, sao lại thế này?
Đóng cửa lại, Lệ Ảnh Yên mang theo nghi vấn xoay người - -
Vừa mới xoay người liền thấy một con chó vàng ngậm kéo trên mặt đất, theo lỗ chó bên kia chạy thoát ra ngoài.
"Này, cẩu cặn bã, đứng lại!"
Lệ Ảnh Yên chỉ vào Đại Hoàng xám xịt đang đào tẩu, tiếng nói bão táp vang lên từ phía sau!
Nhưng chung quy nàng vẫn chậm một bước, con chó vàng này nhanh chóng theo lỗ chó chạy thoát ra ngoài.
Thấy mình không có hi vọng đuổi kịp, Lệ Ảnh Yên lập tức chỉ mũi dùi về phía Tiêu Dung Diệp.
Lệ Ảnh Yên đỏ mắt tiến lên, giống như con báo nhỏ chế trụ cổ Tiêu Dung Diệp.
"Mẹ nó, dám chơi ta? Nam cặn bã không có tiết tháo, cẩu cặn bã không có tiết tháo!"
"Ưm..." Bởi vì Lệ Ảnh Yên đột nhiên giữ chặt cổ hắn, lần này hô hấp của Tiêu Dung Diệp càng thêm không thông thuận.
"Nam cặn bã chết đi, nhảy cái gì? Cho rằng ta không có kéo, sẽ không thể cắt ngươi sao?"
Lệ Ảnh Yên tiếp tục không sợ chết nói qua.
Kỳ thực, ngay lúc Lệ Ảnh Yên vừa mới đi đến cạnh cửa lén nhìn tình huống bên ngoài, Tiêu Dung Diệp đã âm thầm mở dây trói.
Phải biết rằng, Đại Hoàng của hắn không phải là một con chó bình thường, đó là một con chó đã được huấn luyện, tự nhiên có bản lĩnh trợ giúp chủ nhân cởi bỏ dây thừng, cho tới bây giờ Lệ Ảnh Yên vẫn không biết điều đó.
Lệ Ảnh Yên nắm chặt cổ của hắn, bịt miệng của hắn, quả thật làm cho hắn rất khó chịu!
Nhưng hắn còn không muốn sớm vạch trần như vậy, dù sao hắn vẫn rất hiếu kỳ. Nếu nữ cặn bã này không có kéo, sẽ làm thế nào cắt mình?
"Mẹ nó, ngươi mẹ nó, đã im lặng đào lỗ chó ở trong phòng ta khi nào hả?"
Vừa nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên không khỏi tăng lực đạo trên tay thêm vài phần.
"... Ưm..." Tiêu Dung Diệp tiếp tục thống khổ nức nở, gương mặt tuấn tú sắp thống khổ đến nhíu chặt rồi.
Thấy khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Dung Diệp bị mình tra tấn đến chật vật như vậy, tâm nàng như là bị cái gì đột nhiên va chạm một chút.
"Bỏ đi!" Lệ Ảnh Yên tức giận rút tay mình về.
Nhưng suy nghĩ, mình vẫn không có gì quá đáng, dù sao lần đầu tiên của mình bị hắn cường ngạnh chiếm lấy rồi!
Sau một phen suy tính, Lệ Ảnh Yên cảm thấy mình phải trả thù hắn một chút, ít nhất phải vì lần đầu tiên của mình lấy lại công đạo!
Sau khi suy nghĩ, lấy từ trong bọc đồ ra cây kim thường dùng may vá quần áo.
Con tôm, hàng này muốn làm gì? Tiêu Dung Diệp không thể tin ngẩng đầu nhìn Lệ Ảnh Yên bước tới, nhất thời giữa trán đổ mồ hôi lạnh.
"Tiểu Diệp tử, ngoan, đừng nháo, bản nữ vương giúp ngươi khâu đầu thứ kia lại, ngươi đỡ phải bắn loạn khắp nơi!"
"Ưm..." Tiêu Dung Diệp lắc đầu giãy dụa loạn xạ.
Nữ cặn bã này thật đúng là nhiều trò, lại có thể nghĩ đến muốn dùng kim khâu đầu thứ đó của hắn!
"Lại ồn ào cái gì?" Lệ Ảnh Yên tức giận đưa tay đánh một cái lên chỗ dưa chuột của Tiêu Dung Diệp.
"A…Ưm..." Tiêu Dung Diệp nhất thời ngâm ra tiếng hưởng thụ.
"Ôi chao, tiểu Diệp tử, đừng nóng vội, trên đầu thứ đó của ngươi sẽ lập tức được khâu, để cho ngươi đi nhà cầu lần cuối cùng nhé!" Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền lấy bô ra cho Tiêu Dung Diệp.
"Sao? Cẩu Đản ta đúng là một người bạn chí cốt đúng không, tự mình hầu hạ ngươi đi tiểu!"
Lệ Ảnh Yên vẫn xấu xa như trước, trưng ra khuôn mặt tươi cười đáng giận, khiến Tiêu Dung Diệp hận không thể xé nát nàng.
Thấy động tác khiêu chiến cực hạn của mình, Tiêu Dung Diệp không chút suy nghĩ liền duỗi chân, bởi vì hắn bị trói nên chân không linh hoạt, lập tức đá cái bô ngã lăn.
"Rầm!" Một tiếng, cái bô rơi xuống đất, bởi vì là làm bằng sứ, nên cái bô đáng thương kia liền ngã bể nát.
"Mẹ nó, nam cặn bã, cho chút mặt mũi mà đã lên mặt, không biết điều đúng không?"
Lệ Ảnh Yên bật dậy từ trên giường sạp, nổi trận lôi đình hô to với Tiêu Dung Diệp.
Mẹ nó, nam cặn bã này thật sự là sắp khiến nàng tức chết, cho hắn đi nhà cầu lần cuối cùng, hắn lại đá nghiêng cái bô! Mẹ nó, không thể nhịn được nữa! Xem ra, nàng thật sự phải khâu hắn lại rồi!
"Nam cặn bã, là ngươi bức ta, đừng nói lòng ta ngoan độc!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền xuyên chỉ qua lỗ kim - -
Đợi sau khi Lệ Ảnh Yên xuyên chỉ xong, dùng ánh mắt vô cùng ác độc tiến lên.
"Hắc hắc, cây kim sắc bén, ngươi nhất định sẽ được khâu xong!" Lệ Ảnh Yên cầm kim lóe lên một cái ở trước mặt Tiêu Dung Diệp, cây kim nhỏ bé liền xuất hiện chói lọi ở trước mắt mình.
"Ha ha ha, nam cặn bã, chúc ngươi sau này - - vô sinh vô dục!"
Sai khi Lệ Ảnh Yên cười vô cùng tà ác, cầm kim đâm tới dưa chuột của Tiêu Dung Diệp - -
"A... á..."
"Gì, sao lại thế này?"
Lệ Ảnh Yên không thể tin im bặt, tiếp đó lấy ra cây kim vừa mới đâm xuống.
Nhất thời, giữa trán Lệ Ảnh Yên xuất hiện mấy đường hắc tuyến - -
Con tôm, nàng... nàng... nàng không mù đi? Cây kim này lại có thể, lại có thể cùn rồi!
Lệ Ảnh Yên phẫn nộ ném cây kim xuống đất, dùng bàn chân xích lõa dẫm xuống cây kim cùn ngu ngốc này.
Ông trời thật đúng là muốn đùa giỡn nàng, lại có thể, lại có thể khiến cây kim này cùn, thì ra chỉ chơi đùa ở ranh giới khai quốc một chút thôi!
Nàng giận không kềm được, giẫm lên cây kim này một trận.
Thấy một màn như vậy, Tiêu Dung Diệp kém chút cười đến bụng rút gân.
Thật đúng là trời làm bậy có thể tha, tự tạo nghiệt không thể sống.
Cẩu Đản ngu ngốc này lại có thể, lại có thể lấy một cây kim cùn đi khâu gốc rễ của hắn, Tiêu Dung Diệp hắn không cười đến rút gân thì thật có lỗi với bản thân.
Dưới cơn thịnh nộ, Lệ Ảnh Yên hơi nghiêng mắt, Tiêu Dung Diệp vừa thấy, bụng không khống chế được liền co rúm, hơn nữa khóe mắt mê người cũng mang theo ý cười thâm thúy.
Nhất thời, Lệ Ảnh Yên cực kỳ giận dữ, tiến lên, bóp chặt cổ Tiêu Dung Diệp.
"Ưm..." Tiêu Dung Diệp cười to đến co rút, lập tức ngừng lại.
"Mẹ nó, nam cặn bã, ngươi cười rất sảng khoái? Sao, cho rằng cây kim của cô nãi nãi cùn rồi, sẽ không thể khâu ngươi ư?"
Tiêu Dung Diệp nhíu mày đẹp, mày núi khinh thường ngả ngớn nhướng lên, giống như tuyên chiến với Lệ Ảnh Yên: Sao? Ta xem ngươi còn có cách gì khâu ta?
"Được, được, được, không thể nói chuyện, vẫn không quên huyên náo với ta đúng không? Nói cho ngươi biết, cô nãi nãi rất mạnh, muốn chế phục ngươi, biện pháp còn nhiều mà!"
Nói xong, liền nhặt kim đã xuyên chỉ lên.
"Không biết nếu dùng chỉ đến cột gốc rễ của ngươi, có phải sẽ siết gãy nó không? Cho nên, cô nãi nãi quyết định lấy chỉ đến thử một lần, nếu không gãy, coi như ngươi vượt qua, nếu gãy, vậy thực xin lỗi, mệnh ngươi khổ! Sau này liền chịu đựng thống khổ không thể giao hợp đi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền không do dự nữa tiến lên, dùng chỉ quấn một vòng tiếp một vòng.
"... Ưm... Ưm..." Tiêu Dung Diệp liên tiếp rên thống khổ, xem ra, xem ra nữ cặn bã này làm thật, bản thân chỉ có cầu ông trời phù hộ mình, chỉ của nàng nhanh chóng đứt đoạn!