"..."
Bộ xương này to quá…
Ghen tị muốn khóc.jpg
Phong Kỳ Kỳ hơi sợ nhưng không cũng không sợ quá mức, dù sao thì nó là xương thú còn cô là xương người.
Mặc dù hai bên hơi khác nhau nhưng sự khác biệt cũng không lớn lắm.
Tính ra thì cả hai cùng là xương, tức là đồng loại đấy!
Thấy nó cứ đứng im không nhúc nhích, Phong Kỳ Kỳ lặng lẽ giơ móng xương vuốt lên, ra vẻ thân thiện và nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào~ Chào cậu~ Chúng ta có duyên ghê nha~~"
Bộ xương thú không phản ứng.
Không hiểu ư?
Cô đành phải cố nói tiếp: "Tôi tên là Phong Kỳ Kỳ, còn cậu thì sao?"
Bộ xương thú lại đến gần hơn, nó cúi đầu xuống rồi dí cái mà nghi là trán đến gần khoảng cách mà Phong Kỳ Kỳ chỉ cần giơ tay nhỏ ra là chạm được.
Ý gì đây?
Cho tôi sờ à?
Bộ xương trắng nhỏ bị hành động của bộ xương thú khổng lồ làm cho ngơ ngác, cô nghĩ ngợi một lúc rồi đưa tay tát một cái.
Một giây, hai giây, ba giây…
Một sự im lặng đầy bối rối.
Phong Kỳ Kỳ ngượng ngùng rụt tay lại, đúng lúc này, bộ xương thú khổng lồ vốn không có phản ứng gì bỗng há miệng phát ra tiếng gầm như sấm.
Đất trời rung chuyển, nhiều tảng đá bị tiếng gầm của nó làm rung chuyển rơi xuống từ vách đá.
Miệng của bộ xương thú há ra ngay trước mắt Phong Kỳ Kỳ, luồng gió mạnh thổi bay cả cơ thể nhỏ bé của cô lên.
Cũng may là khi bộ xương thú há miệng thì cô đã cảm thấy không ổn bèn vội vàng bám chặt cả hai tay vào tai Lục Dã nhưng vẫn chưa đủ!
Xương sắp bị thổi bay rồi!
"Lục Dã! Đừng ngủ nữa!"
Bộ xương trắng nhỏ bám chặt cả hai tay vào tai người đàn ông, hai chân ngắn ngủn cố sức trèo lên mặt anh.
Một chân bám vào chiếc mũi cao thẳng, một chân kéo miệng anh ra, gần như cả người cô đã dán chặt vào mặt anh.
Cái đầu tròn nhỏ vẫn cố gắng chui vào vành tai người đàn ông, hét lớn vào người đàn ông không có phản ứng.
Lông mi Lục Dã run rẩy dữ dội, vào khoảnh khắc cơ thể anh sắp bị luồng khí thổi bay ngược về sau thì anh đã tỉnh dậy.
Anh chỉ mở được một mắt.
Một mắt còn lại bị một khúc xương nào đó của vật biến dị nhỏ che mất.
Lục Dã dừng chân, giữ vững cơ thể đang lùi về sau rồi nhìn rõ bộ xương thú khổng lồ trước mặt.
Đồng thời, luồng khí do tiếng gầm của bộ xương thú cũng biến mất.
Nó lùi lại hai bước.
Sau đó, nó ngồi xuống.
Lục Dã: "..."
Nguy cơ tạm thời được giải trừ nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết nên gỡ bỏ khúc xương nào trên mặt trước.
Không cần Lục Dã ra tay, Phong Kỳ Kỳ đã chủ động buông mặt anh ra, tránh cho anh có thể phải đối mặt với thảm cảnh hủy dung.
"Sao vừa nãy anh lại ngủ gật thế? Nếu không phải tôi đánh thức anh kịp thời thì anh đã bị ăn thịt rồi!" Nhìn những vết đỏ trên mặt và tai người đàn ông do cô cào cấu, bộ xương trắng nhỏ hơi chột dạ.
Cô bèn khoa trương hành động của mình thành hành động cứu người cao cả.
Để đánh thức anh, tất cả xương trên người cô đã phải ra sức.
Tìm đâu ra ân nhân cứu mạng có năng lực như cô chứ?
Lục Dã không ngủ, anh đã rơi vào ảo giác.
Nhiều loại thực vật biến dị có sức tấn công không mạnh sẽ sẽ gây ra khả năng bị ảo giác, thậm chí còn hợp tác với các loại thực vật biến dị khác để săn mồi.
Trước đây, ngay cả khi Lục Dã rơi vào ảo giác, anh vẫn sẽ thoát ra trong thời gian cực ngắn theo bản năng và trở về với thực tại.
Chỉ là bây giờ sức lực của anh đã giảm sút, bị thương, bụng đói, ảo giác lại xâm nhập từ điểm yếu nhất nên về mặt tinh thần, anh nhận thức được mình đang trong ảo giác nhưng cơ thể lại không thể theo kịp ý thức của anh.