Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

quyển 5 chương 121: đang trên đường chạy tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quê nhà Thuần Vu Tức cái thị trấn này tuy rằng không náo nhiệt, nhưng còn có một ít kiến trúc cổ thập niên trước chưa dỡ bỏ, xem như một chỗ đặc sắc của địa phương, những sinh viên đó tới vẽ cảnh vật, chính là vẽ những nhà cũ đó.

Ba người nghỉ ngơi cả đêm, dưỡng tốt tinh thần, ngày hôm sau dậy ăn cơm sáng, liền chuẩn bị đi thăm quê nhà Thuần Vu Tức ở lúc trước. Nhà Thuần Vu Tức ở vùng bên cạnh, cách trung tâm trấn có chút xa, có thể xem như một làng phụ cận, bọn họ muốn đi còn phải ngồi xe.

Muốn đánh xe đi không thuận tiện như trong thành phố, nhưng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm, cho nên nhờ sách lược tiền tài của lão bản, bọn họ thực nhanh tìm được xe đưa bọn họ đi.

Thuần Vu Tức nhìn đường bên ngoài cảm thấy xa lạ, trong lòng mới vừa sinh ra một chút cảm khái, đã nghe thấy Quách Tiền và Quách Nhung bên cạnh ăn đồ ăn vặt, phát ra tiếng răng rắc răng rắc.

Quách Tiền: “Ba, ba có muốn ăn?” hắn đứa gói đồ ăn vặt tới trước mặt Thuần Vu Tức, Thuần Vu Tức đành phải theo các nàng cùng ăn, vừa ăn vừa an ủi mình, hai ngày trước vận động quá liều, ăn chút đồ ăn vặt hẳn là không thành vấn đề.

Tới nhà cũ, Thuần Vu Tức phát hiện, nhà cũ thế nhưng còn hoàn hảo, dù đã trải qua mười mấy năm gió cát xâm nhập, tường bên ngoài vẫn không sai biệt lắm với lúc trước, hơn nữa mấy hộ gần đấy còn có người ở, dưới một cây đại thụ cạnh đó có mấy người già kê ghế trúc ngồi nói chuyện phiếm.

Quách Nhung và Quách Tiền ôm đồ ăn vặt chưa ăn xong đi theo phía sau Thuần Vu Tức, cùng nhau đi qua chỗ mấy người già đang nói chuyện, trong ánh mắt bọn họ, đi đến cửa tòa nhà cũ đang khóa kín.

Thuần Vu Tức vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, mấy người già phía sau có một người bỗng nhiên dùng khẩu âm bản địa thét to một tiếng: “Ai nha, nhà đó không ai ở đâu, các người muốn tìm ai a?”

Thuần Vu Tức lâu chưa nói giọng bên này, có chút không quen, ngữ điệu hơi cổ quái trả lời: “Trước đây tôi ở nơi này.”

Mấy người già đều giật mình nhìn hắn, làm như trong nhất thời nghĩ không ra hắn là ai, chẳng bao lâu có một bà cố nội đột nhiên nói: “Con là đứa bé nhà A Lan kia đúng không? đã lớn như vậy! Con còn nhận được ta không, ta là Ngưu a bà ở nhà bên kia a.”

Nơi này ít có người tới, nhận ra Thuần Vu Tức xong, mấy người già đều vây quanh lại, không chỉ có thế, từ trong phòng đi ra mấy phụ nữ tuổi hơi lớn, một đám người vây quanh ba người mồm năm miệng mười nói chuyện.

“Lúc đi còn lùn như vậy, giống tiểu cô nương, giờ đã cao thế này, ở bên ngoài tốt không?”

“Nhiều năm như vậy rồi, sao không trở về nhìn một cái, cái nhà cũ này đã lâu không ai ở, cái khóa cũng hỏng rồi, ngày thường chúng ta có thời gian đi vào quét quét bụi.”

“Đây là vợ và con a, mang các nàng về quê nhìn xem cũng tốt, các người kết hôn đã nhiều năm nga? Bé con lớn lên thật đẹp, giống lúc con còn nhỏ nhau như đúc, xem cái đôi mắt này giống thế nào nga!”

Mọi người mắng cho một trận xong, cảm thấy mỹ mãn, lại tiếp đón bọn họ buổi trưa đi về nhà ăn cơm. Thuần Vu Tức một lần nữa nhận hàng xóm quen mặt lúc tuổi nhỏ, cuối cùng đáp ứng đi nhà Ngưu a bà ăn cơm trưa, sau đó mới thoát thân từ vòng vây, lôi kéo Quách Nhung Quách Tiền vào nhà cũ.

Nhà cũ trống rỗng, cơ hồ thứ gì đều không có, trên mặt đất phủ một tầng bụi, gạch xen cỏ dại mọc đầy, một mảnh hoang vu bất đồng với bề ngoài. đi một vòng, tới trước một cửa nhỏ có khóa. Năm đó sau khi mẹ Thuần Vu Tức chết, hắn mang tro cốt đi, đồ vật trong nhà này cha hắn cũng chướng mắt, đa số cho người chung quanh, còn có chút ít hắn không muốn vứt, cùng với đồ đạc không dọn, đều khóa ở phòng này.

Thấy Thuần Vu Tức nhìn cái khoá cửa, Quách Nhung hỏi hắn: “Thế nào? Muốn vào xem?”

Thuần Vu Tức có chút thương cảm: “Đáng tiếc cái chìa khóa đã không biết đi chỗ nào.”

“Muốn chìa khóa cái gì.” Quách Nhung đẩy hắn ra, tiến lên một tay nắm khóa rỉ sắt, một tay khác gõ gõ, liền phá được cái khóa cũ, “Được rồi.”

Thuần Vu Tức: “……” Thủ pháp lão luyện chuyên nghiệp như vậy, hắn thực hoài nghi bằng hữu này trước kia có phải còn từng kiêm chức nghiệp kỳ quái gì hay không.

Quách Tiền tiến vào trong phòng trước, căn phòng cũng không nặng nề, bởi vì một góc nóc nhà trong phòng bị vỡ, ngói rơi trên mặt đất, ánh mặt trời từ chỗ thủng chiếu vào, góc tường còn mọc rêu xanh.

“Bên trong đó là cái gì?” Quách Tiền ngồi xổm phía trước ngăn tủ, tò mò sờ sờ những cái rương và ngăn tủ màu nâu đỏ.

Thuần Vu Tức vén tay áo, lại tháo đồng hồ xuống, đặt vào trong túi quần, mới động thủ mở những cái rương đó ra.

“Oa!” Quách Tiền ghé vào cái rương nhón chân nhìn vào trong. Quách Nhung cũng thò lại gần, phát hiện cái rương này phủ đầy trang phục biểu diễn, có cho người lớn, còn có cho trẻ con.

Thuần Vu Tức sờ sờ trang phục phía dưới rương màu sắc còn tươi đẹp, dựa vào bên cạnh rương hồi ức: “Mẹ tôi trước kia thích hát tuồng, khi còn nhỏ quê nhà có đài diễn, ngày lễ ngày tết sẽ mời người đi hát, mẹ tôi ngẫu nhiên cũng sẽ đi.”

hắn thích nhất mẹ mình lúc ấy, mà vì chọc cho mẹ mình luôn buồn bực không vui được vui vẻ, hắn còn nho nhỏ cũng sẽ mặc trang phục biểu diễn to rộng của mẹ, nhảy nhót ở trên giường. Khi còn nhỏ hắn lớn lên phi thường đáng yêu, thân thể lại không tốt lắm, dựa theo tập tục bên này, trong nhà sẽ mặc cho hắn quần áo bé gái, nói như vậy dễ nuôi lớn. Mẹ hắn tự làm quần áo, làm cho hắn mấy bộ trang phục hí kịch nhỏ, lúc ôm ra ngoài, các phụ nữ đều thích đùa hắn, dỗ hắn.

Kỳ thật ngẫm lại, ở nơi hắn lớn lên này, cũng không chỉ có những hồi ức khó chịu. Nhưng nhiều năm qua cũng không biết vì sao vẫn để ý, không muốn trở về, có lẽ là không muốn nhìn thấy cảnh còn người mất. Mà giờ trở về, là bởi vì Quách Nhung và Quách Tiền cho hắn một loại lực lượng đặc thù.

Nhìn một ít đồ vật cũ, trong phòng cũ cũng không có gì đẹp, Thuần Vu Tức một lần nữa đóng lại cái rương.

“Vẫn phải làm cái khóa để khóa cửa lại.” Tuy hàng xóm chung quanh sẽ không tới lấy mấy thứ này, nhưng còn có trẻ con nghịch ngợm, nhìn thấy khóa trên cửa bị mở, sẽ chạy vào bới loạn.

Quách Nhung lấy cái khóa vừa rồi mình mở ra, ba lượng hai hạ đập đập, lại khóa trở lại. Thuần Vu Tức không quá tin, dùng tay kéo kéo, thế nhưng không động.

“cô làm thế nào?”

Quách Nhung thần bí cười: “Đây là tay nghề độc môn nhà tôi.” Khi còn nhỏ trong nhà nàng hỏng khóa, cha mẹ trầm mê đánh bạc cái gì cũng mặc kệ, nàng tự mình lăn lộn mù, một cái khóa hỏng, không có chìa khóa cũng dùng nhiều năm như vậy.

Giữa trưa ở nhà Ngưu a bà ăn cơm, bà nổi lên hứng thú nói chuyện, nói năm đó mẹ Thuần Vu Tức hát tuồng, còn nói đến Thuần Vu Tức khi còn nhỏ cũng mặc trang phục hí kịch, ngồi ở dưới đài chờ mẹ.

“Là đứa bé ngoan ngoãn a!”

“Tựa như đứa con trai này của hai người, đều ngoan ngoãn!”

Bị nhiều người khen con trai và lão bản lớn lên giống nhau, Quách Nhung cũng không rõ, nhìn kỹ con mình và lão bản thật lâu, phát ra chất vấn từ đôi mắt: “Các người có chỗ nào lớn lên giống nhau? Sao tôi không nhìn ra?”

Quách Tiền lập tức mở miệng: “Mẹ, người đẹp đều lớn lên giống nhau, mẹ và con có tướng mẫu tử, con và ba có tướng phụ tử, cho nên các người có tướng phu thê!”

Quách Nhung, Thuần Vu Tức: “……” Cái đứa bé lanh lợi này suy nghĩ cái gì, quả thực lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không tiếp lời, quay đầu cùng suy xét hành trình kế tiếp.

“Còn muốn ở chung quanh đi hai vòng không, ngắm phong cảnh?” Thuần Vu Tức hỏi.

Quách Nhung: “Tôi xin đi trấn trên tìm cửa hàng internt, để tôi tự do chơi trò chơi hai ngày.”

Quách Tiền: “Con cũng thế!”

Thuần Vu Tức: “Các người không sờ máy tính một ngày sẽ chết sao? Ngày thường là tôi không cho các người chơi trò chơi? không được, kỳ nghỉ rất tốt, cần đi một chút nhìn xem. Gần đây có cái đạo quan rất nổi danh, đưa các người đi bái kiến.”

Quách Nhung vẻ mặt nản lòng, “Đạo quan có cái gì mà bái, còn không bằng để chúng ta đi chơi trò chơi.”

Quách Tiền: “Đúng đúng!”

Thuần Vu Tức: “Bái một lần, phù hộ các người sớm ngày thoát khỏi Lệ Dạ bệnh tâm thần kia dây dưa.”

Quách Nhung một giây đồng hồ đứng lên, “Được rồi, đi.”

Quách Tiền cũng thần sắc nghiêm túc, “đi!”

Quách Nhung: “Hắc, sao mẹ nói cái gì con cũng nói cái đó?”

Quách Tiền: “Lần trước chị gái nhỏ mà con dẫn chơi trò chơi nói, bản chất nhân loại chính là máy học lại.”

Quách Nhung: “Là ba con không đẹp sao, con chơi trò chơi không mang theo hắn thế nhưng mang chị gái nhỏ? Mẹ nhớ rõ trước kia con không phải như thế Quách Tiền.”

Thuần Vu Tức gõ đầu các nàng một cái, “Thôi, không cần lại lôi tôi ra, cảnh cáo trừ tiền lương.”

Ba người ở trấn trên đi lung tung, hai gã Lệ Dạ phái tới đang trên đường đi đến.

Tuy rằng xuất sư bất lợi, nhưng Lệ Dạ cũng không dễ từ bỏ, hiện hắn không có khí vận thế giới thêm vào, ngược lại càng ẩn ẩn có cảm giác bị thế giới này bài xích, cho nên muốn làm gì cũng không dễ thành công, bất quá việc thành do người, hắn không tin một lần thất bại, nhiều lần vẫn sẽ thất bại.

Thu được tin tức ba người Thuần Vu Tức chẳng biết đi đâu, Lệ Dạ đầu tiên là hoài nghi bọn họ nhận thấy hắn cho người theo dõi, cho nên cố ý tránh né, vì thế dùng nhiều tiền thuê thám tử tư tra hướng đi của bọn họ, thật vất vả tra được, lập tức để hai gã đó chạy tới thành phố H.

“Chỗ đó hẻo lánh, còn có không ít quốc lộ bên cạnh không có bóng người, càng không bị theo dõi, tìm cơ hội đâm chết Thuần Vu Tức, ném vào trong núi chôn, bảo đảm ba năm mười năm cũng không ai có thể phát hiện.” Hai nam nhân tính toán xong, thuê chiếc xe tải, chuẩn bị dây thừng và công cụ gây án rồi đi.

Thuần Vu Tức tuy rằng nói muốn đi đạo quan thăm viếng, nhưng trước đó vẫn để lại nửa ngày cho hai người bệnh nghiện trò chơi trên mạng. hắn tìm cửa hàng internet ở trên trấn, ném hai người vào, sau đó an tâm thoải mái đi làm việc của mình. hắn đi thuê xe, đạo quan khá xa, còn ở trên núi, đi bộ là không có khả năng, nghĩ tới nghĩ lui tự mình thuê xe đi tương đối tiện.

Nam nhân tinh xảo này đi thuê xe, nhìn xe người ta không quá sạch sẽ, lại trực tiếp đi rửa xe, lăn lộn một buổi trưa, trở về mạnh mẽ kéo hai người nghiện mạng ra khỏi trò chơi, mang theo các nàng đi một cái trang trại cá ăn cơm.

Lúc hắn rửa xe, nơi đó còn có một người khác cũng rửa xe, là đại hán cao tráng, hai người đều cảm thấy đối phương quen mặt, nói chuyện mới phát hiện hai người là đồng học sơ trung, năm đó còn ngồi cùng bàn. Từ biệt nhiều năm, lúc trước cả hai đều là bé trai gầy yếu, bị đồng học khác cười nhạo, hiện giờ một người thân cao chân dài, một người thân hình cao tráng, thay đổi không thể nói không lớn.

Hai người thật nhiều năm không gặp, còn rất cao hứng, đồng học của Thuần Vu Tức chính là dân bản địa, trong nhà mở trang trại cá. hắn cực lực mời, Thuần Vu Tức không thể cự tuyệt, cũng lôi kéo Quách Nhung, Quách Tiền đi theo.

Người trưởng thành trên bàn cơm đương nhiên không thể không có rượu, mấy người uống rượu, nói ngày mai chuẩn bị đi đạo quan thăm viếng, đồng học cũ của Thuần Vu Tức liền vỗ ngực nói: “Haizz, nói sớm a, ba mẹ tôi cố định mỗi cuối tuần đều phải đi cúng bái, một chú họ của tôi còn làm đạo sĩ ở đạo quan đó, có chứng nhận đạo sĩ nghiêm chỉnh, ngày mai chúng tôi đưa mọi người cùng đi! Hôm nay ở nhà đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio