[Xác nhận danh tính.]
[Mở lá chắn năng lượng.]
Chiếc máy bay chiến đấu màu bạc tắm trong ánh sáng còn sót lại của mặt trời đỏ lúc chạng vạng rồi bay về phía sa mạc Tarita.
*
Ở trạm tiếp tế, Lục Dã kết thúc cuộc gọi xong thì không hề nhàn rỗi.
Anh tìm kiếm mọi thứ có thể sử dụng trong nhà và chế tạo ra một số bẫy đặt xung quanh nhà gỗ.
Khi đêm đến, loài biến dị trong sa mạc sẽ xuất hiện, anh phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống Tần Khả không đến nhanh như vậy.
Khi Lục Dã đang hì hục đào hố đặt bẫy, bộ xương trắng nhỏ không giúp được gì, cũng không định giúp.
Cô ung dung tự tại chôn mình trong cát, thưởng thức dáng vẻ đàn ông vất vả mồ hôi nhễ nhại, thỉnh thoảng lại nói vài câu.
Phong Kỳ Kỳ: "Nóng thì cởi áo ra đi, tôi đảm bảo sẽ không nhìn."
Lục Dã: "..."
Tại sao phải chôn mình trong cát?
Tất nhiên là để cảm nhận xem có thể hấp thụ năng lượng không.
Vì vậy, Lục Dã còn chu đáo đổ nửa chai nước, làm ướt một vùng cát vàng, để nhiệt độ của hạt cát giảm xuống một chút, khi cô nằm xuống sẽ không quá nóng.
Mặc dù lượng nước đó không đủ để hạ nhiệt và đã nhanh chóng bị hút khô nhưng hành động của anh khiến Phong Kỳ Kỳ rất hài lòng.
Có vẻ như đúng là có thể hấp thụ.
Vừa mới nằm vào hạt cát còn cảm thấy nóng, Phong Kỳ Kỳ từ từ cảm thấy không còn nóng như vậy nữa, nhiệt độ vừa phải, giống như cảm giác được những bông hoa trắng nhỏ cho ăn, thoải mái đến mức cô lại muốn ngủ rồi.
Để ngăn cơn buồn ngủ, cô ngồi dậy, nghĩ đến một vấn đề: "Lục Dã, anh nói lát nữa sẽ có người đến đón anh.
Vậy thì tôi có cần chào hỏi không?"
Lục Dã bố trí bẫy rập xong xuôi, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô và trả lời không đúng trọng tâm: "Bộ xương nhỏ, hình như cô không sợ loài người."
"Tại sao phải sợ?" Cô thấy lời nói anh rất lạ bèn quyết định đổi sang nằm trên đùi to thoải mái của anh.
Cô nhảy mấy cái lên bắp đùi chắc nịch của Lục Dã, bộ xương khua khoắng làm rơi ra không ít hạt cát: "Loài người lại không phải là loài biến dị xấu xí, có gì đáng sợ."
Lục Dã sửng sốt.
Thấy xương của cô vẫn còn sót lại không ít cát mịn, ngón tay thon dài của anh nhéo bộ xương trắng nhỏ Phong Kỳ Kỳ rồi lắc nhẹ, làm sạch cát cho cô và đặt cô lại lên đùi, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của cô.
Phong Kỳ Kỳ: "..."
Cũng khá thoải mái.
Bộ xương trắng nhỏ được vuốt ve đến nheo mắt lại, hình như đã từng có người dịu dàng sờ lên trên đầu cô như vậy.
"Người đến đón tôi tên là Tần Khả." Lục Dã nói: "Có thể cho cậu ta biết sự tồn tại của cô."
Nghe tên này là biết đàn ông rồi, mắt cô sáng lên, giọng không giấu được sự phấn khích: "Trông đẹp trai không?"
Lục Dã: "..."
Anh cúi đầu xuống nhìn vật biến dị nhỏ trên đùi, người đàn ông sờ mặt mình, trong mắt thoáng qua một tia do dự: Phải chăng lý do mà nhóc con này cứu anh là vì anh trông không tệ?
Không nhận được câu trả lời, Phong Kỳ Kỳ đấm anh một cái.
Lục Dã dừng lại một lúc rồi thờ ơ đáp lại một chữ: "Xấu."
Phong Kỳ Kỳ lật người, xương cốt trên người viết đầy hai chữ tiếc nuối.
Hắt xì.
Tần Khả khẽ xoa mũi, lẩm bẩm một câu không biết ai nói xấu mình sau lưng.
Anh nhìn xuyên qua màn hình về phía chân trời rồi chậc một tiếng.